Lời Thái hậu vừa nói ra, đừng nói là Chu Anh, mà ngay cả Hiền phi cũng biết một chiêu Yên thái y này đã mất hiệu lực. Bởi vì giờ khắc này, Gia Nguyên đế quả quyết sẽ không đối địch cùng thái hậu, cũng không phải bởi vì hắn cùng thái hậu có tình cảm mẹ con sâu đậm, chính là làm vua của một nước, nếu trên lưng bị thanh danh ngỗ nghịch, bất hiếu với mẫu hậu như vậy, chỉ sợ sau khi trăm tuổi cũng không dám đi gặp tổ tiên. Từ xưa đến nay, tất cả hoàng đế trong lịch sử đều chú trọng nhất là thanh danh.
Quả nhiên, Gia Nguyên đế cười cười: "Mẫu hậu nói chi vậy, Ô thái y y thuật rất cao, thân mình mẫu hậu mấy năm nay đều là Ô thái y dốc lòng liệu, trẫm tự nhiên là tin được."
Thái hậu cũng không phải người được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, thấy hoàng đế vẫn chưa trở mặt với mình, cũng lui từng bước: "Nghê dung hoa xảy ra chuyện như vậy, ai gia cùng Hoàng Thượng đều rất khó qua. Hôm nay lại vừa gặp sinh thần tiểu công chúa, ai gia biết tính tình Thư chiêu dung nhu hòa lương thiện, tất nhiên sẽ không làm việc thương thiên hại lí như vậy. Hoàng đế có cùng suy nghĩ với ai gia không?"
Gia Nguyên đế tất nhiên là sẽ không phản bác, đành nói: "Vẫn là mẫu hậu nhìn thấu triệt, chuyện hoang đường hôm nay, trẫm coi như không phát sinh. Nghê dung hoa mất hoàng tử, trẫm cũng đau lòng, tấn làm tiệp dư. Thư chiêu dung ở ngày sinh thần tiểu công chúa lại bị kinh hách này, trẫm không đành lòng, đặc biệt tấn làm Thư quý cơ, sẽ làm lễ sắc phong."
Mặc dù đều chỉ tấn một phân vị, nhưng Nghê dung hoa là từ sườn ngũ phẩm tấn lên chính ngũ phẩm, mà Thư chiêu dung cũng từ chính tam phẩm tấn lên sườn nhị phẩm, tính như thế nào đều là Thư chiêu dung được tiện nghi.
Trương quý phi không có cam lòng, khi đang muốn mở miệng đã thấy thái hậu quét tầm mắt tới, cuối cùng im lặng.
Tính tình Chu Anh cho tới bây giờ cũng không phải là người gây sự, huống hồ việc này đã định vẫn là chính mình chiếm thượng phong, nếu là nàng còn níu lấy không buông, khó tránh khỏi sẽ cho Khuyết Tĩnh Hàn cùng thái hậu thấy một tính tình được tiện nghi, khoe mã còn tham lam, vậy sau này muốn lấy được sủng chỉ sợ cũng không phải dễ dàng như vậy.
"Hoàng đế đã nói như vậy." Mắt thái hậu nhìn Thư chiêu dung một mực yên lặng không lên tiếng, "Thư chiêu dung bận rộn một ngày, Hiền phi thay ai gia tặng nàng hồi cung nghỉ ngơi đi."
Trên mặt Chu Anh không có nửa điểm ủy khuất, phúc thân hành lễ: "Nô tì cáo lui."
Đợi Gia Nguyên đế cũng rời đi, thái hậu chậm rãi đi tới trước mặt Trương quý phi, nửa câu cũng chưa nói, vươn cánh tay, không chút do dự cho ả một cái tát!
Trên mặt đau đớn làm Trương quý phi khiếp sợ, ả nhờ Yến Nhi bên cạnh đỡ mới đứng vững thân hình, trong mắt chứa đầy lệ: "Thái... Thái hậu cô cô..."
"Đừng gọi ai gia!" Trương thái hậu cho tất cả cung nhân lui ra, trong đại điện chỉ còn lại có cô cháu hai người, bà ta mới nghiêm túc tiếp tục nói, "Con cũng biết, nếu là hôm nay ai gia đến chậm một bước, hiện tại chỉ sợ con cũng đã không được làm quý phi nữa rồi!"
"Thái hậu..." Trong mắt Trương quý phi đầy lệ trong suốt, cuối cùng có chút không phục, "Hôm nay nô tì kỳ thật là có tám phần nắm chắc có thể vặn ngã Thư chiêu dung!"
"Con cho tới bây giờ vẫn không rõ sao?" Trên mặt thái hậu tràn đầy thất vọng, "Hoàng đế là người như thế nào, con ở với nó tám năm, lại không hiểu biết bằng Thư chiêu dung. Lấy tính tình của con, tự nhiên nghĩ đến đem chuyện trước đây đều áp đặt, vu oan Thư chiêu dung, nhưng con lại chưa bao giờ nghĩ tới, hoàng đế là người hồ đồ sao? Chuyện Trương dung hoa nó chưa truy cứu, chuyện đại công chúa nó cũng chưa truy cứu sâu thêm, cũng không đại biểu nó không biết rõ tình hình. Nhưng hiện giờ con nhắc tới, sẽ chỉ làm hoàng đế lại càng không tin tưởng lời của con thôi."
Tâm tư Trương quý phi vốn không bằng Đức phi lúc trước chín khúc mười tám quẹo, nhất là đối với hoàng đế, bởi vì được sủng ái nhiều năm nay, ả liền quá mức tự tin, tin tưởng trong lòng Hoàng Thượng là có ả, lại càng không hiểu được làm thế nào đi tinh tế nghiền ngẫm tâm tư hoàng thượng.
"Hôm nay việc vu oan Thư chiêu dung mà nói vốn là tai bay vạ gió, hoàng đế vì an ủi nàng, ngày sau đối đãi nàng thân hậu hơn cũng không có gì đáng trách." Thần sắc thái hậu nghiêm túc nhìn ả, "Nếu là để ai gia biết được con lại làm ra chuyện xúc động lỗ mãng, ai gia cũng sẽ không tương trợ như hiện giờ nữa."
Thái hậu so với ai khác đều hiểu được, hôm nay hoàng đế cho bà ta mặt mũi, nhưng một chiêu này cũng chỉ dùng lần này. Lúc Trương thái hậu rời đi, ngoài cung đã chìm trong hoàng hôn, bà ta nhìn chấm nhỏ thưa thớt, hỏi Vân Cẩm bên cạnh: "Vân Cẩm a, ngươi nói ai gia làm thái hậu này, thật có thể giữ được Trương gia sao?"
Vân Cẩm không biết đáp lại như thế nào, Trương thái hậu lại cười lắc đầu: "Thôi, lại nói tiếp, hết thảy mọi chuyện bây giờ, chỉ là vì ai gia quá mức tham lam mà thôi. Truyền ý chỉ của ai gia, Trương quý phi lời nói và việc làm thất trách, phạt nàng ở trong Ninh Tú cung tự xét lại nửa năm."
Chỉ sợ cũng chỉ có như vậy, mới có thể làm lòng hoàng đế thoải mái chút, làm Thư chiêu dung ít ủy khuất hơn.
Gia Nguyên đế rốt cuộc vẫn đến Cảnh Dương cung, hắn lẳng lặng đứng ở dưới mái hiên, nghĩ đến sẽ thấy một màn người phụ nữ kia ủy khuất, khóc ròng, làm sao lọt vào tai lại chỉ có làn điệu nàng tự mình ôm dỗ tiểu công chúa đi vào giấc ngủ, khúc ca kia nghe cực kỳ xa lạ, vừa nỉ non vừa tình ý, quả thật không có chút hơi nước nào.
Hắn phóng nhẹ bước chân vào cửa, ý bảo cung nữ hầu hạ ở bên đừng lên tiếng, liền lặng lẽ tiêu sái đến trước mặt nàng nghĩ muốn đón lấy tiểu công chúa. Chu Anh lúc đầu bị giật mình, rồi cũng ổn định lại, cũng không nói nghi thức xã giao, chỉ phúc phúc thân mình, đem tiểu công chúa để vào trong ngực của hắn.
Tiểu công chúa hôm nay gây sức ép rất mệt mỏi, có lẽ cũng cảm nhận được mẫu phi cũng mệt mỏi, phá lệ thuận theo, mặc dù là tư thế ở trong ngực phụ hoàng không thuần thục lắm, vẫn ngủ cực kỳ nhẹ nhàng, ngon ngọt.
Gia Nguyên đế tự mình đem bé con đuổi về tẩm điện chính mình, mới ôm Chu Anh quay về tẩm cung: "Có mệt hay không?"
Hoàng đế tự mình đến hỏi han ân cần, thiếu chút nữa Chu Anh chịu không nổi, chỉ gật gật đầu: "Hôm nay có chút mệt mỏi, nô tì chỉ là lo liệu sinh thần tiểu công chúa liền mệt như vậy, nghĩ đến Hoàng Thượng cả ngày xử lý triều đình quốc sự, chỉ sợ nếu so với nô tì, mệt hơn rất nhiều lần."
"Trẫm là thiên tử, trẫm xử lý triều vụ cùng nàng lo liệu cung vụ đều là một đạo lý, nhưng xưa nay tính tình nàng lười biếng, cho nên mới không quen." Gia Nguyên đế tự mình xoa bóp cho nàng, "Huống chi việc hôm nay, quả thật ủy khuất nàng."
"Nô tì biết trong lòng Hoàng Thượng tin tưởng nô tì, nô tì liền không ủy khuất." Chu Anh hưởng thụ lấy hoàng đế hầu hạ, miệng vẫn vuốt mông ngựa.
"Cũng chỉ có nàng hiểu lòng trẫm." Gia Nguyên đế thở dài, "Thái hậu tự thân xuất mã, phần nhân tình này ta không thể không nhìn, hơn nữa thái hậu cũng phạt nàng ta tự xét lại nửa năm, về phần Nghê dung hoa, Ô thái y đã nói cần tĩnh dưỡng hai năm, vậy trẫm triệt con bài ngà của nàng ta, khi nào nàng cảm thấy trong lòng thoải mái, trẫm sẽ phóng con bài ngà của nàng ta cũng không muộn."
Khi gặp loại tình huống này, Chu Anh sẽ không có ngốc giả trang bạch liên hoa cầu tình cho các ả, bỏ đá xuống giếng mới là đạo lý: "Nô tì tạ ơn Hoàng Thượng. Hoàng Thượng cũng biết vì sao lần này nô tì so với trước đây tức giận hơn?"
Gia Nguyên đế đoán: "Có lẽ là bởi vì các nàng muốn lợi dụng cái chết của Lục La."
Chu Anh gật gật đầu: "Hoàng Thượng anh minh, Lục La thuở nhỏ ở cùng nô tì, nô tì sao không biết mỗi một cái đặc thù của nàng ấy, nàng ấy uổng mạng dĩ nhiên làm trong lòng nô tì khó có thể bình an, quá đáng là quý phi nương nương cùng Nghê dung hoa lại lấy Lục La giả để hãm hại nô tì, lúc ấy trong lòng nô tì thật sự là khổ sở..."
Nàng cúi thấp đầu, lộ ra sau cổ trắng nõn, Gia Nguyên đế nghe ra khác thường trong giọng nói của nàng, an ủi nói: "Các nàng trăm phương ngàn kế như vậy, thật không thể nuông chiều, nếu không sau này hậu cung lại sinh rất nhiều án oan."
Ngày thứ hai, Chu Anh liền nghe Lan Tương nói hoàng đế giáng vị Nghê dung hoa, thời gian Trương quý phi tự xét lại cũng từ nửa năm biến thành một năm.
Chu Anh không khỏi cảm thán, trước đây thật đúng là xem thường uy lực thổi gió bên tai.
Trương quý phi nghe Yến Nhi bẩm báo xong gần như muốn nổi điên, đem mấy thứ trong cung có thể ném đều ném vụn mới giải hận: "Thư chiêu dung quả nhiên là quá mức kiêu ngạo!"
Oanh Nhi lại suy nghĩ, lúc này góp lời nói: "Nương nương có cảm thấy việc này có chút kỳ hoặc?"
"Kỳ hoặc chỗ nào?" Trương quý phi híp mắt phượng, "Thư chiêu dung ả ngày xưa chỉ là giả trư ăn lão hổ, hiện giờ mới rốt cục hiện nguyên hình thôi."
"Nương nương, nô tỳ lại nghĩ đến trong đó có chút quanh co." Oanh Nhi nghĩ nghĩ, nói, "Thư chiêu dung xưa nay không phải là người chủ động đối địch với người khác, hoặc nói thậm chí là tính tình tìm chỗ khoan dung mà độ lượng. Vì sao lần này lại cắn chặt chủ tử không tha? Thái hậu nương nương đều hạ ý chỉ, nàng còn muốn bỏ đá xuống giếng như vậy, rõ ràng là có nội tình khác."
Trương quý phi bình tĩnh hơn, suy trước nghĩ sau, gật gật đầu, ý bảo nàng tiếp tục nói.
"Hơn nữa nô tỳ cảm thấy từ lúc Lục La cô nương bên cạnh Thư chiêu dung vô cớ uổng mạng, Thư chiêu dung liền cùng chủ tử đối địch." Oanh Nhi chậm rãi phân tích, "Hơn nữa nô tỳ nghe nói lúc ấy Hoàng Thượng vẫn chưa hạ lệnh tra rõ chân tướng Lục La cô nương uổng mạng, Thư chiêu dung lại mệnh người bên cạnh tự mình điều tra."
"Điều tra ra cái gì sao?" Trương quý phi có lẽ đoán được ý tứ trong lời nói của nàng, "Thi thể phát hiện ở rừng đào cách Ninh Tú cung của bổn cung không xa, chớ không phải là Thư chiêu dung hoài nghi Lục La bị bổn cung làm hại?"
Oanh Nhi gật gật đầu: "Nô tỳ cũng đoán như vậy."
Trên mặt Trương quý phi nổi lên vẻ trào phúng: "Hậu cung này quả nhiên là nơi tàng long ngọa hổ, mà ngay cả bổn cung bị ngầm tính kế, vẫn không cảm thấy gì. Quả nhiên là thâm tàng bất lộ a. Yến Nhi, một năm này, bổn cung cũng không thể ra Ninh Tú cung, nhưng vào ban đêm, ngươi có thể ra vào, ngươi điều tra rõ chân tướng Lục La uổng mạng cho bổn cung, chậu nước bẩn này, bổn cung cũng không thể không công gánh chịu!"
"Tranh đấu hậu cung, kết quả đại đa số đều là rất nhanh chấm dứt, quý cơ muội muội cũng đừng để vào trong lòng." Hiền phi an ủi nàng, "Cũng may tâm hoàng thượng là nghiêng về phía muội muội, đây cũng là thắng lợi lớn nhất của muội muội."
Chu Anh gật gật đầu: "Hiền phi nương nương nói đúng, nô tì vẫn chưa để ở trong lòng. Nhưng gần đây ăn uống vẫn không tốt, làm Hiền phi nương nương lo lắng, là muội muội không phải."
Hiền phi gật gật đầu: "Đúng rồi, gần đây Hoàng Thượng nói triều đình có đại thần góp lời, hậu cung ít ỏi, trung cung thất đức, hiện giờ hậu vị Đại Tề chúng ta không thể để trống, chắc là chỉ trích bổn cung. Bổn cung đã đề nghị Hoàng thượng đem tuyển tú vào mùa xuân năm sau an bài đến trước Trung thu, mong rằng các vị tỷ muội giúp đỡ, chia sẻ lo liệu một chút."
Chu Anh nhìn vài vị phi tần thưa thớt, yên lặng cảm thán cho Gia Nguyên đế, ít người như vậy, thời điểm hắn lật bài tử cũng khó chọn a...
Nhưng tuyển tú, đã nói lên lại có một đám tiểu mỹ nhân tươi mới, muốn vào cung đấu trí, so dũng khí với các nàng. Chu Anh thở dài, trong lòng cảm thấy nỗi lo khó hiểu.