Khi Vương Tuấn đưa Đô Đô về nhà thì Dương Hạo vẫn chưa có trở lại.

Y nắm lấy tay Đô Đô, từ từ đi vào nhà.

-“Vương tổng, hai người đã về rồi.”_Mẹ Dương sau khi nhìn thấy nhiệt tình hỏi thăm Vương Tuấn.

Mẹ Dương cười đáp_: “Được, được, cái tính này của ta vậy đó. Tối nay ở lại đây ăn cơm, à.., ta nấu cũng xong rồi.”

Nói xong mẹ Dương khom lưng, trêu chọc Đô Đô_: “Đô Đô, hôm nay chú Vương dẫn con đi đâu chơi vậy?”

-“Đi công viên chơi, còn chơi rất nhiều rất nhiều trò.”_Đô Đô giang hai cánh tay ra so sánh

Mẹ Dương cười sờ đầu bé_: “Chú Vương đối với con rất tốt, sau này cần phải nhớ đến. Sau khi lớn lên cũng phải đối tốt với chú Vương biết không?”

Người ở nơi này khi trêu chọc trẻ con cũng sẽ nói như vậy, mẹ Dương cũng không phải là có ý gì.

Nhưng mà Đô Đô lại trịnh trọng gật đầu_: “Con sẽ mà, còn có đối với baba tốt, đối với bà nội tốt, đối với ông nội tốt ~”

Đô Đô miệng ngọt như vậy càng làm cho mẹ Dương thêm vui mừng_: “Đô Đô thật là một đứa trẻ ngoan.”

Vương Tuấn ở một bên nhìn cũng không nhịn được bật cười lên.

Ở bên ngoài nhà có một trận tiếng cười đùa, mẹ Dương vừa nghe liền biết con trai trở lại.

-“Ai nha, Hạo Hạo bọn họ trở về”

Vương Tuấn xoay người đi về trước hai bước, quả nhiên thấy được ba người Dương Hạo, ba Dương và Trương Hiểu.

Ba Dương thấy Vương Tuấn ở chỗ này, có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn rất cao hứng_: “Vương tổng, xin chào, xin chào,.., Hạo Hạo, Vương tổng đến, nhanh tới đây.”

Dương Hạo cùng Trương Hiểu liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt quỷ dị đi tới.

Dương Hạo biết Vương Tuấn hôm nay đến đón Đô Đô, dù sao Vương Tuấn cũng là cha của bé, tự mình không có quyền lợi không để cho Vương Tuấn đến xem Đô Đô. Hơn nữa nhìn ra được Đô Đô cũng rất muốn Vương Tuấn có thể tới thăm, cho nên vô luận như thế nào, Vương Tuấn muốn đến thì hắn cũng không có lý do gì đi ngăn cản.

Nhưng mà lúc trước khi Vương Tuấn đến thì hắn cũng không có ở trong nhà. Đương nhiê

Dương Hạo phỏng đoán có thể là liên quan đến chuyện Dịch Thiển ngày hôm nay.

Chẳng qua không biết là Vương Tuấn sợ hắn hiểu lầm hay là chột dạ?

Dương Hạo ở trước mặt cha mẹ cũng không có nói gì, hướng Vương Tuấn gật đầu liền đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.

Vương Tuấn tối nay lưu lại, thứ nhất là vì mẹ Dương đã mời y quá nhiều lần rồi. Lúc trước y cũng đã cự tuyệt mấy lần, nếu lần nữa không đồng ý, mẹ Dương có lẽ sẽ cảm thấy y có chút làm bộ. Thứ hai chính là y vẫn muốn cùng Dương Hạo giáp mặt nói cho rõ ràng, tránh cho hắn tiếp tục hiểu lầm.

Lúc bưng thức ăn lên Dương Hạo và Trương Hiểu đều đi, Vương Tuấn vốn cũng chuẩn bị đi theo giúp đỡ, nhưng mà ba Dương làm sao cũng không chịu, để cho y ngồi đó. Vì thế Đô Đô cao hứng ngồi ở trước bàn cơm liền lôi kéo Vương Tuấn ngồi bên cạnh bé.

-“Chú, ngồi ở đây.”_Đô Đô vỗ vỗ vị trí bên trái. Sau đó lại chỉ chỉ vị trí bên phải_: “Nơi này là của baba”

Dương Hạo vừa lúc đi ra liền nghe thấy câu này, hắn cũng không nói gì, liền ngồi ở bên phải Đô Đô, sau đó hơi nhéo mặt Đô Đô.

Đô Đô le lưỡi, nhếch miệng cười một tiếng.

Vương Tuấn nhìn hai cha con, trong mắt tràn đầy ôn nhu.

Trong khi ăn cơm, Đô Đô lại bắt đầu hoạt động mà mình am hiểu nhất là gắp thức ăn.

Bé gắp trước một miếng thịt gà, sau đó nói_:Cái này cho baba*!”_Nói xong liền bỏ vào trong chén Vương Tuấn.

Lúc ấy động tác trên tay Dương Hạo cứng đờ… theo bản năng liền nhìn về phía Vương Tuấn. Lúc này, Vương Tuấn cũng đang nhìn hắn.

Không biết có phải là lỗi giác của Dương Hạo hay không mà hắn cảm thấy một nhà mới vừa rồi còn náo nhiệt ồn ào có chút yên tĩnh lại.

-“Haha, Đô Đô tiểu ngốc nghếch a, ngay cả phương hướng cũng không nhớ rõ, baba của con ngồi ở bên tay phải kìa.”_Trương Hiểu đột nhiên ha hả cười, phảng phất giống như phát hiện ra chuyện gì rất thú vị.

Ba Dương cùng mẹ Dương sau khi nghe lời nói của Trương Hiểu cũng cười theo_: “Đô Đô thông minh nhà chúng ta cũng có lúc sai ah, ha ha…”

Dương Hạo cũng cười theo_: “Tiểu ngốc nghếch.”

Vương Tuấn cũng đúng lúc mở miệng_: “Nhanh gắp cho baba con một miếng đi, nếu không baba sẽ tức giận.”

Đô Đô biết mình không cẩn thận nói ra liền ngượng ngùng cúi đầu, sau đó vội vàng gắp thịt gà cho Dương Hạo_: “Baba, con đem thịt gà con thích ăn nhất cho baba.”

Dương Hạo cười nhận lấy, trong lòng may mắn không có lộ ra sơ hở…

Nhưng mà trong lòng hắn cũng hiểu được, khẳng định không nào tiếp tục lừa gạt như thế… Vấn đề của hắn và Vương Tuấn vẫn là nhanh chóng giải quyết mới được.

Dương Hạo tự hỏi mình, rốt cuộc là cho Vương Tuấn thêm một cơ hội để thử một lần hay là dứt khoát trực tiếp vạch rõ giới hạn, cả đời không qua lại với nhau…

Vừa lúc đó, Dương Hạo phát hiện trong chén mình đột nhiên nhiều hơn một cái cánh gà.

Hắn ngẩng đầu, phát hiện là Vương Tuấn gắp cho.

Vương Tuấn trên mặt là vẻ cười nhạt_: “Em thích ăn cái này…”

Dương Hạo nhìn Vương Tuấn, suy nghĩ trở nên phức tạp…