Chu Anh đương nhiên là có nhân chứng, nhưng nàng không muốn mở miệng, nàng đang chờ thái độ Hoàng Đế. Nàng mở miệng hay Gia Nguyên đế mở miệng trước, đó là hai ý tứ, hai hiệu quả khác nhau.

Vẫn chưa mở miệng, Gia Nguyên đế nhìn mọi người trong đại điện, lại nhìn người quỳ gối trong điện buồn không lên tiếng, trong lòng thở dài, thật sự là thuận theo đến mức làm cho người giận này không tranh, thật bất hạnh. Nàng không muốn lợi dụng tâm ý của mình, hắn làm sao không hiểu, nhưng vì người khác suy nghĩ quá nhiều, ngày sau sẽ khổ sở rất nhiều. Thí dụ như hiện nay, nếu chính mình độc ác quyết tâm không thay nàng giải vây, nàng sẽ như thế nào?

Rốt cuộc không đành lòng, Gia Nguyên đế tiến lên đem người quỳ trên mặt đất tự mình nâng dậy, mới chậm rãi nhấc mắt lên nói: "Chu bảo lâm có nhân chứng xác thực, đó là trẫm."

Giọng nói không giận tự uy làm cho cả đại điện lặng ngắt như tờ, không người nào không kinh ngạc việc này phát triển quay ngược trở lại.

Lúc này, trong đại điện đột nhiên bay vào mấy con bướm ngũ thải ban lan (vàng, xanh, đỏ, trắng, đen, bướm ngũ sắc), xoay quanh nhảy múa, cuối cùng, lại nhất tề dừng ở trên bộ diêu khổng tước nhiều màu của Mai Ánh Tuyết, nổi bật lên vẻ mặt của nàng có chút phẫn nộ vặn vẹo, lại khó coi.

bướm ngũ sắc

Có Hoàng Thượng làm nhân chứng, ai còn dám nghi ngờ, hiềm nghi Chu Anh liền tan thành mây khói.

Nhưng sự tình cũng không có bởi vậy chấm dứt.

"Loài bướm này rất thích mùi phấn hoa nồng đậm, sao bộ diêu của Mai quý nhân lại thơm như vậy?" Hiền phi vừa nghi hoặc vừa đến gần Mai quý nhân: "Hoàng Thượng, nô tì nhận biết, loại mùi này, là mùi hương phấn hoa hoa quỳnh."

"Trong cung cũng không có làm chế phẩm phấn hoa hoa quỳnh, mà hoa quỳnh chỉ nở một đêm, thì ra là một đêm kia Mai quý nhân cũng đi qua vườn hoa quỳnh, Hoàng Thượng, ngài cảm thấy thần thiếp nói có đúng không?"

Gia Nguyên đế buông Chu Anh ra, bước đi thong thả quay về bên cạnh Hoàng Hậu: "Ái phi nói đúng, Mai quý nhân, đêm đó trẫm cùng Chu bảo lâm đang ngắm hoa, vẫn chưa gặp qua Mai quý nhân. Cớ gì bộ diêu trên đầu Mai quý nhân sao lại dính phấn hoa quỳnh vào?"

"Tần thiếp oan uổng a Hoàng Thượng." Mai quý nhân lúc này mới thật sự hoảng sợ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, gở bộ diêu khổng tước ném xuống đất: "Tần thiếp chưa bao giờ đi qua vườn hoa quỳnh, thỉnh Hoàng Thượng minh giám."

Giữa lông mày Gia Nguyên đế ẩn ẩn có chút không vui, Chu Anh cúi đầu giữ im lặng, nàng có lẽ đoán được là ai ở bỏ đá xuống giếng, ai biết thời biết thế, chính là định tội cùng cuối tuyệt đối không phải là cùng một người. Mà sự kiện cùng việc Kỳ quý tần đẻ non giống nhau, Hoàng Đế đều không có ý tứ truy cứu.

"Quý nhân Mai thị giết hại hoàng tự, giá họa người khác, đức hạnh có tổn hại, cách chức làm Canh y, không cho gọi không được yết kiến." Gia Nguyên đế không hề liếc nhìn nàng một cái: "Trẫm đi xem Thục phi, các vị ái phi quay về trong cung chính mình đi."

Mai Ánh Tuyết vẫn đang khóc cầu tình, lại không có người để ý tới. Nàng trừng mắt nhìn Chu Anh, làm người kinh hãi đảm chiến.

Lần này, Chu Anh mặc dù là tìm được đường sống trong chỗ chết, hữu kinh vô hiểm, nhưng nàng ý thức được chuyện này bất quá chỉ là bắt đầu, nếu như mình bị động hoài, tương lai sẽ bị vu oan giá họa càng nhiều, làm cho nàng khó lòng phòng bị. Lúc này đây may mắn có Gia Nguyên đế có thể làm chứng cho nàng, lần sau thì sao, sẽ ra sao?

"May mắn Hoàng Thượng làm chứng cho chủ tử, bằng không thật sự là hết đường chối cãi." Vẻ mặt Bách Hợp cảm kích.

Chu Anh gật gật đầu, vẫn chưa nói chuyện. Nàng tuy rằng dám đánh cược, cũng có gì không nắm chắc, tâm tư Hiền phi đã rõ rành rành. Mặc dù Gia Nguyên đế thua cuộc lần này, vậy cũng nghi người đó là hai người nàng cùng Mai quý nhân, đồng dạng vì chính mình tranh thủ thời gian, bất quá nhiễu chút phần cong thôi.

Trở lại Lan Tâm đường, An Thanh Bình cùng Lan Tương liền đi theo vào: "Hồi tiểu chủ, nô tài cùng Lan Tương tách ra điều tra, quả nhiên có tiến triển."

"Sao? Nói nghe một chút." Chu Anh chậm rãi nhấp trà phủ nội vụ mới đưa tới gần đây, ngữ khí rất tò mò.

"Nô tài nghe được Xuân Hỉ chết trước đó đã lâu, thi thể đã hư thối, hơn nữa từng ngâm trong nước." An Thanh Bình cúi đầu bẩm báo: "Hơn nữa, con bướm bay vào trong đại điện Dực Khôn cung là một tiểu cung nữ mới vừa vào cung gây nên, sau lại không biết tung tích."

"Cũng biết Xuân Hỉ là ai làm hại?"

"Hồi tiểu chủ, nô tài vô năng, tra không đến ai làm hại Xuân Hỉ."

"Làm phiền An công công, đều đi xuống nghỉ ngơi đi." Chu Anh để ý không lắm phất phất tay, trong nội tâm nàng hoài nghi nàng đi qua vườn hoa quỳnh một đêm kia làm cho Vân Hà thấy được, hay bị người bên cạnh bán rẻ.

Ngày thứ hai chợt nghe người đến báo Vân Hà thắt cổ tự sát trong phòng mình, Chu Anh tuyệt không kinh ngạc, giết người diệt khẩu vốn là phương thức giữ bí mật hoàn mỹ nhất.

Chuyện này xem như cách một thời gian, Thục phi cũng một lần nữa xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người. Không biết cảm giác của nàng có sai hay không, Chu Anh chỉ cảm thấy Thục phi nhìn nàng thêm vài phần xem kỹ, vài phần hoài nghi.

Lúc này nhân chứng của nàng là Hoàng Thượng, có lẽ trong lòng rất nhiều người kỳ thật vẫn hoài nghi như trước. Chu Anh mỗi khi lộ diện, bộ dáng lại luôn nhát gan khiêm tốn, làm cho phi tần ghen tị nàng có Gia Nguyên đế hộ giá cảm thấy rất là hèn mọn, hoài nghi này theo gió rồi biến mất.

Chu Anh lại không nhìn thấu lần này Hiền phi giúp nàng và bỏ đá xuống giếng Mai canh y là xuất phát từ cớ gì? Dù thế nào ít nhất nàng xác định, Hiền phi tạm thời không cần phải gấp gáp phòng bị, bởi vì hai người không đứng ở mặt đối lập.

Tới gần lễ vạn thọ, các cung đều chuẩn bị lễ vật rất tỉ mỉ để chúc mừng sinh thần Gia Nguyên đế, Chu Anh lại sai An Thanh Bình cùng Bách Hợp đều ngầm hỏi thăm động tĩnh hai bên Mai canh y cùng Thục phi.

Không quá hai ngày, Bách Hợp liền đã thám thính được rất nhiều chuyện: "Hồi bẩm chủ tử, Xuân Hỉ xác thực là bị ném ra từ trong Dực Khôn cung, đã hơn bảy tám ngày, có tiểu thái giám ở bên miệng giếng nơi Xuân Hỉ rơi xuống kia, nhặt được một quả ngọc hoàn, là của tất cả thân tín Thục phi trong Dực Khôn cung."

"Về phần Mai canh y, nàng đã có chút điên, nhưng một cung nữ bên người bị điều đi Vĩnh Hòa cung Hiền phi nương nương." Bách Hợp giảm thấp xuống giọng nói: "Đoán chừng là Hiền phi đã sớm an bài tốt."

Chu Anh gật gật đầu, lại mở miệng: "Bách Hợp, em cảm thấy chuyện này rốt cuộc là ai bày ra?"

"Hồi tiểu chủ, nô tỳ không dám phỏng đoán, nhưng nô tỳ cho rằng, Thục phi nương nương không lẽ không biết chút nào sao?" Bách Hợp tinh tế phân tích: "Nô tỳ tra qua, thái y ngày đó coi mạch choThục phi nương nương, luôn luôn coi mạch bình an cho nương nương, y thuật cao minh, sao chẩn đoán bệnh không ra sai lầm. Mà thi thể Xuân Hỉ bị người hành động lớn như vậy, Thục phi nương nương thần thông quảng đại, sao lại không biết chút nào? Thục phi nương nương đối với ngài, chỉ sợ cũng như Hiền phi nương nương đối với Mai canh y, là bỏ đá xuống giếng thôi. Chủ tử, trước kia nô tỳ chỉ biết trong cung hung hiểm vạn phần, lại không nghĩ đến hiểm ác nông nỗi như vậy, về sau chúng ta làm việc càng cảnh giác vạn phần."

Chu Anh làm sao không nghĩ được tầng này: "Lúc này đây ta may mắn thoát khỏi vu oan, lần sau cũng không may mắn như vậy. Chủ mưu sau lưng màn này đến tột cùng là ai, thế nhưng không có lộ ra một tia manh mối, có thể thấy được người này lòng dạ sâu không thấy đáy."

Không biết vì sao, nàng đột nhiên lại nghĩ đến việc Kỳ quý tần đẻ non lần đó.

Tuy rằng Lâm chiêu dung cùng Tiêu uyển nghi là nhân tố khách quan, nhưng sự tình mặt ngoài thoạt nhìn đơn giản như vậy sao?

"Được rồi chủ tử, đêm nay Hoàng Thượng sẽ tới, nô tỳ trước hầu hạ ngài rửa mặt chải đầu thay quần áo nha?" Bách Hợp thấy nàng thật lâu không nói, liền lên tiếng nhắc nhở.

Chu Anh gật gật đầu, phía sau màn là ai cũng không trọng yếu bằng ân sủng của Hoàng Đế.

Khi Gia Nguyên đế đến cửa Lan Tâm đường liền nhìn đến Chu bảo lâm y phục tử y (màu tím), mang theo đèn lồng ấm áp đứng ở dưới mái hiên, tô đậm thân ảnh yểu điệu của nàng, phảng phất có một màn sương thản nhiên quanh thân, mà nàng tựa như tiên nhân nho nhỏ, xung quanh tiên khí lượn lờ.

Vừa thấy hắn, quang mang trong mắt đều sáng vài phần, lưu quang tràn ngập trong tròng mắt đen trắng rõ ràng thật loá mắt.

Gia Nguyên đế tự nhận hậu cung mỗi người đẹp một kiểu khác nhau, lại cảm giác, cảm thấy không giống Chu bảo lâm này bình thường nhu thuận rồi lại hay thay đổi, lúc nào cũng làm người kinh hỉ. Chính là quá mức nhu thuận liền có vẻ có chút ngu dốt, dễ bị người làm khó dễ hãm hại.

"Ái phi đứng lên." Gia Nguyên đế săn sóc đem nàng nâng dậy: "Tuy nói đã vào hạ, ban đêm cũng nên đề phòng cảm lạnh, ái phi nếu bị cảm lạnh, trẫm sẽ đau lòng."

Chu Anh cúi đầu xem thường, nàng cũng không cho rằng Gia Nguyên đế sẽ yêu thật lòng phi tần nào đó, mặc dù là có vài phần thích, nếu gây bất lợi cho xã tắc, lông mày hắn cũng không nhăn một chút sẽ hy sinh luôn. Dã tâm của hắn, cùng với đa nghi, đều chú định rồi, không thể có được cảm tình thuần túy.

Nàng nâng gương mặt đỏ lên, rất thẹn thùng cảm động: "Cám ơn Hoàng Thượng quan tâm, tần thiếp không lạnh."

Hắn thấy rục rịch, lập tức ôm kiều nhân tiến vào nội thất, đi thẳng vào vấn đề.

Chu Anh và hắn cùng giường chung gối một thời gian ngắn, cuối cùng mò tới chỗ hắn thích nhất, tỷ như, chỗ hõm phía trên xương quai xanh là nơi thập phần mẫn cảm, tùy tiện liếm một cái có thể lấy lòng hắn; tỷ như, cực kỳ thích người hiểu biết chút ít...

Nói tóm lại, vị Hoàng Đế này trên giường chính là hơi hơi có chút biến thái cùng không kiềm chế, khó nắm bắt nhưng không lớn.

Thân thể Chu Anh non nớt, kinh nghiệm cũng thân kinh bách chiến, còn chưa đem hết tất cả vốn liếng, thân thể đã mỏi mệt không chịu nổi, tùy ý Gia Nguyên đế giằng co. Sức lực theo không kịp kinh nghiệm, nàng có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể đầu cơ trục lợi, ôm cổ Gia Nguyên đế lấy lòng hắn, làm cho hắn cũng tốc chiến tốc thắng.

Ai ngờ hôm nay Gia Nguyên đế lại dũng mãnh vô địch như phảng phất ăn xuân dược, cho đến khi trên người nàng mệt rã rời, gân cốt đau nhức, hắn mới rốt cục thoả mãn, trên mặt thần thái sung sướng vô cùng.

"Ái phi mệt mỏi?" Lúc sau một lần nữa rửa mặt thay quần áo Chu Anh liền có chút miễn cưỡng không động đậy, Gia Nguyên đế hiếm khi mở miệng hỏi.

"... Hoàng Thượng rất hung tàn." Chu Anh không nhìn hắn, rút vào trong lòng ngực của hắn, cúi đầu lẩm bẩm, một giây sau liền lâm vào trong mộng.

Người đàn ông nào đó đều có thể nghe ra câu than thở này ngữ khí tuy là oán giận, nhưng cũng là một câu khen ngợi. Gia Nguyên đế cảm thấy mỹ mãn đem Chu bảo lâm ôm vào trong ngực, cơn buồn ngủ cũng mãnh liệt đột kích.

Gia Nguyên đế làm việc và nghỉ ngơi thập phần có quy luật, giờ mẹo sẽ tỉnh lại, cảm giác tựa hồ có người quấy rối, hắn từ từ nhắm hai mắt bất động thanh sắc chờ động tác bước tiếp theo của nàng.

"Thôi công công, đầu hạ trên mặt đất có giọt sương dễ dàng trượt chân, lúc Hoàng Thượng đi ngươi phải chú ý chút. Đồ ăn sáng nhẹ chút, giảm bớt đầy mỡ cùng với gì đó quá ngọt." Giọng nữ đang cúi đầu dặn dò.

Gia Nguyên đế hơi hơi mở mắt ra liền thấy Chu bảo lâm đang phân phó Thôi Vĩnh Minh, tựa hồ hơi mệt chút, tay còn vuốt ve thắt lưng. Xưa nay lúc hắn rời giường hay tức giận trong lòng nhưng có chút ấm áp: "Nàng tối hôm qua mệt nhọc, tiếp tục nghỉ ngơi đi, đừng mò mẫm bận việc, chuyện này Thôi công công sẽ quản lý."

Chu Anh lúc này mới ngoan ngoãn nằm lại trong chăn, cầm lấy góc chăn, lệ quang lòe lòe nhìn thấy hắn: "Tần thiếp tuân chỉ, tần thiếp theo trên tinh thần cung kính Hoàng Thượng."

"..."

Mãi cho đến hạ triều, Thôi Vĩnh Minh vẫn có thể nhìn thấy khóe miệng Gia Nguyên đế ẩn ẩn ý cười, hắn thầm nghĩ, chủ nhân Lan Tâm đường này, sợ là chịu sủng một thời gian.