“……” Cậu đó, rõ ràng là biết rồi, vậy mà giả vờ cũng giống thật đấy……

Thấy Kỳ Lưu Hỏa không trả lời, Diệp Thành giơ một tay đỡ lấy cái ót của mình, “Muốn tớ nói cho cậu bí quyết không?”

“Cái gì?” Kỳ Lưu Hỏa cảm thấy thật khó hiểu.

Anh dùng vẻ mặt cực kỳ chân thành mà nói, “Ăn nhiều mè đen, cậu sẽ có thể có mái tóc đen tuyền giống như tớ.”

“……” Đúng là râu ông nọ cắm cằm bà kia, “Gạt người.”

“Cậu cứ thử là biết liền.”

Kỳ Lưu Hỏa không nhìn ra được lúc này Diệp Thành đang nói giỡn hay là nghiêm túc.

Anh vẫn luôn như vậy, bộ dạng cà lơ phất phơ cũng giống thật, trầm mặc không nói bi thương ưu sầu cũng giống thật, một thực thể vô cùng kỳ quái và mâu thuẫn.

Dần dần lại biến thành Kỳ Lưu Hỏa muốn thăm dò người khác.

Không biết khi nào cô bạn Thẩm Nhã kia sẽ nói cho Diệp Thành biết?

Kỳ Lưu Hỏa cảm thấy Diệp Thành cũng rất cô đơn, bởi vì anh luôn muốn tìm một người có thể bầu bạn với mình, trước mắt đúng là đang nhìn trúng cô, nhưng sau này thì sao?

Thẩm Nhã lớn lên xinh đẹp, vóc dáng đặc biệt cao, không giống như cô, đứng cùng một chỗ với Diệp Thành chẳng khác gì ba và con gái. Còn Thẩm Nhã đứng cùng một chỗ với Diệp Thành, khẳng định sẽ rất xứng đôi……

Có lẽ anh sẽ đồng ý với Thẩm Nhã.

“Buổi tối cậu muốn ăn cái gì?” Diệp Thành đột nhiên lại hỏi.

Kỳ Lưu Hỏa ngẩng đầu nhìn thời khoá biểu, lúc này mới là tiết đầu tiên của buổi sáng, nghĩ xa thế làm gì, “Liên quan gì đến cậu?”

“Đến lúc đó cùng nhau đi ăn cơm đi, tớ giúp cậu sắp xếp một bữa cơm dinh dưỡng.”

“Vì sao…… Bữa cơm dinh dưỡng?”

Ánh mặt trời ở trên đỉnh đầu Kỳ Lưu Hỏa chiếu xuống từng tia nắng ấm áp như những ngọn sóng không bao giờ ngừng chảy mà hướng về phía trước.

Diệp Thành: “Vì để cậu có được một mái tóc đen nhánh như tớ, với cả một thân hình cao lớn.”

“……” Trái tim của Kỳ Lưu Hỏa đột nhiên đập loạn đặc biệt nhanh. Cô thầm nghĩ, có phải Diệp Thành biết đọc suy nghĩ của mình hay không? Thật đáng sợ, “Vì sao muốn tớ cao lên, có phải là cậu cảm thấy tớ lùn không hả?”

“À không,” Diệp Thành cực kỳ oan uổng, “Lúc cậu đi cùng tớ luôn cố gắng né tránh, tớ đến gần cậu liền lùi về phía sau, cậu chê tớ quá cao đúng không?”

“Không……” Càng cao càng đẹp trai, nhìn rất uy phong.

“Thật sự? Không chê tớ? Vậy sau này cậu đừng trốn tớ nữa.”

Kỳ Lưu Hỏa không trực tiếp trả lời, chỉ nói, “Cùng nhau ăn cơm đi.”

Chờ đến khi Thẩm Nhã tỏ tình, bạn cơm ngắn hạn này của cô cũng không còn nữa.

Thật sự là một câu chuyện vô cùng bi thương.

“Thật á? Mẹ nó,” Diệp Thành hạ giọng thầm mắng một câu, nằm rạp trên mặt bàn nhìn theo sườn mặt của cô, “Thật sự đồng ý sao?”

“Cái gì? Không phải chỉ là ăn bữa cơm thôi sao?”

Diệp Thành gật gật đầu, tỏ vẻ thần thần bí bí, “Cậu không hiểu, này đối với cậu mà nói kỳ thật chính là một đại ân đó. Trước kia có rất nhiều người muốn được cùng tớ ăn cơm, đều phải xếp hàng.”

“Cậu bị bệnh tâm thần hả?” Rõ ràng là anh lì lợm cầu xin mình đi ăn cùng. Nếu mình không đồng ý thì Diệp Thành sẽ trở thành một chú cún cô độc.

Giống Kỳ Lưu Hỏa y như đúc.

Kỳ Lưu Hỏa cảm thấy đây chính là hỗ trợ lẫn nhau, đoàn kết thân ái, hợp tác cùng có lợi.

Diệp Thành là học sinh ngoại trú, buổi trưa sẽ về nhà ăn cơm, buổi tối chỉ có nửa tiếng để ăn cơm nên anh sẽ ăn luôn ở trường học.

Ngơ ngác học hết cả một ngày, vậy mà Kỳ Lưu Hỏa lại…… Có chút đứng ngồi không yên, lại còn rất chờ mong được cùng Diệp Thành ăn cơm chiều……

Dạo gần đây Triệu Nhược rất hay đi chung với Thẩm Nhã, đến giờ cơm chiều vừa chớp mắt một cái đã thấy cô ấy đi sang lớp bên cạnh kéo tay Thẩm Nhã rủ nhau đi ăn cơm. Hôm nay Kỳ Lưu Hỏa có Diệp Thành đi cùng, cũng coi như là được nở mày nở mày một phen.

Tiếng chuông báo hiệu kết thúc tiết học cuối cùng vừa vang một cái, Diệp Thành liền vung tay lên, “Rốt cuộc cũng được tan học, sớm muộn gì cũng bị nghẹn chết ở nơi này mất thôi. Nào, ăn cơm thôi.”

“Ừ.”

Kỳ Lưu Hỏa đi theo sau lưng anh, vừa ra đến cửa phòng học liền nhìn thấy Triệu Nhược đang lôi kéo tay của Thẩm Nhã.

Hai người liền đứng lại ở chỗ đó.

Diệp Thành nhìn thấy bọn họ liếc mắt nhìn nhau, quay đầu nhìn Kỳ Lưu Hỏa, “Chân ngắn nhất định sẽ đi chậm sao? Cậu có thể bước nhanh hơn một chút mà.”

Kỳ Lưu Hỏa hít vào một hơi “Được, tớ sẽ bước nhanh hơn.”

Hai người đi lướt qua bọn họ rồi tiếp tục đi về phía trước, Triệu Nhược đột nhiên gọi tên của cô, “Lưu Hỏa!”

Kỳ Lưu Hỏa dừng lại.

Triệu Nhược vẫy tay về phía cô, “Cậu lại đây.”

Kỳ Lưu Hỏa nhìn sang Diệp Thành, thấy Diệp Thành gật đầu, “Đi nhanh về nhanh, tớ đang đói bụng.”

Lúc Kỳ Lưu Hỏa đi ra chỗ Triệu Nhược, Thẩm Nhã cũng đồng thời bước về phía Diệp Thành.

Triệu Nhược giữ chặt tay Kỳ Lưu Hỏa kéo cô ra ngoài, “Nào, hai ta đi ăn cơm.”

Kỳ Lưu Hỏa quay đầu lại thấy Diệp Thành còn chưa phát hiện ra cô sắp đi mất, cũng không biết đang nói gì với Thẩm Nhã, anh còn cười một cái.

Bình thường khi anh ngồi trong lớp đột nhiên phát hiện mình cũng đang ngủ gà ngủ gật giống anh, sẽ cười đặc biệt đê tiện, một bộ dạng văn nhã bại hoại.

Kỳ Lưu Hỏa nghĩ, Diệp Thành chính là vì cô đơn mà thôi, làm gì có chuyện đối xử đặc biệt với mình. Ai thân cận với anh, anh cũng đều sẽ như vậy.