Thỉnh an xong, thái hậu liền kêu Chu Anh ở Thọ Khang cung nói chuyện một lát, nói gần nói xa đều là ám chỉ trong hậu cung này khiêm tốn mới là cách sinh tồn duy nhất, nàng khua cờ trống lớn như vậy, thật không thỏa đáng, không biết thân phận. Trên mặt Chu Anh tất nhiên là khiêm cung vô cùng, nhưng trong lòng cũng không đồng ý. Khi Nghê dung hoa cùng Trương quý phi chiếm lấy huyết yến của cả hậu cung, cũng không thấy tôn đại phật này nói nửa câu, hiện giờ nàng chỉ là khuyên Khuyết Tĩnh Hàn thực hiện cục diện "huyết yến cùng dính", liền khẩn cấp trách nàng phải thức thời.

Mãi cho đến buổi trưa, thái hậu mới mở miệng cho đi: "Ngươi phải cùng ai gia nói cho tới trưa, ngươi cũng thấy không thú vị, đã giữa bữa ăn trưa, tiểu công chúa sợ cũng đã sớm tỉnh ngóng trông ngươi trở về, ngươi về đi thôi. Còn nữa, lời nói hôm nay của ai gia, ngươi phải để ở trong lòng, thời khắc ghi nhớ."

"Tần thiếp may mắn được thái hậu nương nương dạy bảo, tự nhiên ghi nhớ trong lòng." Vẻ mặt Chu Anh rất cảm kích, phúc phúc thân mình mới ngoan ngoãn lui ra.

Ra Thọ Khang cung, liền thấy có người ở cách đó không xa nhàn hạ thoải mái ngắm đông mai, nhìn kỹ thì ra là Tô uyển nghi. Giờ Tỵ đã thỉnh an xong, buổi trưa còn ở gần Thọ Khang cung, Chu Anh đương nhiên sẽ không nghĩ rằng nàng chậm chạp cả một canh giờ đều chưa quay về cung của mình.

"Tô uyển nghi thật hăng hái." Chu Anh đi tới gần nói, nhắc tới cũng kỳ quái, Tô uyển nghi tiến cung cùng lúc với nàng, lúc đầu phân vị cao nhất, bộ dáng cũng hàng đầu, nhưng trong tính tình có vài phần cô khiết thanh quý, không muốn tranh giành, đã hơn một năm, Hoàng Thượng vẫn không hậu đãi, chỉ dựa vào gia thế nên mới không bị khi dễ thôi.

Chu Anh đi tới bên cạnh nàng, nhẹ hít mùi hoa mai: "Năm nay, mùi hương bạch mai nhẹ, để sát vào mới có thể ngửi được. Nhưng vườn bạch mai ở xa, nếu không phải là người đặc biệt tới thưởng mai, lại có ai sẽ chú ý chứ?"

"Thư tu nghi cát tường." Tô uyển nghi vấn an, "Tu nghi tỷ tỷ nói đúng, khi còn bé từng nghe thấy điển cố ở trong sách, vẫn cứ nhớ mãi, nhưng vào cung đã hơn một năm, cũng rốt cục phát giác đều không phải là như thế."

Chu Anh mới vừa nói là lấy bạch mai so sánh Tô uyển nghi không biết tiến lùi, nàng nghe liền hiểu, vậy chứng mình Tô uyển nghi không phải người ngu dại, ngược lại, là tâm tư thông thấu.

Chu Anh ý thức được hiện giờ mình có hai địch nhân lớn nhất đó là Đức phi cùng Trương quý phi. Tác phong quý phi hơi cường thế, nhưng không phải người không đúng mực, có dã tâm có chỗ dựa có ý tưởng, nếu là Nghê dung hoa sinh được hoàng tử lại quy về dưới gối nàng, hoặc là nàng lại mang thai long loại, hậu vị này là dễ như trở bàn tay. Quý phi và Gia Nguyên đế giống nhau ở chỗ đó là độc đoán, không muốn để người bên ngoài mơ ước đồ vật của mình, nếu nàng đi lên hậu vị, sợ là dung không được mình. Đức phi đa mưu túc trí, thủ đoạn tàn nhẫn, tâm tư sâu không lường được, dưới gối lại có hoàng tử làm chỗ dựa, xử lý cung vụ gọn gàng ngăn nắp, trong lòng Gia Nguyên đế có hướng vào nàng cũng không có gì lạ, nếu nàng trở thành Hoàng Hậu, vậy không riêng gì chính mình, chỉ sợ đến lúc đó cả hậu cung đều ở vào cảnh nguy hiểm.

Nếu như muốn ứng phó đồng thời hai người này, chỉ sợ nàng cần giúp đỡ. Chu Anh suy nghĩ qua, Ôn phi là người của Khuyết Tĩnh Hàn, Hoàng Thượng đối xử với nàng giống như Hiền phi, không tính là sủng, nhưng cũng đủ tương kính như tân, lâu dài như vậy, hai nàng mặc dù đang ở địa vị cao nhưng cũng không có ý muốn không an phận, không thích hợp mượn sức.

Mà còn lại Tiêu sung nghi, Từ mỹ nhân, Nghê dung hoa đều sớm chọn đội ngũ cho mình, nàng suy nghĩ mãi, cuối cùng đem ánh mắt dừng ở trên người Tô uyển nghi này.

Tô uyển nghi từ khi vào cung đến giờ liền không được sủng ái, cho nên không biết vinh quang cùng vui sướng khi được sủng ái, nếu nàng có thể giúp nàng ta một tay, cho nàng ta nếm một chút tư vị đứng ở đỉnh, sợ là về sau có cần, Tô uyển nghi này cũng sẽ vui lòng vươn tay.

Mà nguyên nhân trọng yếu nhất khi lựa chọn Tô uyển nghi là nàng ta rất xinh đẹp, người đàn ông đều một đức hạnh, ham mới mẻ, nhưng năm sau mới tuyển tú, vậy chỉ có thể từ trong cung chọn ra. Không giống với Trương quý phi kiêu ngạo, đầy quyến rũ, Tô uyển nghi này càng giống mỹ nữ đi ra trong sương mù lượn lờ từ Giang Nam, dáng người uyển chuyển, trong tính tình lại mang theo một ít khí khái, đạm như gió, lại có mùi hương âm thầm như đông mai.

Mỹ nhân trong cung nhiều, nhưng trong đám mỹ nhân muôn hồng nghìn tía này, tư sắc Tô uyển nghi cũng coi như là thượng thừa. Chu Anh tinh tế đánh giá nàng. Nàng thật không lo lắng Tô uyển nghi này bỗng nhiên nổi tiếng, ngược lại, nàng thậm chí ước gì xuất hiện cục diện như vậy, nói vậy nàng liền thuận lý thành chương lui xuống tuyến hai, thoải mái, nhàn nhã, ngồi trên núi coi hổ đấu giống như trước đây.

Mấy ngày hôm trước trong vườn lại ngẫu nhiên gặp Tô uyển nghi, nàng liền sai người qua nói, chỉ chờ Tô uyển nghi nghĩ thông suốt, hôm nay nói lời này, đó là thật sự nghĩ thông suốt rồi.

"Tô uyển nghi có thể nghĩ như vậy, đó chính là không thể tốt hơn." Chu Anh bẻ gãy cành bạch mai, ở bên tai Tô uyển nghi nói, "Bạch mai là thích hợp với ngươi nhất, ta nghe nói người bên cạnh ngươi khéo tay, nếu trên yến hội ngày mồng tám tháng chạp mặc váy áo hoa mai tẩm hương mai, Hoàng Thượng tất nhiên sẽ thích."

Tô uyển nghi thoáng sửng sốt, nàng làm sao không biết Thư tu nghi đang đánh chủ ý gì, cho nên đã nhiều ngày nay nàng cũng lăn lộn khó ngủ. Sở dĩ chần chờ là vì nàng nghĩ mãi mà không rõ động cơ của Thư tu nghi, hiện giờ nàng rất được thánh sủng, địa vị ở trước mặt Hoàng Thượng đã có thể cùng quý phi, Đức phi tạo thế chân vạc, tội gì phải nâng đỡ nàng - một người đã hơn một năm vẫn chưa từng xuất đầu? Mặc dù nàng chưa từng nghĩ tại sao là mình, hiện giờ còn chưa nghe được bề ngoài chân thành của mình, nàng liền dễ dàng chỉ điểm chính mình, lại là vì sao?

Chu Anh đoán được nghi hoặc trong lòng nàng, cười: "Tô uyển nghi đừng đa tâm, lần này ta chỉ là vì Hoàng Thượng suy nghĩ thôi. Hoàng Thượng bận rộn chính sự tiền triều, ta sợ các cung nhân hầu hạ không chu toàn, mà Tô uyển nghi rất thận trọng, ta tin tưởng, nhất định có thể làm Hoàng Thượng thư thái."

Chỉ trong nháy mắt như vậy, Chu Anh cảm giác ngữ khí của mình có chút tiết tấu dẫn mối.

Tô uyển nghi hiểu rõ, Thư tu nghi không tính toán nói tỉ mỉ, liền trong suốt phúc thân: "Tần thiếp tạ ơn Thư tu nghi chỉ điểm."

Người đã đi xa, Lan Tương mới mở miệng: "Chủ tử, ngài cảm thấy Tô uyển nghi sẽ nhận ý tốt chủ tử ngài sao?"

Chu Anh cũng xoay người quay về trong cung chính mình: "Đó là tự do của nàng, ta tuyệt đối sẽ không bắt buộc nàng đi đường mà nàng không muốn đi. Được rồi, hồi cung đi, ta có chút đói bụng."

Vừa xong cửa cung liền thấy An Thanh Bình báo: "Chủ tử, đại công chúa đến chơi cùng tiểu công chúa, vú nuôi khuyên như thế nào cũng không đi, bảo là muốn dùng cơm trưa cùng chủ tử."

Lan Tương chần chờ nói: "Chủ tử, như vậy không tốt, nếu quý phi nương nương biết được, vậy lại nghĩ đến tâm tư chủ tử nghẹn mấy chuyện xấu."

Chu Anh lại lắc đầu, quay đầu phân phó nàng: "Đi nói ngự thiện phòng thêm mấy món thanh đạm Hoàng Thượng cùng đại công chúa thường ngày thích ăn, An công công đi Dưỡng Tâm điện thỉnh Hoàng Thượng đến Cảnh Dương cung dùng cơm trưa, nhớ kỹ, đem chuyện ta ở Thọ Khang cung cho tới buổi trưa để lộ cho Thôi công công biết."

Đại công chúa thấy nàng trở về cực kỳ cao hứng, nhưng cũng có lễ, trước quy củ vấn an.

Chu Anh vô cùng thân thiết đem đứa bé choai choai kéo đến, sửa sang cổ áo cho bé: "Tiểu công chúa rất nghịch ngợm, chơi với bé con có mệt hay không?"

"Hồi Thư mẫu phi, một chút cũng không mệt." Đại công chúa cười rộ lên xinh đẹp động lòng người, "Nhị muội muội không thích khóc rống, cũng không thích hoạt động, ngày bình thường con chơi cùng cũng không cười lớn, không hoạt bát bằng tam muội muội, con thích chơi cùng tam muội muội nhất."

"Ừ, trước ăn chút bánh sữa đi." Chu Anh thân thiện tiếp nhận mâm điểm tâm Bách Hợp đưa tới, tự mình đút cho bé ăn một khối, lại đưa ly nước ép hạch đào qua, "Chậm một chút, đừng bị nghẹn, uống nước ép hạch đào nuốt xuống."

Đại công chúa từ lúc sinh ra chỉ có nhũ mẫu hầu hạ, xưa nay cũng không thân cận với quý phi, mấy ngày nay đến Cảnh Dương cung luôn thấy Thư tu nghi ôm tiểu công chúa ôn nhu dỗ dành, chơi đùa vô cùng thân thiết, trong lòng sớm thập phần cực kỳ hâm mộ. Hiện giờ thấy nàng cũng vô cùng thân thiết đối xử chính mình như vậy, tất nhiên là kích động không thôi, một đôi mắt sáng trong giống như nai con.

Chu Anh nghĩ tiểu công chúa trưởng thành cũng xinh đẹp như nàng, trong lòng liền vui như hoa nở, ngữ khí lại ôn nhu rất nhiều: "Con không phải muốn ở lại chỗ này dùng bữa cùng ta và tiểu công chúa sao, ta sai người đi mời phụ hoàng con, dùng bữa cùng chúng ta được không?"

Đại công chúa gật gật đầu: "Vâng."

Trẻ con còn không biết che dấu cảm xúc, cao hứng liền cười, mất hứng liền khóc, giờ phút này liền lại cao hứng, phấn chấn chơi đùa tú cầu với tiểu công chúa.

"Hoàng Thượng, người ở Cảnh Dương cung của Thư tu nghi đến thỉnh Hoàng Thượng tới dùng cơm trưa." Thôi Vĩnh Minh tiến vào bẩm báo.

Gia Nguyên đế thả bút trên tay xuống, có chút tò mò: "Là ngự thiện phòng chuẩn bị vài món ăn mới? Hay là phòng bếp nhỏ của Cảnh Dương cung lại nghiên cứu, chế tạo điểm tâm khẩu vị mới mẻ?"

Từ lúc vào ở Cảnh Dương cung có phòng bếp nhỏ, Thư tu nghi liền thích gây sức ép hơn, tạo ra mấy món điểm tâm kiểu mới chưa bao giờ nghe thấy, có một vài món hương vị cũng được, có một vài món quả thực khó có thể nuốt xuống, nhưng nàng vẫn làm không biết mệt. Trong cung cũng không thiếu những nguyên liệu này, hắn liền mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng khi mỗi lần mời hắn đi dùng bữa, nếu là nghe nói lại làm vài điểm tâm kiểu mới, hắn đành phải tìm cái lấy cớ chạy lẹ thôi.

Mới vừa rồi Thôi Vĩnh Minh ở bên ngoài nói tỉ mỉ hồi lâu cùng An Thanh Bình Cảnh Dương cung, lúc này cũng không chậm trễ, trực tiếp tổng kết lại, chuyển đạt cho Gia Nguyên đế: "Ngày hôm nay Thư chủ tử sợ là không tâm tư kia, sáng sớm chủ tử các cung đi Thọ Khang cung thỉnh an thái hậu nương nương, thái hậu nương nương đem Thư tu nghi giữ lại trong cung hơn một canh giờ rưỡi, sợ là răn dạy một phen."

"Vô liêm sỉ! Thái hậu khi nào đến phiên ngươi tới xen vào?!" Giọng nói Gia Nguyên đế trầm xuống, lạnh lùng nhìn hắn.

Thôi Vĩnh Minh vội quỳ tại chỗ thỉnh tội, tự tát má mình: "Nô tài lắm miệng, nô tài đáng chết!"

"Được rồi, được rồi." Gia Nguyên đế lười nhìn hắn làm trò, trong lòng cũng hiểu được, thái hậu nhất định là nói vài lời nặng, làm trong lòng Thư tu nghi không thoải mái, "Bãi giá Cảnh Dương cung."

Nhưng khi vào Cảnh Dương cung, đã thấy nàng đang cùng hai công chúa chơi đùa bất diệc nhạc hồ, làm gì có nửa điểm bộ dáng ủy khuất sau khi bị răn dạy? Hắn liếc xéo Thôi Vĩnh Minh bên cạnh một cái, cười mở miệng: "Chơi cái gì vậy, sao hưng trí bừng bừng như vậy?"

Ý cười trên mặt Chu Anh đã lui: "Tần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng. Hôm nay đại công chúa đến xem tiểu công chúa, tần thiếp nghĩ hiếm khi lưu đại công chúa dùng bữa, cũng không thể bạc đãi công chúa, liền thuận đường cũng mời Hoàng Thượng, có Hoàng Thượng ở đây, ăn cái gì, đại công chúa đều sẽ cảm giác ngon hơn vài phần."

"Nói như vậy, trẫm lại là diễn viên phụ đến ăn chực." Gia Nguyên đế cũng thấy ngạc nhiên, đại công chúa trong ngày thường không thân cận cùng người bên ngoài, lại luôn luôn chạy tới Cảnh Dương cung, hay là thật sự hợp ý với tiểu công chúa? Nhưng tiểu công chúa ngày sau hẳn là tính tình hoạt bát điêu ngoa, nếu đại công chúa cứ chơi với bé con, sợ không phải cũng sẽ lây dính thêm mấy phần.

"Như thế nào, Hoàng Thượng không muốn dùng cơm trưa cùng tần thiếp và hai vị công chúa sao?" Trong giọng nói Chu Anh dẫn theo hai phần hờn dỗi, có vẻ uyển chuyển rất nhiều. Gia Nguyên đế vào ban ngày bận rộn xử lý sự vụ triều chính, chỉ có thời gian bữa tối mới có thể dùng bữa cùng hậu phi, hôm nay nàng là vì xóa tan nghi kỵ của Trương quý phi, nên mới đi mời, còn đùa giỡn chút tâm cơ, hiện nay liền phải dụ dỗ tôn đại phật này ăn trưa chung.

"Trẫm làm sao không vui?" Gia Nguyên đế cười mà không cười nhìn nàng, "Ái phi vắt óc tìm mưu kế đem trẫm mời đến như vậy, chính là ăn trưa có đồ ăn mới?"

Chu Anh nhếch nhếch miệng, thập phần vui vẻ: "Hoàng Thượng anh minh ngút trời, phòng bếp nhỏ của tần thiếp hôm qua mới vừa nghiên cứu chế tạo một món bánh hoa mai mứt táo thủy tinh (rau câu mứt táo hình hoa mai), tần thiếp nếm thấy được, hương vị ngon lắm, chuẩn hợp khẩu vị của hoàng thượng. Bách Hợp, mau trình lên, để Hoàng Thượng nếm thử một chút."

Gia Nguyên đế buông thỏng con ngươi nhìn đĩa điểm tâm mê người được cung nhân bưng lên, thấp giọng bất đắc dĩ thở dài: "Trẫm biết ngay mà..."