Chúng Mình Đều Là Bé Ngoan

Chương 27: Phiên ngoại Sói và em bé chăn dê (8)

Chu Phóng khốn khổ chật vật một thời gian. Một sáng thức giấc chạm tay lên mặt, cậu trừng mắt nhìn tấm gương, mãi mới nhận ra bản thân. Lập tức, Chu Phóng thấy đau, thất tình là cái gì chứ, cớ chi phải đau như đau đẻ thế này. Thôi, nỗi đau rồi cũng sẽ qua, đâu phải mất mạng…

Thời tiết thật âm u, cậu quay lại chỗ ở của bản thân, phải nhét vào miệng vài viên thuốc mới có thể gợi lên cảm giác ngủ thật.

Lúc ra ngoài ăn cơm, xa xa trông thấy Dương Minh, ánh mắt cậu lại tham lam nhìn anh một lát, nhìn đến phát xót, cuối cùng vẫn chẳng có dũng khí đối mặt. Cậu phải đứng dậy, là lỗi của anh ta, cậu chỉ như mọi người mà thôi, chọn cách thỏa hiệp với thực tế.

Ngày qua ngày, ăn lại ngủ, ngủ lại ăn, cân nặng vẫn cứ sụt, thiếu chút phải vào viện; mẹ Chu Phóng trông gương mặt hóp vào ấy càng thêm kinh hoàng, sống chết bắt cậu phải về nhà. Chu Phóng không dám ở một mình nữa, ngộ nhỡ chết ngoài đường mà chẳng ai biết.

Mẹ nói tới nói lui gì gì mà chuẩn bị rất nhiều hình chụp các cô gái, hỏi cậu thích ai để sắp xếp gặp mặt. Chu Phóng ủ ê đáp không thích. Vốn dĩ Chu Phóng sống bên ngoài đã lâu, nay về nhà, cha cậu tuy ngoài mặt chẳng thay đổi nhưng nội tâm thì rất vui. Đáng tiếc, ngày nào Chu Phóng cũng ăn hại nằm trong phòng, ông lại nổi giận, càng nhìn đứa con càng gai mắt, trông thấy cậu lần lữa chọn chọn lựa lựa bèn chửi: “Cô này không thích cô kia không ưa, mày tưởng mày là ai hả, có đứa nào chịu mày đã là phúc.”

Mẹ Chu Phóng bực mình, gân cổ với chồng: “Có ai nói con như ông không? Con trai ông giết người phóng hỏa hay đi cướp của giết người à?”

Cha Chu Phóng bị vợ giận, trừng mắt lườm Chu Phóng, vài ngày sau đích thân áp giải Chu Phóng đến nhà một ông bạn dùng cơm. Xét vẻ ngoài, Chu Phóng trông cũng sáng sủa lắm ấy chứ, con gái nhà đó tương đối hài lòng. Chu Phóng cười với cô nàng; gò má cô liền ửng lên, tránh ánh mắt cậu.

Vừa về đến nhà, hỏi Chu Phóng cảm thấy sao, cậu chẳng chút hứng thú ngả lên sofa, “Cũng được.”

Cha cậu nổi điên, thiếu chút tẩn cậu. Mẹ Chu Phóng biết tính cả hai cha con, khuyên Chu Phóng nhịn, rồi lại quay sang nói ông Chu. Bà vừa dỗ con trai vừa dỗ chồng, con cái lớn rồi, ông đừng có mắng chửi nó thế, ông cũng phải tôn trọng nó chứ.

Cha Chu Phóng cười nhạt, nó cần tôn trọng? Bà nhìn nó đi.

Đầu Chu Phóng ong lên, ngồi ngây đó, buột miệng: “Con không muốn kết hôn.”

“Cái gì?” Cha Chu Phóng sững sờ, bất giác cao giọng.

Chu Phóng như thể mộng du: “Con không muốn kết hôn.” Cậu bức bối đứng dậy, đi đi lại lại, “Con không muốn kết hôn… Con, con có người mình thích rồi, con không muốn kết hôn…”

Mẹ cậu nghe không rõ, bà vẫn thấy gần đây con trai là lạ: “Chu Phóng, con có ý gì? Có người yêu rồi thì sao không muốn lấy con bé…”

Cha Chu Phóng phì cười một tiếng rồi gào lên: “Có cô nào đồng ý yêu nó?”

Sắc mặt Chu Phóng tái nhợt, thì thầm phản bác: “Không phải, không phải con gái…”

Lời này lọt vào tai mẹ cậu, bà lớn giọng: “Chu Phóng, con không thể lấy phụ nữ có chồng, không thể phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác.”

Chu Phóng đáp: “Không phải là phụ nữ.”

Mẹ Chu Phóng đang định tiếp tục khuyên nhủ, bất chợt lặng người, ngơ ngác hỏi chồng: “Mình à, mình có nghe thấy nó…”

Cha Chu Phóng giận tím mặt, nhìn chằm chằm vào cậu: “Chu Phóng, mày vừa nói gì?”

Chu Phóng cúi gằm, chết cũng không dám nhìn thẳng vào cha mình, thầm hồi hận vô cùng, “Con… không có gì.”

Cha Chu Phóng nhìn bộ dạng này, lời ban nãy cứ vang đi vang lại, ngọn lửa trong lòng bùng cháy dữ dội. Ông cầm chiếc gạt tàn thủy tinh tới gần Chu Phóng. Cậu chột dạ cố đứng yên, nhìn thấy gạt tàn bay thẳng vào mặt, vội vàng nghiêng người né.

Mẹ cậu sợ hãi thét lên: “Lão Chu, ông làm gì đấy?”

Chiếc gạt tàn bay ngang qua tầm mắt Chu Phóng, đập vào cánh cửa rồi rơi xuống đất. Cái thứ này cứng thật, bị đập như vậy mà một vết rạn cũng không xuất hiện. Cha Chu Phóng lại muốn tìm nhặt chiếc gạt tàn lên.

Chu Phóng trộm nhìn chiếc gạt tàn, bị dọa đến tỉnh cả người, may mà cậu mau lẹ, bằng không, nó mà nện trúng đầu thì đảm bảo gửi thẳng cậu vào viện.

Ông Chu chưa ném trúng mục tiêu, tức giận vô cùng, vung tay bạt Chu Phóng mấy cái tát.

Chu Phóng cũng phát hỏa: “Chỉ là thích một người đàn ông thôi, có phải giết người đốt nhà đâu.”

“Câm mồm, cái loại con cái như mày, cút ngay cho tao. Tao không nên nuôi mày bao nhiêu năm như thế.” Cha Chu Phóng gầm lên.

Chu Phóng ăn vài bạt tai trở nên choáng váng, khóe môi sưng thũng, đau lạnh cả người. Cậu trợn to mắt tuyên bố: “Cút thì cút.”

“Cút đi!” Cha Chu Phóng đuổi như quăng rác rưởi, tay vung mạnh. Chu Phóng chưa ra khỏi cửa đã nghe thêm tiếng gào nữa, “Quay lại đây.”

“Để làm gì?” Giọng Chu Phóng còn cao giọng hơn cả cha mình.

Cha cậu cười lạnh: “Mày không còn là con tao nữa, đừng tưởng tao dọa. Tiền của tao quá phí cho mày rồi.”

Chu Phóng thầm chửi trong lòng, lão già chết tiệt. Nhất thời máu xông thẳng lên não, cũng không biết cậu đào đâu ra dũng khí, dốc hết tiền bạc, chìa khóa xe, chìa khóa phòng, di động và vài thứ đáng giá nữa lên bàn.

Mẹ Chu Phóng ôm mặt khóc: “Chu Phóng, con nghe lời mẹ, nhận sai với cha con đi.”

Cha Chu Phóng nói: “Nhớ kỹ, từ nay về sau tao với mày không có quan hệ gì, sau này ai hỏi mày ‘cha cậu là ai?’ thì đừng nhắc đến tên tao. Tao họ Chu, không có con trai.”

Chu Phóng gân cổ bành mặt, sau đó cởi phăng váo vest, ném xuống đất: “Không phải đuổi sao? Giờ tôi lăn được chưa?”

“Mày có gan thì đừng quay về.” Ngữ điệu của ông Chu vẫn còn rất cao, gào lên với vợ, “Bà xem đi, giờ nó lớn rồi, giỏi rồi, không cần cha cũng không cần mẹ. Bà đừng có lén tôi đút tiền cho nó, chúng ta không còn quan hệ gì với nó nữa!”

Chu Phóng đạp cửa, không ngoảnh đầu lại, bỏ đi. Đến lúc xuất hiện ở đường cái, cơn gió lạnh thổi qua cậu mới tỉnh táo hơn. Giờ Chu Phóng phát hiện cậu chẳng còn nơi để về. Ai mà ngờ thiếu gia họ Chu giờ không bằng ăn mày. Cậu ngồi co đầu phát run ở bến xe buýt, biết vậy thì không vứt áo vest lại. Chu Phóng sờ tùi, lấy điếu thuốc trong cái bao kẹp lép, lại không tìm thấy bật lửa. Cậu hối hận muốn hộc máu, đều tại gã Dương Minh đó, từ ngày biết hắn, não bộ của cậu chẳng thèm hoạt động nghiêm túc. Hiện tại cũng thế, nếu không có Dương Minh, đầu óc cậu sẽ không phát nhiệt đến nỗi ăn nói vô sỉ như vậy. Cậu muốn quay lại xin lỗi cha. Nhưng cứ nghĩ đến vẻ mặt ông, ý định trở về lại xìu xuống.

Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, Chu Phóng chỉ còn mỗi bao thuốc nửa vời trong tay, mà còn chẳng được nửa. Không có di động, không liên lạc được với đứa bạn nào. Chu Phóng đạp mạnh vào tấm biển quảng cáo, thế giới này đảo lộn rồi. Cậu tưởng mẹ sẽ đuổi theo, nhưng ngẫm lại, với ông già độc tài kia thì có lẽ bà chẳng lách nổi.

Càng lúc càng tối, cũng càng lúc càng lạnh, chân Chu Phóng tê rần. Sắp đến giờ tan tầm, bến xe tấp nập hơn. Chu Phóng vẫn chưa phát hiện có người vẫn dõi theo cậu từ bấy đến giờ. Chu Phóng đã không phải một người bắt mắt, giờ gương mặt lại sưng đỏ, thê thảm vô cùng. Đứng lên thôi, chạy trốn thì phải rời khỏi đây.

Cứ đi không mục đích dọc theo quốc lộ, trong đầu chỉ có mỗi suy nghĩ tìm cách về nhà. Đi nữa… đi nữa… chợt dừng bước ngẩng lên, chỗ này cách nơi Dương Minh ở chừng một một hai cây số. Kia là quán cơm quen thuộc, ngày trước cậu với Dương Minh toàn dùng bữa sáng ở đó.

Thật ra Chu Phóng không định tìm Dương Minh, dường như có cả đống lý do đấy, mà dường như cũng không có lý do gì, chắc cậu vẫn thấy mất mặt với anh. Chu Phóng xoay người định quay lại, bước được mấy bước lại thấy một chiếc xe quen thuộc bèn vô thức theo sau nó. Có lẽ Dương Minh đi ăn, Chu Phóng nhìn anh chạy xe về phía bãi đỗ ngầm.

Đứng ngây người bên ngoài chừng hai mươi phút Chu Phóng mới bước vào bãi đỗ xe, tìm quanh một vòng trong giá lạnh mới thấy xe của Dương Minh. Dương Minh đã đi rồi, Chu Phóng nhìn xe của anh, đột nhiên muốn khóc.

Cậu không biết bao giờ Dương Minh mới trở lại. Chắc cậu cảm lạnh rồi, đầu óc quay cuồng. Chu Phóng dựa vào xe, cơ thể không đỡ nổi trọng lượng, dần dần ngồi tụt xuống đất. Cậu không thể tưởng tượng nổi bản thân lại là một gã vô gia cư thế này, càng nghĩ càng thấy quá khốn khổ. Kỳ thực cậu vẫn nên về nhà, chỉ cần nhận sai là ổn. Thế nhưng nghĩ tới Dương Minh, Dương Minh nói, chỉ cần cậu không kết hôn thì có thể quay lại tìm anh. Dương Minh ở ngay sau chiếc xe này thôi.

Đang thiêm thiếp, có thể vì lạnh nên tỉnh lại, Chu Phóng ngửi được mùi khói thuốc. Mở mắt ra, Dương Minh đang đứng đó hút thuốc, tựa vào xe.

“Sao đến mà không gọi tôi?”

“Mặt em làm sao vậy?” Dương Minh đưa tay chạm vào má cậu.

Chu Phóng ủy khuất vô vàn, “Bị cha đánh, tại anh cả đấy…” Vành mắt đỏ lên, “Cha tôi biết chuyện của tôi… Tôi nói cho ông biết, tôi…”

Vẻ mặt của Dương Minh thật hờ hững, “Chu Phóng, chuyện đó đâu liên quan đến tôi? Thế nào? Muốn quay lại bên tôi? Cậu coi tôi là gì?”

“Anh đã nói…”

Dương Minh mỉm cười: “Nói thật đi Chu Phóng, nếu cậu không cùng đường thì có tới tìm tôi không?”

“Con mẹ anh! Nếu không có anh, tôi sẽ cùng đường sao?” Chu Phóng nhảy dựng lên.

“… Được, cứ cho là tôi đã từng tuyên bố, nhưng muộn rồi.” Dương Minh chợt nói, “Tôi không muốn ở cùng cậu nữa, vả lại, nếu tôi nhớ không lầm, hình như chúng ta đã chia tay. Về phần cậu… Dù sao cậu cũng là một cậu ấm, người nhà biết cũng tốt, sớm muộn có ngày được sống cùng một người đàn ông, mà tôi thì không phải là người cuối cùng ấy.”

Chu Phóng trừng mắt: “Nhưng anh cũng nói… Anh thích tôi.”

Dương Minh đáp lại: “Lúc bé tôi có nuôi một con chó. Thành thật mà nói, tôi không thích chó chút nào, bất luận là giống gì đều rất ghét. Nhưng tôi là một người chủ tốt, đã nuôi rồi thì sẽ nuôi thật tốt, tắm cho nó, cho nó ăn, dẫn nó đi dạo… Tuy nhiên, tôi vẫn không thể thích chó được.”

“Anh coi tôi giống con chó kia?” Đôi mắt Chu Phóng như phóng hỏa về phía Dương Minh, “Tôi làm bao nhiêu việc vì anh, giờ cả nhà mình cũng không về được nữa… Tôi thành ra như vậy là vì anh, anh lại nói tôi là một con chó… Anh lừa dối tôi?”

“Là em nói nhé?” Dương Minh tủm tỉm hỏi vặn lại.

Lập tức, Chu Phóng lao về phía Dương Minh, vung tay lên đấm. Gương mặt  cậu vốn không cảm xúc, giờ nhăn nhúm vẹo vọ, đã thê thảm càng thê thảm hơn. Dương Minh áp cậu lại, còn cười: “Nói em là chó, em lập tức phát khùng. Giờ xem xem, có giống chó điên không?”

Chu Phóng bị tóm cổ tay, nước mắt rơi, nghiến răng rít lên: “Buông tôi ra, cút đi.”

Dương Minh vẫn cười: “Chu Phóng, chính mồm em nói em vì tôi mà trở mặt với người nhà?”

“Không phải. Anh tưởng anh là ai, xứng đáng không? Tuy chơi với anh trên giường cũng thích đấy.” Chu Phóng gân cổ gào.

Dương Minh có phần hả hê: “Tốt quá. Tôi cũng nghĩ vậy.”

Máu trên mặt Chu Phóng như bị tháo cạn, xám ngắt như người chết, giống con cá mắc cạn, mồm há hốc mà không phát ra nổi thanh âm. Quệt lệ, đẩy Dương Minh ra, Chu Phóng lảo đảo cất bước.

“Đi đâu?”

“Không khiến anh quan tâm.”

Dương Minh cười: “Với tình trạng hiện tại thì em định đi đâu được? Không bằng làm con chó của tôi đi, tôi vẫn là một chủ nhân tốt bụng mà.”

Chu Phóng dừng lại, lấy tay che miệng, đi một bước cũng thấy đau đến rụt người, “Tôi không phải con chó của anh.”

Dương Minh thấy cậu thực sự muốn đi, vội vàng đuổi theo, ôm lấy cậu: “Đi thật?”

“Đi cái đầu anh.” Chu Phóng quay phắt lại, cho Dương Minh một đập, tên trứng thối ung này, sao lại có người như anh ta chứ? Mắt cậu mù rồi mới thấy tên này là người tốt.

“Anh đã đi theo em.” Dương Minh đột nhiên mở miệng, “Bây giờ em đã thấy đau khổ chưa? Ngày trước em có nghĩ tới cảm nhận của anh không?” Anh ôm lấy cậu, nhẹ nhàng hôn cậu, “Em có biết anh đang nghĩ gì không? Anh đang nghĩ, cuối cùng em cũng thuộc về một mình anh, sau này phải hoàn toàn dựa vào anh, không có anh thì không sống nổi, anh không có thời gian cho em em sẽ thấy đau lòng, có thể còn khóc lóc như đàn bà. Chu Phóng, em nói xem, em có chỗ nào đáng để anh yêu em như thế?”

Chu Phóng đang im lặng, nghe xong như bị giẫm vào đuôi: “Anh còn khinh miệt em?”

Dương Minh nghiêm giọng: “Không phải, là giác ngộ. Anh không khinh miệt mà cũng không ở với cái kẻ mà mình khinh miệt.”

Chu Phóng tức nghẹn họng, nghĩ lại, thực sự cậu chẳng có chỗ nào đáng khen ư? Chu Phóng ấp úng: “Em… thực sự thích anh.”

Dương Minh mỉm cười: “Có muốn về với anh không?”

Chu Phóng thoáng phân vân.

“Cho em vài phút suy nghĩ, anh chờ trong xe.” Dương Minh nói, “Chu Phóng, bây giờ thì nghĩ kỹ đi. Nếu em ở bên anh, em sẽ không còn bất kỳ cơ hội quay đầu lại nữa đâu, giờ còn kịp nếu em muốn tiếp tục làm cậu ấm.”

Dương Minh ngồi vào xe, rút một điếu thuốc. Sau đó, cửa xe bên trái bị giật mở, Chu Phóng ngồi vào. Dương Minh mỉm cười, kéo Chu Phóng lại hôn cậu.

Chu Phóng mất hứng: “Em đói, còn lạnh nữa, còn mệt nữa, còn buồn ngủ nữa.”

“Trên kia có một quán ăn thì phải.” Dương Minh nhìn gương mặt cậu, hì hì cười.

Chu Phóng phẫn nộ ngoảnh đi. Câu ra cái dạng này còn gặp ai được?

Dương Minh vẫn cười, nhưng ngữ điệu dịu dàng hơn: “Mệt thì ngủ một lát. Về nhà rồi anh nấu cơm cho.”

Chu Phóng ngả ghế ra sau, nhắm mắt lại. Dương Minh đắp áo khoác của mình cho cậu. Lát sáu, câu hỏi khẽ khọt nào đó vang lên: “Dương Minh, có thật anh thích em không?”

Dương Minh thoáng áy náy, hình như anh nói quá rồi. “Ừ. Anh rất thích em, cho dù em không quay lại tìm anh thì anh cũng sẽ tìm em.”

Chu Phóng hoài nghi, giương mắt nhìn anh một cái. Rồi như yên bụng, cậu ngáp một hơi: “Dương Minh, sau này chuyện gì em cũng sẽ nói với anh đầu tiên, cũng không nói dối anh nữa.”

“Thật chứ? Chìa khóa anh đưa em đâu?”

Chìa khóa…? Lúc cậu ngồi chờ ở bến xe buýt, để phát bực đã ném nó vào thùng rác rồi, bèn đáp: “Ở trong túi áo, nhưng mà, em quăng áo lại ở nhà rồi.”

HẾT PHIÊN NGOẠI