Quả nhiên, chỉ sau một chén trà, cung nhân đắc lực bên người Trương quý phi liền đem Gia Nguyên đế mời lại đây. Trong cung hồi lâu không có tin vui sinh con trai, trên mặt Gia Nguyên đế tất nhiên là hết sức cao hứng.
Thân thiết với Nghê tài tử được một chút mới mệnh Thôi công công tự bên người mình đem nàng đuổi về cung của mình tĩnh dưỡng. Lông mày Chu Anh nhăn lại, cúi đầu, sửa sang váy áo của mình.
Người đã đi xa, Gia Nguyên đế mới chầm chập phẩm hớp trà, giương mắt nhìn qua mọi người trong đình, mắt nhìn từ trên xuống dưới: "Chuyện này sao lại thế này, là đường đi trong hoàng cung này không bằng phẳng làm các ái phi đi không vững?"
"Nô tì (tần thiếp) không dám." Mọi người phúc thân, trong lòng có chút kinh sợ, tính tình Gia Nguyên đế xưa nay cũng không thô bạo như hôm nay, ngữ điệu mặc dù không rõ ràng, mọi người cũng nhận ra tức giận trong lời nói của hắn.
"Không dám, các ngươi có cái gì không dám?" Gia Nguyên đế cong môi cười, bộ dáng lại cực lạnh, "Quý phi, nàng hiện giờ chưởng quản sự vụ lục cung, việc này nàng tới kể lại cho trẫm, đến tột cùng là ai thất nghi, đến ngay cả đường đều đi không xong."
Trương quý phi phúc phúc thân mình: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, hôm nay là nô tì thấy hoa cúc trong ngự hoa viên nở rộ, liền mời chúng tỷ muội cùng đến thưởng hoa."
Nàng dừng một chút, mắt nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của Thư tu nghi: "Nô tì đi ở đằng trước, tất nhiên là không nhìn thấy động tĩnh phía sau, nghe được động tĩnh trở lại xem xét thì liền thấy Nghê tài tử cùng Tô uyển nghi ngã nhào trên đất, mà vốn nên ở đằng trước Nghê tài tử, ở bên cạnh Tô uyển nghi là Thư tu nghi cũng cả kinh, sắc mặt tái nhợt, dựa vào cung nhân sợ tới mức không nhẹ."
Lời này bề ngoài thật đúng là không nói gì tới Thư tu nghi nàng, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì sẽ nghĩ ra chút gì đó. Nếu là thật sự cảm thấy không liên quan tới nàng, cần gì phải nhắc tới nàng, làm cho người khác ngờ vực vô căn cứ? Hơn nữa tính tình Gia Nguyên đế đa nghi, nói đến đó lại dừng như vậy sẽ làm hắn nghĩ sâu.
Gia Nguyên đế gật gật đầu, liếc vẻ mặt tái nhợt của Tô uyển nghi một cái, nhưng không hỏi nhiều. Cũng không hỏi cung tần mới vừa rồi đứng ở phía sau Nghê tài tử, ngược lại mở miệng hỏi Lan Tương bên cạnh Thư tu nghi: "Ngươi đứng phía sau chủ tử, có nhìn thấy cái gì?"
Lan Tương kỳ thật vẫn chưa thấy cái gì, nhưng hiện nay Trương quý phi hoài nghi đến trên đầu chủ tử nhà mình, nàng là không thể khoanh tay đứng nhìn, vì thế nói: "Hoàng Thượng, nô tỳ vẫn tùy thị ở bên cạnh Thư tu nghi, không nhìn thấy phía sau chủ tử không biết là vị chủ tử nào lại đi lỗ mãng lảo đảo té xuống, suýt nữa đánh lên chủ tử, nô tỳ liền vươn tay đỡ chủ tử một phen. Nhưng sau đó Nghê tài tử cùng Tô uyển nghi đồng loạt té ngã, nô tỳ cũng chưa nhìn thấy cái gì."
Rốt cuộc chỉ có Tô uyển nghi bị chút vết thương nhẹ, Khuyết Tĩnh Hàn không có thời gian nhàn rỗi đâu để truy cứu sâu hơn, gật gật đầu: "Nghê tài tử có thai hoàng tử của trẫm, lại chịu kinh hách như vậy, tấn sườn ngũ phẩm dung hoa đi, cũng coi như bồi thường trấn an nàng. Quý phi nàng phái người đi nói cho thái hậu một tiếng, bà biết được việc này chắc chắn cao hứng. Lan Tương hộ chủ có công, phần thưởng ba tháng tiền thưởng, thị nữ của Tô uyển nghi thất trách làm chủ tử bị thương, giáng chức đi hoán y cục (nơi giặt quần áo, những người ở đây thường là những nô tì bị phạt) đi."
"Vâng" Trương quý phi cúi đầu lĩnh chỉ, trong mắt ẩn ẩn có ý cười.
♫♫
Trên đường quay về Cảnh Dương cung, Lan Tương vẫn nhìn sắc mặt chủ tử, cũng không dám thở gấp một tiếng. Chu Anh biết suy nghĩ trong lòng nàng, nhìn nàng một cái nói: "Sao hôm nay im lặng như vậy? Thật không giống tính tình em ngày thường."
Ánh mắt Lan Tương vụt sáng: "Không có a, nô tỳ chỉ là đang nghĩ lúc nãy thấy rất nhiều cung nhân mang pháo hoa ra chỗ hồ, vậy ban đêm rất là náo nhiệt."
Chu Anh liếc nàng một cái: "Đã thích náo nhiệt như vậy, ban đêm em liền đi cùng ta."
Vẻ mặt Lan Tương không thể tin: "Nô tỳ mới vừa nói dối, chủ tử không tức giận nô tỳ sao?"
"Em nói toàn hướng về ta, ta vì sao phải tức giận?" Chu Anh cầm một nhành hoa cúc trong cái giỏ nàng mang theo, "Trong cung này, có lời nói nào là sự thật? Hôm nay em biểu hiện tốt lắm, có nói thật hay không, trong lòng Hoàng Thượng đều đã có định đoạt, nhưng em nói như vậy, ta lại biết được sự chân thành của em."
Lan Tương có chút không hiểu.
Chu Anh chỉ chỉ mép váy: "Nhìn thấy sao? Lúc nãy khi hoàng thượng đánh giá mọi người, ánh mắt từng dừng lại. Hoàng Thượng anh minh ngút trời, làm sao nhìn không ra vết bẩn trên váy ta là dấu chân?"
Quả nhiên, Lan Tương nhìn sau làn váy của chủ tử nhà mình có vết bẩn, nàng có chút nghi hoặc: "Chủ tử, nhưng mới vừa rồi nô tỳ đỡ ngài còn từng kiểm tra, vẫn chưa thấy vết bẩn trên váy của ngài nha?"
Chu Anh cười mà không cười nói: "Khi nào nên in thì in, ai in cũng không quan trọng, quan trọng chính là Hoàng Thượng nhìn thấy, chuyện này không liên quan tới ta. Đi thôi, ta có chút mệt mỏi, trở về nghỉ một chút, buổi tối còn phải đi tới cung của quý phi nương nương, ta dặn các em chuẩn bị đèn mã não dạ minh châu đã chuẩn bị xong chưa?"
Lan Tương gật gật đầu: "Thứ này cực kỳ hiếm lạ, dạ minh châu bên trong cũng là trân phẩm Hoàng Thượng ban thưởng cho ngài lúc trước, chủ tử vì sao phải rộng rãi như vậy, toàn bộ đều tặng cho nhị công chúa?"
Chu Anh cũng không thập phần đau lòng, nàng đã lường trước khi Hoàng Thượng ban thưởng này nọ, cũng không hẳn là của mình, bởi vì căn cứ theo nguyên tắc bảo toàn năng lượng, hoàng cung này chính là một cái hệ thống năng lượng tuần hoàn, hắn đưa cho ai kỳ thật đều là ở trong túi quần của hắn. Huống chi đèn mã não dạ minh châu này cũng dụng tâm kín đáo an bài cho nàng, tự nhiên là phải càng tinh xảo làm cho các công chúa thích lại càng tốt.
ᴥᴥ
Nghê dung hoa mang thai, sinh thần nhị công chúa, có thể nói là song hỷ lâm môn, Gia Nguyên đế rất là cao hứng, sớm thay quần áo xong, chuẩn bị cùng các hậu phi ăn mừng.
Thời điểm Chu Anh dẫn theo Lan Tương đến, liền thấy Gia Nguyên đế đã đến Ninh Tú cung của quý phi. Đại công chúa đang ở bên cạnh quý phi, đùa với tiểu thọ tinh hôm nay - nhị công chúa. Trương quý phi khiêm tốn một chút, không mặc màu sắc đỏ tía, mà là chọn màu hồng nhạt tôn quý.
Nàng nở nụ cười tiến lên chúc mừng quý phi, ý bảo Lan Tương trước mặt mọi người đem cây đèn mã não dạ minh châu ra, nói tặng cho đại công chúa cùng nhị công chúa: "Tần thiếp nghe nói mã não có nước, có thể làm cho trẻ con càng nhạy bén linh hoạt hơn, liền sai người làm đèn cung đình, tặng cho hai vị công chúa, mong rằng nương nương đừng ghét bỏ."
Nàng lấy một cây đèn ra nữa, không riêng gì Trương quý phi, đại công chúa cùng với phi tần, cung nhân bên cạnh, Nghê dung hoa mặc dù cách đó không xa cũng lắp bắp kinh hãi, không vì cái gì khác, cây đèn này thật sự quá mức tinh xảo, chói mắt. Ngoài tầng mã não tạo ra thành chụp đèn hơi mỏng, hoa văn trên mã não không thể không nói, bức tranh bốn mùa cùng hoa chim cá khắc rất tinh tế, trông rất sống động, mùa xuân là bướm luyến hải đường, mùa hè chính là cá bơi dưới hoa sen, ngày mùa thu là ong mật đậu hoa cúc, mùa đông còn lại là chim khách hàn mai, quả nhiên là tinh lệ vô song. Cũng là cây đèn dạ minh châu hiếm có, hạt châu lớn như nắm tay trẻ con, tản ra ánh huỳnh quang nhu hòa, đem cảnh bốn mùa trên chụp đèn chiếu vào bốn phía, giống như người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, còn mang theo mùi thơm bách hoa.
Gia Nguyên đế đi lại gần, cầm cây đèn xem xét, nhìn nàng nói: "Tâm tư Thư tu nghi thật nhanh nhẹn linh hoạt, trẫm thay thế đại công chúa cùng nhị công chúa nhận bảo bối. Quý phi chuẩn bị phần thưởng như thế nào cho phần tâm ý này của Thư tu nghi vậy?"
Chu Anh phúc phúc thân mình, lúc nãy thấy đại công chúa nhìn cây đèn không chuyển mắt, giọng nói cũng mềm mại vài phần: "Nhận được Hoàng Thượng cùng quý phi nương nương không chê tần thiếp, tần thiếp liền đã cảm thấy mỹ mãn."
Trương quý phi cũng chưa từng lường trước nàng sẽ tặng vật tốn tâm tư lại hiếm quý như vậy, ngày xưa nàng luôn không phóng khoáng, đưa lên một chậu tắc phối hợp vài câu may mắn liền lừa dối vượt qua, cho nên chuẩn bị phần thưởng lễ cũng rất là tùy ý. Lúc này cũng nhìn Oanh Nhi một cái, cười nắm lấy tay nàng, bày ra thái độ thân thiết: "Tu nghi muội muội có tâm như vậy, bổn cung như thế nào ghét bỏ, Oanh Nhi, đi đem vòng tay ngọc bích bổn cung chuẩn bị cho Thư tu nghi lấy ra, tặng cho tiểu công chúa là thích hợp nhất."
Gia Nguyên đế gật gật đầu: "Quý phi cũng là có tâm, ngọc bích có thể làm người ta trầm tĩnh chút, quả thật thích hợp tiểu công chúa. Hơn nữa trẫm nhớ rõ thường ngày nàng đều trân quý, luyến tiếc mang, hôm nay sao lại lấy ra?"
Trương quý phi cười tao nhã: "Hoàng Thượng chớ chê cười nô tì, có đèn cung đình của tu nghi muội muội, vòng tay kia của nô tì có là gì."
Gia Nguyên đế lại cười: "Dù như thế nào, có tâm đó là tốt."
Lễ vật của phi tần tới sau cũng không so được với đèn cung đình minh châu của nàng, Chu Anh cảm thấy rất là mỹ mãn, rất phối hợp diễn, ngồi thưởng thức ca múa, pháo hoa cả đêm.
Nhưng trong lòng có chút nghi hoặc, diễn viên chính hôm nay vốn là nhị công chúa, thực ra mà nói tiện nghi là Trương quý phi, nhưng không duyên cớ, cho Nghê dung hoa cũng được một nửa ánh mắt, Trương quý phi nghĩ cái gì? Chuyện hôm nay là Nghê dung hoa có tâm hãm hại nàng, hay là có chuyện khác?
Nàng nhìn hướng Nghê dung hoa rời đi không xa, nghe nói buổi chiều thái hậu triệu nàng đi Thọ Khang cung, thưởng nhiều thứ quý, sau Gia Nguyên đế cùng các cung đều tặng rất nhiều, có thể thấy được thái hậu và hoàng đế vẫn là ngóng trông đứa bé trong bụng nàng ta. Nhưng nàng ta vì sao quyết tâm ngoan độc như vậy, dám lấy tính mạng chính mình cùng đứa bé đánh cuộc?
Không biết như thế nào, Chu Anh đột nhiên có dự cảm không được tốt.
Yến hội sau khi kết thúc, nhị công chúa sớm ngủ, Gia Nguyên đế dắt Nghê dung hoa rời đi, vẫn chưa ngủ lại trong Ninh Tú cung, Trương quý phi tựa hồ cũng không thèm để ý, ngược lại thập phần thoả đáng dặn cung nhân bên cạnh Nghê dung hoa, cũng mệnh thái y cực kỳ có uy vọng trong cung an thai cho Nghê dung hoa.
Trong ánh mắt Gia Nguyên đế nhìn về phía Trương quý phi cũng thêm vài phần tán thưởng, khi rời đi vỗ vỗ vai của nàng: "Ái phi khổ cực, trẫm nhìn nàng gần đây gầy rất nhiều, cung vụ tất nhiên trọng yếu, cũng đừng làm lụng quá mức vất vả."
"Nô tì tạ ơn Hoàng Thượng quan tâm." Dáng vẻ Quý phi thêm vài phần ổn trọng, thiếu sự thoải mái lúc trước.
Cả một ngày gây sức ép như vậy, Trương quý phi cũng cảm thấy mệt mỏi, mệnh Yến Nhi chuẩn bị nước cho nàng tắm rửa, lại phân phó Oanh Nhi đấm chân, lúc này mới trầm tĩnh lại, chỉ cảm thấy cả người đều có chút nhức mỏi không chịu nổi.
"Chủ tử chắc là mệt mỏi, vậy hôm nay nô tỳ liền sai cung nhân này trở về, có việc ngày mai lại đến bẩm báo." Oanh Nhi đau lòng chủ tử nhà mình, khuyên.
Trương quý phi lắc lắc đầu: "Nói bọn hắn chờ đó, bổn cung tắm rửa xong sẽ tiếp kiến."
"Nhưng nương nương..."
Oanh Nhi chuẩn bị nói, lại bị Trương quý phi dương tay ngăn trở: "Chớ nhiều lời, hiện giờ Hoàng Thượng bắt đầu thưởng thức bổn cung, mấy ngày trước đây còn khen bổn cung làm việc đắc lực, bổn cung phải biểu hiện tốt một phen." Nói xong nở nụ cười, nhưng trên mặt không có vui mừng, "Hai cây đèn cung đình Thư tu nghi tặng kia đã sai thái y xem qua chưa?"
"Hồi nương nương, thái y đều xem qua, đèn cung đình cũng không dị thường, mã não kia cùng minh châu cũng bình thường." Oanh Nhi trả lời, "Cũng không biết Thư tu nghi đang tính toán cái gì."
"Nếu là thứ tốt, bổn cung dùng đến cũng không sao, một chiếc đặt ở tẩm điện đại công chúa, một chiếc để vào tẩm điện bổn cung đi. Bổn cung nhìn màu sắc mã não kia sáng hồng, xác thực là vật hiếm có khó gặp, dạ minh châu cũng là phía nam tiến cống trước đó vài ngày, nàng cũng thực bỏ được."
Oanh Nhi suy nghĩ đắn đo, vừa mát xa vừa nói: "Có lẽ là ý thức được hiện giờ địa vị nương nương đứng đầu lục cung, không lấy lòng nịnh bợ không được. Nô tỳ thấy gần đây Hoàng Thượng đối với nàng cũng thản nhiên, vẫn chưa có bao nhiêu sủng ái, xem chừng là trong lòng sốt ruột."
Trương quý phi xoa lông mày, xoa mi tâm: "Nàng chỉ là một thứ nữ, hiện giờ lại có thể đi lên vị trí như vậy, đã rất khá, có thể thấy được cũng là có chút bổn sự, không thể dễ dàng coi thường, lưu tâm quan sát. Hôm nay Đức phi tặng gì đó tặng lại tặng cho Nghê dung đi, đứa bé này hiện giờ hoàng thượng để tâm, thái hậu để tâm, rất quý giá."
"Nương nương anh minh."