Sau tiết đoan ngọ, thân mình thái hậu liền không được tốt, liền bỏ qua các cung mỗi ngày thỉnh an, một lòng ở trong Thọ Khang cung dưỡng bệnh, chỉ ngẫu nhiên tiếp kiến vài phi tần, nhưng ngoài sáng không nhúng tay vào việc hậu cung.

Hiền phi mặc dù có quyền giải quyết sự vụ lục cung, lại chung quy cũng là hư chức, chỉ quản lý chút chuyện cực kỳ vụn vặt, tất cả chuyện lớn chút đều là Trương quý phi quyết định. Hoàng Thượng ca ngợi, ban thưởng phong hào Huệ, cao thấp Ninh Tú cung mừng rỡ.

Huệ quý phi hiện giờ vốn dưới một người trên vạn người, lại được hoàng đế coi trọng như vậy, mọi người trong hậu cung lại đua nhau nịnh bợ, mỗi ngày trong Ninh Tú cung náo nhiệt như ngày hội.

Đối lập, Vĩnh Hòa cung liền im lặng hơn, bởi vì địa phương có chút xa, Hiền phi mặc dù đang ở địa vị cao nhưng không được coi trọng, Thư uyển nghi được sủng ái cũng chỉ là sườn tứ phẩm, không đáng kết giao, tất nhiên là không nhiều người đến quấy rầy. Chu Anh lại tuyệt không để ý, nàng biết, Hiền phi cũng không để ý những điều này.

"Chủ tử, tiểu công chúa tỉnh, lại đang làm ầm ĩ, mắt đảo quanh, tựa hồ đang tìm chủ tử." Lục La cao hứng tiến vào báo, Vĩnh Hòa cung này vốn thanh tĩnh, có bé con này thì náo nhiệt hẳn lên.

"Ta đi nhìn con bé." Chu Anh thả quân cờ trong tay xuống, rửa sạch tay bằng nước Lan Tương đưa tới, "Bàn cờ này cứ gác lại như vậy, Bách Hợp, chút nữa trở về chúng ta tiếp tục."

Nàng vốn không biết chơi cờ vây, nhưng nguyên thân này để lại chút trí nhớ cùng kinh nghiệm, nàng gần đây liền luôn cân nhắc, đơn giản mỗi ngày chơi mấy ván cùng Bách Hợp, giải buồn. Hậu cung rất nhiều thị phi đều là vì phi tần rỗi rãnh, tán gẫu mà tới, tục ngữ nói rất đúng, không chết ở trong nhàm chán, thì bị biến thái trong nhàm chán. Nàng cũng không muốn giống những người đó, làm mình bị biến thái.

Bách Hợp cười đồng ý: "Nô tỳ thấy kỳ nghệ của chủ tử lui bước rất nhiều, ván này nô tỳ lại nắm chắc thắng lợi trong tay."

Chu Anh không phục, mắt nhìn vận mệnh trên bàn: "Đừng kiêu ngạo quá sớm, chờ ta trở về nhất định giết em không còn manh giáp!"

Trong Dực Khôn cung, chính tam phẩm Chu chiêu nghi nằm nghiêng ở trên giường, sắc mặt tái nhợt nói không nên lời, hận ý trong mắt sâu như biển. Cung nhân bên cạnh run rẩy, căn bản không dám tiến lên hầu hạ.

Bỗng nhiên, ở cửa truyền đến một chút động tĩnh, chỉ thấy Kỳ quý tần một thân cung trang xanh ngọc, nhẹ nhàng thướt tha vào nội thất.

"Thục phi nương nương." Nàng mới vừa tính phúc thân thỉnh an, lại đột nhiên dừng lại, "Xem bổn cung này, hôm nay là Chu chiêu nghi. Di, bổn cung lúc này mới phát hiện tỷ tỷ cũng là họ Chu a."

Lời nói mang theo lãnh ý, ngây thơ cùng giật mình, lại ngầm có ý trào phúng.

Lông mày dài Chu chiêu nghi nhảy lên: "Hiện giờ ta mặc dù nghèo túng, nhưng cũng không phải để ngươi tùy ý khi nhục. Ngươi muốn nói gì liền mau nói đi, ta không nhàn hạ, thoải mái nhàn thoại việc nhà với ngươi."

"Tỷ tỷ chớ giận, muội muội chỉ là đến khuyên giải tỷ tỷ." Kỳ quý tần cũng không khách khí, trực tiếp ngồi trên ghế khắc hoa gần sập, "Không dối gạt tỷ tỷ, trong lòng muội muội là thay tỷ tỷ không đáng."

Chu chiêu nghi đăm chiêu dò xét nàng, cười lạnh nói: "Ta rơi vào kết cục như vậy không phải do ngươi thích nghe ngóng sao? Việc này vốn là từ ngươi khơi mào trước, ta bất quá là biết thời biết thế thôi."

Kỳ quý tần không để ý cười: "Tỷ tỷ nói đúng, nhưng tỷ tỷ vì sao biết thời biết thế? Bất quá là cùng muội muội giống nhau, nghĩ muốn bỏ cái chướng mắt thôi. Tỷ tỷ là con vợ cả Chu gia, mà nàng chỉ là loại thứ xuất do di nương sinh, hiện giờ nổi bật vượt qua tỷ tỷ, trong lòng tỷ tỷ chẳng lẽ không nửa câu oán hận?"

"Ta oán hay không oán đều không liên quan tới ngươi, ngươi không cần xúi giục, ta sẽ không mắc mưu." Hiện giờ bên người ả đã không có Hoa Hảo cùng Nguyệt Viên, ả sẽ không tin tưởng bất luận kẻ nào.

"Muội muội là một lòng vì tỷ tỷ bị tổn thương mà cảm thấy bất công." Kỳ quý tần có chút thổn thức nói, "Lục chiêu nghi đã qua đời, là tỷ tỷ của ta, cũng là thứ xuất, từ nhỏ liền ỷ vào sự sủng ái của phụ thân với di nương liền hoành hành ngang ngược, nơi chốn khi dễ ta. Vào cung cũng như vậy, giả ngu, khoe mã, tranh thủ sủng ái của hoàng thượng, giống y Thư uyển nghi. Tính tình muội muội lại không tốt như chiêu nghi tỷ tỷ, trong cung này phải diệt trừ một người thần không biết quỷ không hay, thật không phải là việc khó, nếu là Chu chiêu nghi nghĩ thông suốt, sai người đến trong cung ta nói một tiếng, ta sẽ thay tỷ tỷ an bài thỏa đáng."

Bên trong trừ bỏ hai người các nàng lại không có người bên cạnh, Kỳ quý tần nói xong liền đứng dậy, nhìn bộ dáng Chu chiêu nghi như có điều suy nghĩ, cười: "Vậy muội muội liền không quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi, muội muội xin được cáo lui trước."

Phân vị nàng ta mặc dù cao hơn so với Chu chiêu nghi, tư thái lại không nghênh ngang giống lúc đến, mà khiêm tốn phúc lui thân ra, giống như người trên giường, vẫn là nhất phẩm Thục phi lúc trước.

Chu chiêu nghi nhìn bóng lưng Kỳ quý tần rời đi, trong mắt thâm trầm như biển, nhanh chóng dấy lên một ngọn lửa, khí thế như muốn hủy diệt người khác.

Kỳ quý tần vẫn chưa ra Dực Khôn cung, hơn nữa thay đổi tuyến đường, đi tới thiên điện Trương quý nhân.

Đại khí rộng lớn của thiên điện tất nhiên là kém xa so với chính điện, tương phản, không có hơi người mà có vẻ quá mức âm trầm lãnh úc, thời tiết đã vào hạ, khi Kỳ quý tần vào điện, cơ hồ sợ run cả người.

"Tần thiếp tham kiến quý tần nương nương." Một thân cung trang màu tím, Trương quý phi tựa hồ không dự đoán được trong cung chính mình còn có khách nhân tới, có chút kinh ngạc phúc thân thỉnh an.

"Muội muội mau đứng dậy, bổn cung đi ngang qua Dực Khôn cung, nhớ thương Chu chiêu nghi cùng muội muội, liền lại đây nhìn một chút." Nàng đánh giá chung quanh căn phòng đơn sơ này, nhíu mày, "Trong cung sao đơn sơ như vậy? Tốt xấu cùng là chính lục phẩm quý nhân, sao... đồ vật này nọ còn không bằng nô tài?!"

Trương quý nhân đã qua thời kì than thở, hiện giờ đã chấp nhận sự thật này: "Chu chiêu nghi bị giáng chức, tần thiếp cùng ở Dực Khôn cung làm sao không bị liên lụy? Trước đó vài ngày, nô tài trong phủ nội vụ liền mạnh mẽ dọn hết đồ dùng trong cung tần thiếp đi rồi, nói là Ninh Tú cung cùng trong Vĩnh Hòa cung không đủ dùng, không kịp mua thêm."

Nàng cười khổ: "Ninh Tú cung cùng Vĩnh Hòa cung lại làm sao thực coi trọng mấy thứ này của tần thiếp, chỉ là tìm cái cớ mang đi, bị cẩu nô tài này cắt xén mà thôi."

“Bổn cung cũng không biết cẩu nô tài này lại càn rỡ đến trình độ như vậy!" Kỳ quý tần thở dài, kéo bàn tay có cảm giác lạnh của nàng, "Nhưng muội muội cũng nên hiểu được, hậu cung này, ân sủng cùng chỗ dựa vững chắc đều là cực kỳ trọng yếu, nếu là muội đều không có cái gì, dù nô tài cũng có thể tùy ý gọi tên, làm sao được xưng tụng là chủ tử?"

Trương quý nhân gật đầu: "Tần thiếp hiểu được, cho nên đã không oán trời trách đất, cho tần thiếp cái mệnh này."

"Theo như bổn cung thấy, muội muội có mệnh này, chính là không chịu suy nghĩ mà thôi." Kỳ quý tần có chút đau lòng nhìn nàng, "Muội muội vừa vào cung liền bị Hoàng Hậu đã qua đời an bài ở Dực Khôn cung này, Thục phi từng bị cấm túc, hiện giờ lại bị giáng phân vị, có thể thấy được trong lòng Hoàng Thượng sớm đã chán ghét mà vứt bỏ nàng ta, nhưng muội muội chỉ vì cùng ở Dực Khôn cung liền tự dưng bị liên lụy, tiếc nuối vô cùng."

Trương quý nhân miễn cưỡng cười cười: "Nương nương quan tâm tần thiếp, đó là vinh hạnh của tần thiếp, về phần chuyện khác, tần thiếp cũng không yêu cầu xa vời."

"Nhưng muội muội như vậy, bổn cung nhìn rất đau lòng." Trên mặt Kỳ quý tần đều là chân tâm thật ý, "Vi Phong, ngươi hồi cung trước, tặng ít gấm tuyết và trà ngon đưa tới trong cung Trương quý nhân, bổn cung nhớ rõ trước đó vài ngày trước Hoàng Thượng thưởng khuyên tai san hô cùng vòng tay phỉ thúy, đều lấy ra đi."

Vẻ mặt Trương quý nhân không thể tin, đứng dậy muốn lạy: "Quý tần nương nương, trăm triệu không được a, tần thiếp vô đức vô năng, sao có thể được ân huệ như vậy của nương nương?"

“Từ trong trong lòng, bổn cung thực sự coi muội là muội muội." Kỳ quý tần dìu nàng đứng dậy, "Muội muội đa tài đa nghệ, tài đánh đàn không thua Chu chiêu nghi, kỹ thuật múa không kém quý phi nương nương, chỉ vì không gặp thời điểm tốt thôi. Hiện giờ bổn cung đã mở lòng nói với muội muội, muội muội cũng nên lưu tâm. ân sủng của Hoàng Thượng, cũng không thể tranh tới? Thư uyển nghi nói sao cũng nửa điểm không bì kịp muội muội, hiện giờ lại trở thành sủng phi của hoàng thượng, muội muội tư sắc hơn người, chỉ cần bổn cung chỉ điểm một phần, mấy chuyện tính toán như vậy thì sẽ không nói mà sáng tỏ."

Kỳ quý tần ôn nhu vỗ về tay nàng: "Ngươi ở tây thiên điện trong mùa hè nóng bức nhất định sẽ không chịu nổi, nếu phủ nội vụ không để tâm không đúng giờ tặng vài khối băng, chỉ sợ muội muội lại gian nan. Bổn cung tuy có lòng phật, chung quy có lòng nhưng không đủ lực, còn phải chính muội muội nghĩ thông suốt mới được a."

Đợi Kỳ quý tần đi ra thật xa, Trương quý nhân lúc này mới vuốt ve vòng tay oánh lục trong veo trên cổ tay, cúi đầu hỏi cung nữ Bạch Thược bên cạnh: "Ngươi nói mới vừa rồi Kỳ quý tần nói một phen kia, là có ý gì?"

Bạch Thược thấy mấy ngày nay không chỉ có chính mình nơi chốn vấp phải trắc trở, bị người làm khó dễ, ngay cả chủ tử cũng bị nô tài vô liêm sỉ này khi dễ, sớm đã có tâm tư khuyên chủ tử khởi nghĩa vũ trang: "Nô tỳ cảm thấy Kỳ quý tần tuy không phải hạng người lương thiện, nhưng trong lời nói cũng có vài phần đạo lý. Trương đại nhân hiện giờ tuổi tác đã cao, sớm đã cáo lão hồi hương, Hoàng Hậu cũng đã tấn thiên (lên trời, chết), chủ tử nếu cứ như vậy, sau này càng lại gian nan."

Trương quý nhân gật gật đầu: "Trước khi ta tiến cung cũng hùng tâm tráng chí, nghĩ bằng bổn sự của mình, chắc chắn làm cho Hoàng Thượng ghé mắt. Nhưng hiện giờ thì sao, ta cũng coi như sáng tỏ, được sủng ái hay không là dựa vào số mệnh của mỗi người. Lúc trước ta nếu không phải dựa vào Hoàng Hậu, phân đến Dực Khôn cung này, cũng sẽ không bị Chu chiêu nghi liên lụy. Nhưng nếu ta không có dựa vào Hoàng Hậu, vậy liền không có cơ hội hiến vũ ở trước mặt Hoàng Thượng, sợ là ngay cả phân vị quý nhân cũng không được."

"Chủ tử đừng tự coi nhẹ mình." Bạch Thược có chút đau lòng, "Chủ tử, việc cấp bách hiện giờ là rời xa Dực Khôn cung, cái nơi xui xẻo này, theo như nô tỳ thấy, Kỳ quý tần nếu là ở trước mặt quý phi nương nương nói tốt cho chủ tử vài câu, việc này cũng chưa hẳn không thể."

"Bạch Thược, ngươi thực nghĩ Kỳ quý tần là xuất phát từ móc tim móc phổi đối đãi sao?" Nàng cong môi cười lạnh, "Chỉ vì có toan tính khác mà thôi. Sao lại không duyên cớ nói chuyện cho ta, bất quá là muốn ta giúp nàng làm vài chuyện gì đó mà thôi."

"Thì tính sao?" Bạch Thược phân tích cho nàng, "Chủ tử liền thuận ý của nàng ta đi, đợi ngày Đông Sơn tái khởi, chủ tử lại đạt được ân sủng của hoàng thượng, mấy thứ này cũng không có quan trọng."

Trương quý nhân nhìn đồ vật Kỳ quý tần đưa tới đặt trên bàn, gật gật đầu: "Bạch Thược ngươi nói rất đúng, mặc dù là vì gia tộc, ta cũng không nên sa sút tinh thần như vậy. Gấm tuyết này nhẹ nhàng ôn nhu, may cho ta một bộ váy múa đi."

"Vâng, chủ tử."

"Nương nương." Vi Phong mang hai phong thư lặng lẽ vào nội thất, "Trong Dực Khôn cung đưa tới hai phong thư, một phong là Chu chiêu nghi, một phong là Trương quý nhân."

Đang tháo trâm chuẩn bị ngủ, khóe miệng Kỳ quý tần giơ lên một vòng ý cười. Cầm hai phong thư, chầm chậm mở ra, coi của Chu chiêu nghi trước, rồi mới coi của Trương quý nhân. Lập tức gỡ chụp đèn xuống, đem hai phong thư này đặt trên ngọn lửa, chỉ một lát, liền hôi phi yên diệt. (hồn phi phách tán)

Tâm tình nàng ta tựa hồ vô cùng tốt, cho đến khi đi vào giấc mộng, đều mang theo mỉm cười thản nhiên.

Cùng lúc ấy, không khí thiên điện Vĩnh Hòa cung lại cực kỳ gay cấn, trong điện, Chu Anh nhếch đầu lông mày ngồi cạnh bàn, thẳng tắp nhìn chằm chằm bàn cờ, rất có xu thế dùng ánh mắt đào ra cái động, quân cờ đen trên tay lại chậm chạp không chịu hạ xuống, cắn môi suy tư.

"Chủ tử, ngài liền nhận thua đi, ván này đã không có hy vọng rồi." Bách Hợp khuyên nhủ, "Ngày mai nô tỳ lại bồi ngài chơi, việc hôm nay nô tỳ còn chưa có làm xong đâu."

Chu Anh không kiên nhẫn phất phất tay: "Lục La, Lan Tương đi làm thay nàng đi. Ta liền không tin, tình thế ván này lại hung hiểm như vậy, ta chỉ sơ sẩy vài lần nho nhỏ, mới có thể làm cho em có cơ hội thừa lúc, cho nên kế tiếp ta càng phải bình tĩnh ứng đối."

Đừng có trì hoãn nữa được không, chủ tử ngài sắp lại bại lui mà thôi. Lục La muốn bạo phát, xoay người muốn đi ra ngoài, lại nhìn thấy thân ảnh cao ngất dưới bóng đêm.

"Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng." Nàng vội hành lễ, ý nhắc nhở chủ tử phía sau.

Chu Anh cùng Bách Hợp đang chơi cờ rất nhập tâm, vẫn chưa chú ý tới Gia Nguyên đế đã đến Vĩnh Hòa cung, lúc này cũng vội đứng dậy hành lễ vấn an. Chu Anh có chút nhõng nhẽo, lại có chút oán hận: "Hoàng Thượng, ngài thấy chết mà không cứu."

Những lời nói của đôi chủ tớ này đều lọt hết vào tai Khuyết Tĩnh Hàn, cười nâng tay nàng, cầm viên cờ đen đã do dự thật lâu, mắt nhìn sơ sơ bàn cờ liền đặt xuống. Giờ khắc này Chu Anh giống như quên hắn là hoàng đế, ôm chặt lấy cánh tay hắn: "Không thể hạ nơi này, sẽ chết một mảng lớn!"

Bách Hợp ở bên cạnh bị hành động này của chủ tử làm sợ tới mức nghẹn họng nhìn trân trối, sợ Hoàng Thượng tức giận, dùng sức nháy mắt với chủ tử, nhưng toàn bộ tâm tư Chu Anh đều ở trên bàn cờ, gắt gao ôm lấy cánh tay Khuyết Tĩnh Hàn không cho hắn đặt xuống.

Khiến cho người nghẹn họng nhìn trân trối chính là Gia Nguyên đế nhưng lại kỳ dị không hề giận, mà là dùng tay phải đẩy tay Chu Anh ra, không hề dao động đem viên cờ đen đặt xuống bàn cờ.

Chu Anh khóc không ra nước mắt, đây là tặng dê vào hang hổ phải không?!

Bách Hợp vừa run rẩy cùng chơi cờ vừa nhìn chủ tử ngồi trong ngực Hoàng Thượng ở đối diện, nuốt một ngụm nước bọt. Trong lòng thủy chung là bất ổn, mà ngay cả thời điểm ăn viên đen cũng không an tâm, lấy một viên lại liếc mắt một cái, sợ Hoàng Thượng hô phạm thượng một cái, đầu nàng liền khó giữ được.

"Thất sách, thất sách." Chu Anh thở dài, "Kỳ nghệ Hoàng Thượng bất quá cũng như vậy mà thôi."

Gia Nguyên đế cười nhẹ, hắn năm tuổi học chơi cờ, tới khi mười hai tuổi trong cung này đã sớm không có đối thủ, người phụ nữ mới biết được nửa nước thế này lại dõng dạc đánh giá kỳ nghệ hắn chỉ thường thôi?

"Di?" Thấy Khuyết Tĩnh Hàn và Bách Hợp đang giằng co, đang coi rất nhập thần, đột nhiên hô nhỏ một tiếng, không phải cái gì khác, mà là viên đen mới vừa rồi sắp diệt vong, tựa hồ dần dần có xu thế quay lại.

"Nơi này, nơi này, Hoàng Thượng, dừng ở nơi này." Chu Anh không hề lễ tiết, mà đảm đương quân sư quạt mo, "Không đặt ở trong này này, sẽ chết một loạt."

"Hạ ở nơi nào, ba chiêu sau cũng sẽ chết." Gia Nguyên đế kiên nhẫn giải thích, đem viên đen dừng ở người khống chế mấu chốt. Mới vừa rồi tiêu diệt một mảnh viên đen kia, giờ phút này Bách Hợp lại không thể không đổi công làm thủ, đề phòng chính mình bị ăn sạch.

Thế cục dần dần bắt đầu thay đổi, song phương ngang hàng, rồi đến viên đen lấy ưu thế rõ ràng hơn viên trắng, cuối cùng đoạt được thắng lợi.

Một màn càn khôn đại nghịch chuyển này làm Chu Anh thấy trợn mắt há mồm, hơn nửa ngày mới phản ứng kịp là chính mình thắng, vui sướng ôm hôn Gia Nguyên đế.

Bách Hợp đỏ mặt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim ra nội thất, hôm nay chủ tử thật sự làm càn, quá lớn mật.

Bên trong Gia Nguyên đế bị nàng hôn nổi lên hưng trí, liền trực tiếp đem nàng áp đảo ở trên giường: "Đã giúp ái phi thắng ván cờ, ái phi tính báo đáp trẫm như thế nào?"

"..." Chu Anh tựa hồ là quá mức cao hứng, cũng không nhăn nhó, vươn tay ôm lấy cổ Gia Nguyên đế, tiếp tục hôn tiếp, "Ván này Hoàng Thượng tìm đường sống trong cõi chết cùng vây Nguỵ cứu Triệu, hai chiêu dùng cực diệu, vậy tối nay tần thiếp liền cố gắng hai lần là được?"

Gia Nguyên đế lắc lắc đầu: "Ái phi tính sai rồi, trẫm mới vừa rồi còn dùng chiêu thức dương đông kích tây, kim thiền thoát xác, đảo khách thành chủ, cũng là cực diệu."

"..." Chu Anh bị nghẹn, trong lòng lại nhịn không được muốn chửi thề, Khuyết Tĩnh Hàn sao da mặt mi dày quá vậy?!