Vương Tuấn cùng một đám người lãnh đạo dưới sự hướng dẫn của những cô gái PG (T_T không biết gọi sao cho ổn nữa) đi tới chính giữa sân khấu.

Không thể không nói Vương Tuấn đứng trong đám người khí chất đặc biệt xuất chúng. Hôm nay Vương Tuấn mặc vô cùng hợp lý, tây trang được may cắt vừa vặn làm cho dáng người càng thêm cao lớn. Từ đầu đến cuối trên khuôn mặt tuấn lãng của y đều mang ý cười mê người.

-“Lần này, trận chiến vẫn còn rất lớn (=.= không hiểu lắm), vị Vương tổng này thật không đơn giản a.”_Dương Hạo trong lúc vô tình nghe được phía sau có người nhỏ giọng thảo luận.

Lập tức có người đáp lại, thanh âm cũng rất thấp, giọng nó cũng lộ ra vẻ vô cùng bí hiểm_: “Các người đây là cũng không biết sao? Vị Vương tổng này chính là tiểu tôn tử mà Vương lão tướng  quân khi còn sống yêu thương nhất ở thủ đô., là em trai ruột của Vương phó tham mưu trưởng quân khu. Thị trưởng cùng Vương phó tham mưu trưởng là anh em thân thiết, lần này sau khi biết Vương tổng đến đây,đừng nói là có bao nhiêu chiếu cố. Không thấy chuyện công viên sinh thái lần này, cấp dưới cũng đặc biệt để ý đến sao? Cho nên hôm nay lễ cắt băng mới có nhiều lãnh đạo đến như vậy… Đã hiểu rồi đi!”

-“À, thì ra là em trai của Vương phó tham mưu trưởng a, này làm việc cũng rất điệu thấp* a, ông không nói thì tôi cũng không biết.”

*điệu thấp: làm việc một cách không khoe khoang, không muốn lợi dụng gây nhiều sự chú ý.

-“Hiện tại ai còn gióng trống khua chiêng gặp người liền nói ra thân phận của mình. Người thật sự có quyền  thế cũng đều vô cùng điệu thấp.”

-“Như vậy xem ra, lai lịch của Vương tổng không nhỏ a. Hiện tại còn trẻ như vậy đã là nhà đầu tư, quả nhiên không đơn giản. Nhưng mà y lại đến cái huyện thành nhỏ của huyện Gấm Tân này đầu tư, quả thật là ngoài dự tính. Lần này thế nhưng đầu tư không ít tiền a.”

-“Người ta nói không chừng là nhìn trúng nơi này có tiềm lực lớn. Dù sao tiền cũng là do người ta bỏ ra, không cần ông quan tâm nhiều như vậy.”

Trên sân khấu, người chủ trì để cho các vị lãnh đạo lấy kéo vàng chuẩn bị nghi thức cắt băng, cho nên người ngồi phía sau Dương Hạo cũng ngậm miệng lại, ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nhìn thẳng về phía trước.

Dương Hạo thu liễm nụ cười của mình, sau đó nhìn về phía Vương Tuấn.

Vương Tuấn nhận lấy kéo, cùng bí thư thành phố đứng ở giữa. Hai người nhìn đối phương một cái, Vương Tuấn cùng gã khách khí đang nói cái gì đó. Theo thời gian đếm ngược kết thúc, Vương Tuấn cùng những người lãnh đạo khác cắt xuống…

Cơ hồ là đồng thời những người ở dưới đều đứng lên, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, trên không trung bay đầy mảnh kim tuyến.

Sau khi nghi thức cắt băng hoàn thành, Dương Hạo liền chuẩn bị đi. Hắn chẳng qua là đến xem Vương Tuấn, những chuyện tiếp theo cũng không phải là điều hắn quan tâm.

Đang lúc hắn chuẩn bị rời đi thì Lâm Giản chạy đến trước mặt hắn.

Hôm nay Lâm Giản thoạt nhìn so với bình thường chững chạc hơn nhiều, nhưng mà bởi vì sau đó có rất nhiều người đến mời rượu, cho nên Lâm Giản vẫn luôn bận rộn.

-“Hạo ca, đây là muốn rời đi sao? Vương tổng một lát nữa còn phải cùng bí thư bọn họ đi ăn cơm nên tạm thời không có thời gian rảnh đi tìm anh. Anh chớ có để ý, nếu không để em tìm người đưa anh về?”

Dương Hạo biết đây là Vương Tuấn thông báo cho Lâm Giản. Hôm nay hắn tới đây mục đích vốn chỉ là xem nghi thức cắt băng, cũng không nghĩ là để cho Vương Tuấn theo hắn… Hắn biết, trường hợp như thế này, Vương Tuấn tự nhiên là có việc bận.

Nhưng này Vương Tuấn có phần tâm này, nhớ thương đến hắn, trong lòng vẫn là rất cao hứng.

Lúc này có người đi ngang qua bên cạnh Lâm Giản, gật đầu chào hỏi cậu_: “Thư ký Lâm.”

Lâm Giản xoay người_: “À, Lý tiên sinh xin chào, đã lâu không gặp.”

Lâm Giản cùng người nọ nói hai câu đơn giản, rồi vội vàng đối với Dương Hạo ngượng ngùng_: “Hạo ca, thật không tốt. Hôm nay có nhiều người thật bận rộn, Vương tổng lại càng bận rộn hơn. Đợi lát nữa có bữa tiệc đoán chừng bị rót rượu không ít.”

Lâm Giản là người ra sao, đi theo bên cạnh Vương Tuấn nhiều năm như vậy, vẫn là cấp dưới Vương Tuấn hài lòng nhất, vị trí này cũng không phải dễ dàng mà được như vậy.

Lâm Giản nói ấy câu, một mặt nói cho Dương Hạo rằng ông chủ nhà mình vẫn để tâm đến hắn, cho dù bận rộn cũng không quên mất hắn. Mặt khác cũng tiết lộ cho Dương Hạo biết hành tung buổi tối của Vương Tuấn. Dương Hạo quan tâm đến ông chủ của cậu như vậy, nếu biết y quá chén, khẳng định sẽ có lo lắng. Cho nên nhân cơ hội này chế ra ít tia lửa giữa hai người… Lâm Giản cũng là rất thích tính toán làm như vậy.

Làm thư ký tẫn trách* như vậy, cũng thật sự không phải dễ dàng…

*tẫn trách: làm hết trách nhiệm, gắng hết sức.

Dương Hạo sau khi thấy vẻ mặt có một tia biến hóa nho nhỏ, rõ ràng là có lo lắng.

Trước kia Vương Tuấn đi xã giao hắn không phải không gặp qua. Mặc dù lúc say cũng rất ít nhưng mà cũng có lần say đến nghiêm trọng.

Vừa rồi hắn cũng mới nghe người ta nói đến, thị trưởng lại là bạn của anh y, như vậy Vương Tuấn đương nhiên phải cùng theo uống rượu đến tận hứng rồi.

Vẻ lo lắng trên mặt Dương Hạo vừa lúc bị Lâm Giản nhìn thấy, cho nên len lén vui mừng ở trong lòng.

-“Tiểu Lâm, buổi tối làm phiển cản rượu giúp Vương Tuấn, đừng để cho y uống quá nhiều, dạ dày của y không tốt lắm.”_Suy nghĩ một chút, Dương Hạo vẫn là nhờ Lâm Giản chặn rượu.

-“Hạo ca, anh không nói thì em dĩ nhiên cũng làm… Nhưng mà lần này quan hệ của mấy vị lãnh đạo lại không phải như lúc trước… Lúc ấy đoán chừng em cũng không có biện pháp.”_Lâm Giản cố ý làm ra bộ dạng khó xử.

-“Được rồi, cậu để cho chính y chú ý nhiều một chút, buổi tối anh…anh ở nhà chờ y, hầm chút canh cho y.”

Lâm Giản vừa nghe vậy đặc biệt vui mừng_: “Hạo ca, anh chính là quan tâm Vương tổng nhất. Những lời này em sẽ chuyển đến cho sếp.”

Dương Hạo cũng không biết, hắn mới vừa rồi cùng Lâm Giản nói chuyện còn có ba người cũng yên lặng nhìn hắn.

Ngoại trừ khuôn mặt khiếp sợ của thôn trưởng ra, hai người khác chính là trước đó mới vừa đụng phải không lâu: Dịch Thiển, cùng với một người Dương Hạo nhận không ra: Lạc Dực.

Đi ra khỏi hội trường, phía ngoài  ngoại trừ rất nhiều phóng viên, ký giả còn có dân chúng vây xem, vì vậy có chút hỗn loạn, nhân viên bảo an cũng đang khẩn trương duy trì trật tự.

Chờ đến Vương Tuấn kết thúc còn một khoảng thời gian dài nữa, Dương Hạo chuẩn bị về nhà trước một chuyến.

Nhưng mà lúc hắn ngẩng đầu lên thì phát hiện có hai người đứng trước mặt mình.

-“Chào, Dương tiên sinh, thật tình cờ ở chỗ này lại gặp được nhau.”_Dịch Thiển vẻ mặt tươi cười nhìn Dương Hạo, nhưng trong mắt lại lộ ra một tia ngoài ý muốn. Gã vươn tay ra muốn cùng Dương Hạo bắt tay.

Qủa nhiên không phải oan gia thì không gặp nhau, Dương Hạo vốn cũng không nghĩ đến ở chỗ này lại có thể gặp được Dịch Thiển.

Nhưng mà nghĩ lại lần này có không ít nhà đầu tới, lần trước Vương Tuấn cũng đã nói Dịch Thiển đến chỗ này đầu tư bất động sản, như vậy chỉ bằng với thân phận là bạn bè của Vương Tuấn thì tự nhiên cũng phải đến ủng hộ.

Dương Hạo hào phóng đưa tay phải ra, cùng gã bắt tay_: “Thật là đúng dịp Dịch tiên sinh.”

Dịch Thiển nhẹ nhàng cười, sau đó chỉ sang người bên cạnh_: “Đúng rồi, vị này Tuấn trước kia khẳng định đã nói cho cậu biết, không cần tôi phải giới thiệu chứ?”

Người lạ mặt trước mặt này Dương Hạo cũng nhận không ra gã. Mặc dù như thế hắn vẫn cảm nhận được Dịch Thiển lơ đãng lộ ra cảm giác vượt trội hơn.

Chính là tất cả xung quanh Vương Tuấn gã cũng đều đặc biệt hiểu rõ, mà mình thì cái gì cũng không biết.

Dương Hạo không trách Vương Tuấn, dù sao có một số việc cũng không cần hắn phải biết đến, nhưng mà trong lòng lại có một tia ủy khuất…

-“Dương tiên sinh, xin chào.”_Lạc Dực không quá để ý cùng Dương Hạo bắt tay, sau đó lại mỉm cười nhìn Dịch Thiển_: “Dịch Thiển, cậu sao lại nói chuyện này. Ta cùng Tiểu Dương đây là lần đầu tiên gặp mặt. Anh ta trước kia cũng  không có giới thiệu qua với ta, nhưng mà nếu là bạn của anh ta, lại đúng lúc cậu cũng biết thì hôm nay không bằng cậu giới thiệu cho ta một chút?”

Không biết có phải là quên mất hay không mà Dịch Thiển chỉ giới thiệu Lạc Dực với Dương Hạo, cũng không có giới thiệu hắn với Lạc Dực.

Trong đầu Dương Hạo hiện lên một tia nghi ngờ, Vương Tuấn làm sao lại còn có em trai?

Trước kia hắn cùng Vương Tuấn nhiều năm như vậy, vẫn chỉ biết nhà y có một anh trai vô cùng thương y, cũng không nghe thấy y nói có một em trai gọi là Lạc Dực. Hơn nữa, nếu là em trai, làm sao lại khác họ?

Mặc dù Dương Hạo trong lòng nghi ngờ sâu sắc, nhưng mà đối với lời nói của Dịch Thiển hắn cũng không hoàn toàn để trong lòng.

Dịch Thiển vẫn chú ý đến vẻ mặt của Dương Hạo, nhìn hắn nhất thời không nói gì, khóe miệng hiện lên nụ cười.

Dương Hạo  hiển nhiên đẳng cấp cũng còn quá thấp…

Đột nhiên Dịch Thiển phát hiện Dương Hạo giương mắt nhìn gã, lập tức có chút luống cuống đem tầm mắt dời đi.

Dương Hạo không nhìn thấy Dịch Thiển như có như không khích bác cùng khoe khoang, cười nhìn về phía Lạc Dực, không ti không hàng* gật đầu với gã_: “Xin chào Lạc tiên sinh, tôi là Dương Hạo, từng là thư ký của Vương tổng, cũng chỉ là một nhân vật tầm thường mà thôi. Rất vinh hạnh hôm nay có thể biết ngài, nhưng thật xin lỗi nhà tôi còn có chút việc gấp, cho nên xin lỗi không thể tiếp chuyện được.”

*không ti không hàng: không hèn mọn, không yếu đuối.

Dương Hạo nhìn Dịch Thiển cùng Lạc Dực, trong mắt tràn đầy xin lỗi.

Nhìn Dương Hạo bình tĩnh như vậy làm cho Dịch Thiển có chút ngoài ý muốn, nhưng mà gã lại suy nghĩ đến những thứ khác, cho nên gật đầu với hắn_: “Nếu đã như vậy thì không làm trễ nãi cậu nữa. Sau này có rãnh rỗi chúng ta lại cùng nhau tụ tập.”

-“Rất vinh hạnh.”

Nói xong Dương Hạo liền tiêu sái rời đi.

Nhưng mà ở trong mắt người khác, lại cho rằng Dương Hạo đó là chạy trối chết…