Quả nhiên, ngày thứ hai, chuyện Hoàng Thượng nửa đêm ném Thư dung hoa Lan Tâm đường đến thẳng chỗ Tô tiệp dư thiên điện Ninh Tú cung liền truyền rất ồn ào huyên náo. Hậu cung không thiếu nhất chính là một ít người xem kịch vui, nói huyên thuyên, à không, ngày thứ hai khi Chu Anh đi Cảnh Nhân cung thỉnh an vẫn gặp được vài nô tài ở sau núi giả nhàn thoại.
"Ta coi Thư dung hoa này cũng quá kém cỏi, vịt nấu chín đến miệng cũng làm cho nó bay." Giọng nói một cung nữ hơi khinh bỉ mở miệng.
"Tiểu Chân, dám nói Hoàng Thượng là vịt nấu chín, không muốn sống nữa sao?!" Nghe động tĩnh này tựa hồ là tiểu thái giám gõ cung nữ kia một cái: "Thư chủ tử vốn chỉ là xuất thân thứ nữ, trong ngày thường bất quá là được Thục phi dẫn dắt mới có tiền đồ, hiện giờ đối với Thục phi chẳng quan tâm, có thể thấy được cũng là đồ ruồng bỏ chủ cũ. Người như vậy Hoàng Thượng chúng ta tất nhiên là sẽ không thích, cứ nhìn đi, hiện giờ tuy mang long duệ mẫu bằng tử quý, chưa biết chừng ngày nào đó liền bước theo rập khuôn Thục phi."
"Sầm công công đi theo chủ tử tốt, tất nhiên so với chúng ta có tiền đồ hơn, kiến thức cũng nhiều hơn so với chúng ta, sau này mong rằng công công dẫn dắt nhiều hơn." Tiểu cung nữ a dua nói.
"Đó là tự nhiên, nhưng các ngươi đừng học Thư dung hoa kia lang tâm cẩu phế lại thị sủng mà kiêu a, bằng không tương lai chết cũng không biết là chết như thế nào." Trong giọng nói công công kia đều là đắc ý.
"Lớn mật, cẩu nô tài từ nơi nào, dám ở sau lưng nghị luận chủ tử!" Lục La cực kỳ tức giận, chửi xong, đỡ Chu Anh bước xuống liễn.
Ba nô tài kia vừa nghe tiếng nói này sao có thể không sợ tới mức cả người run rẩy, đi tới vừa thấy là Thư dung hoa liền rầm rầm quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ.
"Chủ tử tha mạng, chủ tử tha mạng."
Trên mặt Chu Anh không buồn không vui, thản nhiên quét ba người một cái, hỏi thái giám kia: "Là nô tài trong cung nào?"
"Hồi chủ tử, nô tài là hầu hạ Tô tiệp dư thiên điện Ninh Tú cung." Không biết có phải hay không Chu Anh có cảm giác, nàng cảm thấy thái giám này khi trả lời rất thong dong thiếu phần e ngại, tựa hồ chính mình hầu hạ Tô tiệp dư, tội đại bất kính của hắn liền có thể xóa bỏ vài phần.
"Nô tài lớn mật, dám nói lường gạt ta!" Khóe mắt Chu Anh thoáng nhìn nghi trượng cách đó không xa, tức giận, chỉ vào cung nữ quỳ gối run run bên cạnh: "Ngươi, thay ta vả miệng của hắn!"
Thái giám kia tại chỗ dập đầu: "Thư chủ tử tha mạng, nô tài nào dám lường gạt ngài, nô tài xác thực là hầu hạ Tô tiệp dư."
Chu Anh đang định mở miệng liền thấy Tô tiệp dư bước xuống liễn lại đây, phúc phúc thân mình.
"Xa xa thấy muội muội ở trong này, đã xảy ra chuyện gì?" Tô tiệp dư xuất thân nhà giàu, cấp bậc lễ nghĩa tự nhiên chu đáo, không có nửa phần liều lĩnh cùng xúc động.
"Làm tỷ tỷ lo lắng, muội muội lần này đang muốn đi thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, nửa đường liền nghe thấy mấy này nô tài đang nói huyên thuyên." Chu Anh cười giải thích.
"Dung hoa muội muội cớ gì tức giận như thế? Cũng chỉ là vài nô tài không nên thân thôi, làm sao đáng so đo cùng bọn chúng." Tô tiệp dư tất nhiên biết nô tài kia là trong cung chính mình, lời nói muốn chuyện nhỏ coi như không có.
Trong lòng Chu Anh cười nhạo một tiếng, muốn cho nàng ăn cái buồn mệt này, cả cửa đều không có: "Muội muội cũng không phải so đo vài cái lưỡi nói câu đại bất kính này, chính là nô tài kia cũng quá càn rỡ, thế nhưng tự xưng là hầu hạ trong cung tỷ tỷ. Trong cung ai không biết tỷ tỷ xuất thân từ thế gia, quy củ lễ tiết đều cực kỳ quan trọng, làm sao có nô tài làm càn như vậy. Hắn ăn nói lung tung như vậy, không phải không duyên cớ tổn hại hình tượng tỷ tỷ sao?"
Trên mặt Tô tiệp dư xanh một trận, trắng một trận, nhưng nhất thời không biết tiếp lời như thế nào. Nếu là thừa nhận nô tài kia là trong cung chính mình, vậy thật đúng là đã đánh mất mặt mũi, liền chỉ có thể kiên trì: "Vẫn là muội muội lo lắng chu đáo, nô tài không biết nặng nhẹ như vậy, là nên nặng phạt."
Chu Anh cười: "Tỷ tỷ nói rất đúng, hắn đã mạo phạm danh dự tỷ tỷ liền giao hắn cho tỷ tỷ xử phạt đi, muội muội đi trước một bước."
Nói xong phúc phúc thân liền lên liễn nghênh ngang rời đi.
"Chủ tử, thái giám này không khỏi quá kiêu ngạo, chủ tử lại cứ buông tha hắn như vậy sao?" Lục La vẫn có chút tức giận bất bình.
Bách Hợp biết được tâm tư của nàng, chỉ điểm nói: "Hành động lần này chủ tử mới xem như tốt nhất, nô tài kia rốt cuộc vẫn là trong cung Tô tiệp dư, chủ tử nếu là thật sự tự mình xử phạt, không khỏi rơi vào cái thanh danh đi quá giới hạn. Huống hồ trải qua chuyện này, Tô tiệp dư cũng mất mặt mũi, lại mất thể diện, tất nhiên là sẽ không dùng nô tài kia, thế đã không có, ngày sau lại sao có thể khinh người nữa?"
Lục La suy nghĩ vòng vo, giơ ngón tay cái với Chu Anh lên: "Chủ tử anh minh."
Chu Anh thản nhiên cười, bất quá là giết con gà mà thôi, sao phải dùng dao mổ trâu?
Trong Cảnh Nhân cung, Hoàng Hậu vẫn tâm rộng trước sau như một với nàng, đợi nàng vấn an xong liền kêu người mang ghế ra.
Tô tiệp dư tới hơi chút chậm, vào Cảnh Nhân cung liền phúc thân thỉnh tội: "Tần thiếp thỉnh an Hoàng Hậu. Do tần thiếp đã tới chậm, kính xin Hoàng Hậu nương nương thứ tội."
"Muội đêm qua hầu hạ Hoàng Thượng, chắc là mệt mỏi, không đến thỉnh an cũng không sao.” Hoàng Hậu cười nói: "Ngồi đi."
Nếu Chu Anh không phải là người biết điều, giờ phút này chỉ sợ cũng như Hoàng Hậu ngầm hận Tô tiệp dư đang đắc ý này. Nhìn Tô tiệp dư ngồi ở bên cạnh, dung nhan tất nhiên là mỹ lệ, nhưng thể hiện mình ủ dột quạnh quẽ, không biết ra vẻ ưu sầu thật tình hay là thiên tính như thế, đúng là hình mẫu làm đàn ông nhớ thương.
"Dung hoa muội muội cũng đừng đem chuyện này để ở trong lòng, thánh ý hay thay đổi, chúng ta cùng là tỷ muội hầu hạ Hoàng Thượng, đi trong cung nào đều là giống nhau." Tiêu sung nghi ý ở trong câu an ủi.
"Sung nghi muội muội rất phóng khoáng, nếu ngày khác có người nửa đường chiếm ân sủng của ngươi, ngóng trông ngươi cũng có thể rộng rãi như thế mới tốt a." Lâm chiêu dung liếc xéo mắt lạnh, châm chọc Tiêu sung nghi.
"Hai vị tỷ tỷ cũng đừng cãi cọ nữa, dung hoa muội muội cũng không phải lần đầu gặp phải chuyện này, nàng tất nhiên không phải người nhỏ nhen như vậy." Phương tần làm người hoà giải chen vào nói, trong bóng tối cũng châm chọc Thư dung hoa này không bổn sự. Nói thật là trong lòng nàng xem thường người phụ nữ ngốc nghếch này, nếu là mình có vận khí tốt như vậy, làm sao vào cung ba năm vẫn chỉ là tần vị nho nhỏ?!
Đáy lòng Chu Anh cười thầm, chuyện này cũng thật thú vị. Những người phụ nữ này không rõ chân tướng còn có thể đem suy diễn thành một tuồng kịch phấn khích như vậy, trong lời kịch mỗi người đều có thâm ý, so với nàng xuyên qua còn cao tay hơn.
"Sung nghi tỷ tỷ nói đúng, đều là hầu hạ Hoàng Thượng, muội muội tất nhiên là sẽ không để ý." Chu Anh giả ngu nói tiếp.
Thấy một đấm của mình đánh vào trên bông, ba người tự giác mất mặt, người nơi này cũng không tiện thêu dệt chuyện nữa.
Hoàng Hậu ngồi ở vị trí cao nhất tất nhiên đã đem hết thảy thu hết đáy mắt. Ánh nhìn lượn một vòng băn khoăn, nhấp hớp trà mới mở miệng: "Hôm nay thừa dịp chúng tỷ muội đều ở đây, bổn cung vừa lúc có một số việc phải tuyên bố. Hiện nay tỷ muội trong cung cũng không phải rất nhiều, nếu không thường xuyên lui tới sẽ làm tình cảm tỷ muội phai nhạt. Trước đó vài ngày bổn cung cùng Hoàng Thượng thương nghị, lão tổ tông định ra quy củ là chủ tử chính lục phẩm trở lên mỗi ngày đều phải thỉnh an đó là vì các phi tần của tiên đế khá nhiều, mà hậu cung của Hoàng Thượng chúng ta cũng không đầy đủ, mỗi ngày thỉnh an cũng sẽ không khó khăn, Hoàng Thượng bên kia cũng đồng ý. Mọi người cảm thấy đề nghị này như thế nào?"
Đều nói Hoàng Thượng gật đầu đồng ý còn có ai dám đưa ra ý kiến, một người đang ngồi đứng dậy khen tặng Đế hậu: "Hoàng Thượng Hoàng Hậu anh minh, nô tì (tần thiếp) cũng không dị nghị gì."
Chu Anh cũng không biết đây là ý của Hoàng Hậu hay là Gia Nguyên đế, bất quá khẳng định không phải đơn thuần làm cho phi tần liên lạc cảm tình, nếu đoán không ra, thì thà chẳng đoán làm gì.
Lại cùng nhau hàn huyên một trận mới cáo lui, từng người lần lượt rời khỏi Cảnh Nhân cung.
Chu Anh ra Cảnh Nhân cung liền nhìn thấy nghi trượng của Ôn phi chờ cách đó không xa, nàng tiến lên làm đại lễ: "Thỉnh an Ôn phi nương nương."
"Dung hoa muội muội đang có long duệ sao có thể làm đại lễ này?" Ôn phi tự mình đem nàng nâng dậy: “Vừa lúc hoa cúc trong cung bổn cung đang nở, muội muội có muốn đi nhìn một lần?"
Chu Anh biết nàng muốn nói chuyện riêng với mình, hiềm một nỗi nàng đoán không ra tâm tư Ôn phi. Khuyết Tĩnh Hàn đối vị Ôn phi này không sủng nhiều, nhưng đem Nhị hoàng tử yêu thương gởi nuôi ở nơi nàng ta tự nhiên cũng sẽ không quá lạnh nhạt với nàng ta. Mà nàng ta mặc dù ở phi vị lại cực kỳ khiêm tốn, cảm giác tồn tại cũng không mãnh liệt, người này thực sự tính tình đạm như cúc.
Như vậy, một người phụ nữ mà làm người ta sờ vuốt không ra, chỉ có thể có hai loại, một là tính cách như thế, hai là thâm tàng bất khả lộ. Nàng luôn luôn sợ các phi tần phỏng đoán phá hư ác ý ở hậu cung, cho nên theo bản năng là không muốn cùng nàng ta kết giao, nhất thời cũng nghĩ không ra lý do từ chối nhã nhặn, chỉ phải gật đầu: "Ôn phi nương nương thịnh tình cùng mời, là vinh hạnh của tần thiếp, tần thiếp tất nhiên là nguyện ý đi."
Hàm Phúc cung ở phía Nam cuối lục tây cung, chỗ này rất thanh u (thanh nhã, yên tĩnh), cách Cảnh Nhân cung một khoảng cách khá xa, Chu Anh có chút đồng tình Ôn phi ngày ngày thỉnh an. Mặc dù là ngồi trên liễn, nhưng chung quy có chút lay động, không thoải mái như ngồi xe buýt, nàng cũng bị giằng co qua lại.
Chu Anh còn chưa vào cửa cung liền ngửi được mùi thơm hoa cúc, đại khái là một đời trước bên cạnh hủ nữ nhiều lắm, ấn tượng đầu tiên nàng đối với cây hoa cúc liền không quá thuần khiết, nhưng nhìn thấy khí chất thanh u của Ôn phi, lại thật sám hối vì ý nghĩ tà ác của mình.
Vốn tưởng rằng vào cửa cung đập vào mắt là khu vườn trăm loại cúc, làm sao biết được lại chỉ có một giống, vừa không phải loại hoa sắc vàng to như chén ăn cơm, cũng không phải loại hoa màu xanh mực hi hữu hiếm thấy, cũng chỉ là hoa cúc dại màu trắng lớn hơn ngón cái một chút, bao trùm một mảnh vườn hoa.
Tựa hồ là cảm thấy được kinh ngạc của nàng, Ôn phi thản nhiên cười hỏi: "Chớ không phải là dung hoa muội muội ghét bỏ hoa cúc trong Hàm Phúc cung không coi vào mắt sao?"
"Ôn phi tỷ tỷ nói đùa." Chu Anh ngượng ngùng mở miệng, "Chính là tần thiếp nghĩ đến, tỷ tỷ là người yêu cúc, trong cung cũng sẽ hoa cúc cũng thuộc loại cao cấp."
"Loại hoa cúc này có cánh hoa trắng nhụy vàng, hương thơm bay xa, là cúc Trừ Châu*." Khi Ôn phi nhìn phiến cây hoa cúc này vẻ mặt thập phần nhu hòa, không giống ngụy trang: "Cúc Trừ Châu mặc dù không xinh đẹp nhưng dáng hoa hùng tráng khoẻ khoắn, cũng không có kiều diễm ướt át như lục mẫu đơn, lại không phải là thứ quý báu hi hữu như phượng hoàng cất cánh, nhưng nó so với mấy cây này thực dụng hơn nhiều lắm. Nhìn như không chớp mắt, cũng là dược liệu tốt nhất, làm canh hoa cúc trị chứng bệnh đầu váng, mắt hoa, ninh cháo giúp thanh tâm trừ phiền, chế thành gối hoa cúc cũng có trợ giúp rất lớn trong việc trị bệnh mất ngủ, mặc dù là cả vườn rộng như thế này cũng giam không được mùi thơm của hoa, đều có thể lan tỏa xung quanh."
*Trừ cúc (滁菊), "Trừ" chỉ Trừ Châu, tỉnh An Huy. Đây là sản phẩm truyền thống của Trừ Châu, thành phần chứa nhiều vitamin, axit amin, có tác dụng Thanh Nhiệt, sáng mắt, giải độc. Nói túm lại nó là cây cúc trắng!!!
Vẻ mặt Chu Anh mơ màng, lúc này không phải giả vờ, mà thật sự khó hiểu. Ôn phi từ xa mời nàng đến Hàm Phúc cung thưởng thức cúc Trừ Châu này chỉ vì phổ cập cho nàng chút kiến thức khoa học và cách dùng làm thuốc trong trung y của cây hoa cúc sao?
Tự nhiên sẽ không đơn giản như vậy.
Ôn phi nói cũng đã nói đến ám chỉ như vậy mà thấy nàng vẫn còn mơ hồ không hiểu rõ, chỉ đành phải nói thâm sâu hơn: "Phụ nữ hậu cung đều như hoa, nhưng nào có như hoa hồng nở trăm ngày? Cây mẫu đơn, cây thược dược nở rất loá mắt, nhưng hoa kỳ (kỳ ra hoa) thoáng qua một cái, còn có ai hội nhớ rõ, thật không bằng giống cúc Trừ Châu bình thường này, mặc dù tư thái không xinh đẹp, nhưng giá trị thực dụng lại hơn rất nhiều, cũng sẽ không chỉ ham phong cảnh trong nháy mắt rồi héo rũ."
Hoa thược dược
Chu Anh cuối cùng miễn cưỡng nghe hiểu thâm ý trong lời nói của Ôn phi, đây là ý muốn kéo nàng nhập bọn. Muốn nàng cũng giống như Ôn phi, biến thành cúc Trừ Châu có giá trị thực dụng?
Có điều sau lưng Ôn phi là ai, Hoàng Hậu, hay là Trương quý phi?
Vô luận là ai, nàng không muốn bị người lợi dụng: "Ôn phi tỷ tỷ nói tự nhiên có lý, nhưng muội muội cũng không đồng ý."
"Cúc Trừ Châu mặc dù vừa dùng để ngắm lại có thể làm thuốc, nhưng rốt cuộc vẫn là cây không đáng nói. Tần thiếp bất tài, không bằng tỷ tỷ tinh thông thi thư như vậy, cũng không thể lý giải đạo lý lấy hoa ví người kia. Tần thiếp là người có cảm tình, biết đau đớn, vừa không nguyện làm hoa kia xinh đẹp có thể thưởng thức, cũng không nguyện làm cúc Trừ Châu có thể làm thuốc."
Lời nói này của Chu Anh cũng coi là thật tình, hồng nhan bạc mệnh, mỹ nhân như hoa, nàng thật sự là không thích mấy câu này, vì sao nhất định phải làm một đóa hoa, nàng ở trong hậu cung không tính toán gì chỉ muốn Gia Nguyên đế sủng ái, cũng không nguyện ý bị người lợi dụng, nàng chỉ đem cuộc sống chính mình thuận buồm xuôi gió, tạm ổn qua ngày.
"Lời dung hoa muội muội nói rất đúng." Ôn phi nhìn nàng một cái, cũng không tỏ vẻ quá nhiều. Nàng lần này bất quá là phụng mệnh làm việc, thử dò tâm tư Thư dung hoa, coi như là công đức viên mãn.
"Nương nương, Nhị hoàng tử vẫn khóc rống không ngừng, nô tỳ cũng nhìn không ra ngài ấy làm sao không thoải mái, nương nương mau quay trở lại đi." Ma ma trông nom Nhị hoàng tử vội vã đến báo lại.
Chu Anh liền mượn cơ hội cáo lui.
"Chủ tử, nô tỳ thấy Ôn phi nương nương có ý mượn sức ngài a?" Bách Hợp nghĩ sâu xa chút, tất nhiên là nghĩ một tầng như vậy.
"Nhưng cũng không đơn thuần, ta chỉ là sườn ngũ phẩm dung hoa nho nhỏ, đêm qua còn náo loạn như vậy, trong mắt người ngoài, thánh sủng của ta tất nhiên sẽ không lớn bằng lúc trước. Nàng là chính nhị phẩm cao cao tại thượng, sao lại muốn tới mượn sức ta đây - phi tần sắp thất sủng của hoàng thượng?" Chu Anh mới vừa rồi không nghĩ tới, ra Hàm Phúc cung mới hiểu được, Ôn phi này bất quá là thử nàng mà thôi, về phần là phụng ý chỉ ai, nàng không đoán ra, cũng lười suy nghĩ.