Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Ngày Tô Dĩ Niệm và Phó Nho Lâm kết hôn, những ai quen biết anh ta đều đoán rằng hai người không tới một năm sẽ ly dị.

Nhưng ba năm qua đi, tình cảm vợ chồng họ không giảm mà ngược lại còn tăng thêm, tham dự sự kiện nào cũng làm người ta ngấy muốn chết (do quá ngọt). Vì vậy mà lời dự đoán họ sẽ ly hôn cũng dần bị đám người kia quên lãng.

Đến khi con gái lớn đi nhà trẻ, hai vợ chồng Tô Dĩ Niệm đã được công nhận là vợ chồng kiểu mẫu.

Con gái tốt nghiệp mầm non, Tô Dĩ Niệm một mình tới tham dự. Phó Nho Lâm vốn gấp gáp trở về nhưng vì lý do thời tiết mà bị kẹt lại ở New York.

Nhà trẻ trực thuộc đại học T nên tọa lạc gần đó. Nhằm đủ chỗ cho người xem, nhà trẻ sắp xếp buổi liên hoan biểu diễn tại hội trường đại học T.

Buổi biểu diễn kết thúc, Tô Dĩ Niệm bế con gái mặc đồ chú thỏ rồi nhờ ai đó chụp ảnh hộ. Rối ren một hồi cũng có người nhiệt tình giúp đỡ, cô ôm con gái và nhe răng cười tươi, sau khi thả con xuống mới nói: "Cảm ơn..."

Vừa ngẩng đầu lên, cô thấy Phùng Diên Thư cô đơn lẻ loi đang cười với mình.

"Con gái em đấy ư?" Anh chuyển máy ảnh sang một bên, đưa tay sờ tai thỏ của Điềm Tâm.

"Ừm." Cô ngượng ngùng đáp lại, cúi đầu bảo Điềm Tâm gọi anh là chú.

Anh nở nụ cười, không ngại hỏi: "Anh có thể bế cháu không?"

Cô gật đầu, Điềm Tâm cũng không sợ người lạ, để mặc anh ôm vào lòng, ngoan ngoãn ôm lấy cổ anh.

"Ba ba, ba ba..." Chỉ trong chốc lát, Điềm Tâm đã giãy dụa. Tô Dĩ Niệm phét nhẹ vào cái mông nhỏ của bé: "Đừng lộn xộn."

Điềm Tâm vẫn cựa quậy muốn xuống, Phùng Diên Thư bất đắc dĩ buông bé ra. Thoáng cái, cơ thể nho nhỏ của bé đã sà vào lòng người đàn ông mới đến.

"Ba ơi, ba không thấy con biểu diễn rồi!" Bé con nằm trong lòng người đàn ông và nhỏ giọng lên án.

Phó Nho Lâm vừa an ủi con gái vừa đi tới. Anh ta vươn tay kéo Tô Dĩ Niệm về phía mình, sau đó mới nặn ra một nụ cười với Phùng Diên Thư: "Chào anh."

Ánh mắt Phùng Diên Thư bỗng chốc ảm đạm, đành phải chép miệng trả lời: "Chào anh."

Ba người lớn và một đứa trẻ cứ mắt to trừng mắt nhỏ giữa chốn đông người qua lại. Sau cùng, Phó Nho Lâm mở miệng nói: "Chúng tôi còn có việc, xin phép đi trước."

Điềm Tâm vẫy tay tạm biệt Phùng Diên Thư. Trước khi đi, bé còn nói rất nhiệt tình: "Chú ơi chú có muốn ăn cơm với nhà con không? Con tặng chú bánh ngọt nha!"

Phùng Diên Thư cười cười, vẫy tay với bé, nhìn một nhà ba người họ đi càng lúc càng xa mà ứa nước mắt; anh từng chạm tay vào niềm hạnh phúc ấy, thế mà...

- -- ----- HOÀN --- -----