“Rào…rào…”

-Rain then.!! Rain then.!!

8.00 p.m Nước Mĩ…..

Trời tối đen, mưa tầm tã.

Ngoài trời chẳng còn ai qua lại, đâu đó trên những con hè có những đôi tình nhân dìu nhau dưới mưa, những gia đình vội vội vàng vàng chạy tìm nơi trú ẩn sau chuyến đi chơi cuối tuần cùng nhau.

Trên đường, hình dáng một người con gái mảnh khảnh, nhẹ bước đi trong mưa.

Không có dù, mái tóc nâu bồng bềnh gió cuốn đã vươn nhìu những hạt mưa, người con gái bé bỏng, đứng giữa thiên nhiên hùng vĩ, những cơn gió mạnh cứ quật tới tấp vào người cô, làm cô bao lần vấp ngã, nhưng vẫn cố đứng dậy bước tiếp.

Đôi mắt đẹp đã nhoè đi, trên gò má mịn màng trắng trẻo, vương vấn những giọt mưa hay giọt nước mắt người con gái trẻ.

“Bịch bịch bịch”

-A!!..

Hộc ..

thấy rồi!!

Ngọc Như chạy lại kế bên nó, che cây dù lên đầu nó, bàn tay mềm mại dịu dàng khẽ lau những giọt nước đọng lại trên vầng trán, khuôn mặt nó

-Về nhà thôi!! –Như dịu dàng lau nước mắt cho nó, vổ về

-Như, mày nghĩ xem trên đời này, không ai chấp nhận đứa con được tạo ra bởi một mối tình vụng trộm sao?

-Thôi! Họ không cần mày thì mày cũng chẳng phải cần họ, mày về Việt Nam đi, đi với tao- Ngọc Như nhẹ nhàng an ủi

Trên gương mặt của người con gái trẻ đứng trước tình cảnh đáng thương của bạn mình, một giọt nước mắt chảy dài, nóng hổi trên gương mặt cô- Đi về thôi, Kim!!

-Ừ, về thôi…

Nó nuốt nước mắt vào lòng, đi với Như ra xe, trong đầu nó cứ nhớ lại những kí ức buồn bã, khổ nhục, như một cuốn phim quay chậm

---------- Biệt thự Happy—12.00 a.m

-Ba à, Thiên kim đã ở trong gia đình ta lâu rồi, chắc hẳn nó cũng biết luật lệ một khi làm sai luật, vả lại nó phải biết..- Bà Vân Trang liếc mắt nhìn nó, ánh mắt khinh thường nói lớn – con gái con đứa trong gia đình này không bao giờ được vui chơi quá 12 giờ đêm mà không về nhà, đằng này lại đi tới sáng mới vác mặt về, bộ muốn làm dòng họ ta thối mặt với mọi người sao ?!! Đã vi phạm, thì sẽ bị phạt, ba à, với lại, nó cũng không phải là con chính thức hợp pháp, một nữa kia của con người đã bị ô uế bởi mẹ nó, không phải ba muốn giới thiệu nó là con gái của chồng con ngoại tình với người đàn bà rẻ tiền khác sao ?!!

-Cho dù là vậy, cũng đâu cần cho Thiên Kim trở về Việt Nam? – Ông nội nó, một người nắm tất cả quyền lực trong dòng họ, lớn tiếng bảo vệ đứa cháu tội nghiệp đáng thương.

-Ba à, đó là hình phạt cho những ai không biết tuân thủ đúng luật trong gia đình, phạt vậy cũng có gì đâu, về đó nó cũng được đi học, mà cho dù không đi học nó cũng đã giàu sụ vì đã có được những cái bằng tốt nghiệp loại ưu đó sao?! Ba mà không phạt, mọi người sẽ không phục đâu!- Bà ta khinh khỉnh nhìn Thiên Kim bằng nửa con mắt

-Đúng đó ông nội, ông không phạt chị ấy, con không phục và những anh chị trong nhà cũng không phục đâu- Thanh Mỹ nhanh nhảu, nói chen vào trong khi Thiên Kim vẫn mím môi im bặt, chịu những lời nói sỉ vả, nhục mạ của đứa em và cả người mẹ lớn kia.

-Được rồi, ta chấp thuận, Thiên kim à, con hãy về Việt Nam một thời gian thôi, con có thể ở riêng hay ở với anh hai con cũng được..

-Dạ!-Nó nói, nước mắt trào ra.

-Đồ nước mắt cá sấu- Thanh Mỹ liếc nhìn, chửi nó, trong khi Mỹ là em nó, một đứa em cùng nửa dòng máu của người cha quý tộc..

Thanh Mỹ lun như vậy, mặc dầu là em nhưng Mỹ lun hiếp đáp nó, nghe lời mẹ mà nhục mạ nó.

-Đủ rồi, ra ngoài hết đi!! – Ông nội nó gắt, nhìn đứa cháu tội nghiệp, ông thật không biết làm sao.

Gương mặt phúc hậu, khẽ nhăn lại, lắc đầu.

----------10.00 p.m tại biệt thự Hoàng Như---

Nó ngồi bó gối, nước mắt lại nhảy dài trên gương mặt xinh đẹp dẫu đã xanh xao hốc hác vì dầm mưa quá lâu..

-Hừ! Mụ già đó, thật quá quắt.

Thôi đi, ngủ đi Kim, ngày mai chúng ta sẽ về Việt Nam, đừng buồn nữa, về đó, mình sẽ đi học cho vui, sẽ gặp lại Quỳnh My nữa và còn anh hai của mày nữa chứ, phải không?! Mày không cô đơn mà..

Khẽ vuốt mái tóc đỏ mềm còn ướt, nó thấy thương Như quá, chắc hẳn cô bạn đã phải chạy theo nó dưới mưa rất lâu.

Nó biết Như thương nó lắm và nó cũng vậy, mỉm cười

-Cảm ơn mày- Nó dịu dàng tươi cười với Như

-Thôi ngủ đi!!

Ừ!-- Trong màn đêm tịch mĩnh, mưa vẫn rơi hoài không dứt, có hai con người đang nẳm cạnh nhau ngủ, họ toả hơi ấm cho nhau, cho nhau chút tình thường mà người kia vẫn còn thiếu.

Một ngày trôi đi với những nụ cười và lẫn những giọt nước mắt…..