Hồ Bất Quy đá văng cánh cửa, thiếu chút nữa nó bật ra đập bẹp mũi Thường Đậu.

Thường Đậu cảm thấy một luồng sát khí ập thẳng vào mặt, cậu chớp chớp mắt ngơ ngẩn nhìn Hồ Bất Quy hùng hổ đi phăm phăm, hoàn toàn không biết mình đã đắc tội tôn đại phật này ở chỗ nào.

Em phá giải được mật văn rồi mà…Thường Đậu tội nghiệp nghĩ.

Sau đó cánh cửa bị đạp lại mở ra từ bên trong, người đi ra lần này là Tô Khinh đang cười hì hì. Thường Đậu đang ủ ê chỉ thờ ơ chào hỏi y, sau đó tùy tiện ngẩng đầu liếc nhìn y một cái. Không ngờ liếc một cái xong, ánh mắt cậu chàng đóng đinh trên người Tô Khinh luôn.

Áo sơ mi của y đứt văng hai cúc để lộ Khôi ấn hình trăng tròn dưới xương quai xanh….cùng với dấu vết sẫm màu rõ ràng không phải do muỗi cắn.

Làm một nhân viên kĩ thuật xứng chức, phim người nhớn và anime là môi trường nuôi bọn họ lớn lên, có mấy thằng con giai tìm niềm sung sướng với phim con heo mà không tò mò ngó nghiêng đến mấy ổ GV cơ chứ ?

Vì thế Thường Đậu rung động, cảm giác như bị thiên lôi đánh trúng, dưới ánh nhìn chăm chú và bí hiểm của Tô Khinh, cổ họng cậu chàng khó khăn giật một cái, run rẩy nói:“Em…có phải em……”

Cậu chỉ chỉ Tô Khinh, lại chỉ chỉ phương hướng đội trưởng Hồ dứt áo ra đi khi nãy, bỗng thấy cõi lòng dâng trào nỗi bi thương Gió lùa sông Dịch lạnh lùng ghê, liền khóc không ra nước mắt mà hỏi:“Các anh….chẳng lẽ…ơ….ừm…chẳng lẽ em…..”

Tô Khinh tươi cười càng thêm sán lạn, độ rạng rỡ so với nụ cười của bác sĩ Khấu chỉ có hơn chứ không có kém.

Thường Đậu che kín miệng lại, chút thịt phúng phính trên hai má bị ngón tay éo đến méo xẹo, hai con ngươi tí nữa thì lọt ra khỏi kính, cứ như nhìn thấy quỷ.

Bất thình lình, tiếng quát như sấm nổ của Hồ Bất Quy vang vọng từ con đường phía trước:“Thường Đậu! Cậu gọi mọi người ra ngoài vội vàng như đi đầu thai mà bản thân thì rầy rà mãi ở đó làm cái gì thế ?!”

Thường Đậu cất bước như người mộng du, mỗi bước ba lần lảo đảo chẳng khác nào bị hạ đường huyết____ mật văn, quỹ gen, DNA, định luật không gian thời gian vân vân vũ vũ quấy trộn thập cẩm thành một đống hồ nhão đổ đầy trong đầu, một bàn tay vô hình thoăn thoắt viết xuống cái nền hồ nhão ba chữ “Chết chắc rồi” hung tàn mà khí phách.

Tưởng Lam cũng bị đánh động, tất cả mọi người vây quanh thi thể Trịnh Uyển chờ Thường Đậu công bố bí mật.

Thường Đậu vội vàng ho khan một tiếng, điều chỉnh trạng thái tâm lý, sau đó cùng Trình Vị Chỉ chiếu lên màn hình một đống kí hiệu chẳng ai xem hiểu. Cậu lắc lắc đầu bắt mình tỉnh táo lại một chút, bấy giờ mới hắng giọng, cố hết sức dùng ngôn ngữ con người nghe hiểu để thuyết minh:“Em và giáo sư Trình đã khám phá ra mật văn trong hộp đen là gì rồi. Phần lớn chính là quỹ gen của chính khách các nước.”

Mấy tấm ảnh chụp phóng to trên màn hình, Phương Tu chỉ vào một bức, nói:“Hây, cái lão mặt trông như đồ xỏ giày kia chẳng phải là tổng thống nước F hay sao ?”

“Còn có ngoại trưởng và bộ trưởng bộ dịch tễ của họ nữa.” Trình Vị Chỉ bổ sung,“Hộp đen này là của nước F.”

“Nước F nằm trong nhóm các quốc gia đầu tiên thừa nhận Utopia là hợp pháp.” Hồ Bất Quy mở tài liệu, nhíu mày,“Gen khố thì sao ? Chẳng lẽ bọn họ lo có người nhân bản vô tính tổng thống nước mình à?”

“Đó chỉ là một khía cạnh.” Thường Đậu rồi mở ra một hình vẽ, nhìn từ xa miễn cưỡng có thể thấy đó là một chuỗi gen kết cấu hai mạch xoắn. Chuỗi gen không ngừng được phóng to, sau khi bội số phóng đại lên đến trên mười vạn lần, mọi người mới phát hiện trên đó đánh dấu chi chít rất nhiều kí tự, đến cuối cùng hoàn toàn không nhìn ra hình dạng nguyên bản của chuỗi xoắn nữa, mà chỉ thấy kí tự phủ khắp màn hình.

“Đây chính là quỹ gen trong hộp đen.” Thường Đậu nói,“Tin tức chứa trong nó không chỉ là thứ tự sắp xếp piurin và pirimiđin trên chuỗi gen của người này, mà quan trọng nhất là còn bao gồm cả ‘hệ số kích hoạt không gian’.”

“Đó là cái gì?” Tô Khinh hỏi.

Chuyên gia Trình Vị Chỉ tiếp nhận đề tài. Ông ngắm nhìn những hàng biểu thức số học trên màn hình bằng đôi mắt gần như si mê, thấp giọng nói:“Mỗi loại vật chất đều có hệ số kích hoạt không gian này, nó gồm có yêu cầu về năng lượng, phương thức vận chuyển năng lượng, phương thức kích hoạt…vân vân và vân vân, cực kì phức tạp. Một khi kích hoạt thành công, một không gian khác cùng tồn tại với thế giới của chúng ta sẽ bị đồng bộ ra, giống như cái kho hàng chứa hộp đen dưới thân Trịnh Uyển vậy.”

“Bọn họ…… Utopia làm ra một trình tự. Chỉ cần lưu hệ số này vào trình tự này thì có thể kích hoạt không gian thông qua sóng cảm xúc bất cứ lúc nào.” Thường Đậu nói,“Mà ở quỹ gen trong hộp đen chính là ghi chép ‘hệ số kích hoạt không gian’ trong gen của mấy vị chính khách nọ. Chỉ cần trình tự thiết kế hoàn tất, nó có thể dựa vào bất cứ người qua đường nào tiếp cận bọn họ, phát tán năng lượng cảm xúc thông qua trạm trung chuyển năng lượng, cài thêm đủ thứ vào không gian kia.”

Lục Thanh Bách thì thào nói:“Nói cách khác…… trong gen của người này sẽ bị cài thêm vật gì đó.”

Có lẽ sẽ chết, nhưng đáng sợ hơn cả là sống không bằng chết.

“Nó sẽ biến con người thành quái vật, khiến cho kẻ đó không thể phanh phui chân tướng ra. Anh nói anh là nhân vật quan trọng, ai tin ? Dùng tiêu chuẩn khoa học kĩ thuật của chúng ta, phương pháp để phân biệt người với người vẫn chỉ dừng lại ở kĩ thuật gen, nếu gen của một người đã bị thay đổi thì anh ta còn là anh ta trước kia hay sao ?” Lục Thanh Bách bỗng nhiên kích động,“Thảo nào…thảo nào…..”

“Trong không gian của Trịnh có bao nhiêu hộp đen, đã là tất cả chưa?” Phương Tu hỏi.

“Từ số lượng trong quỹ gen mà đoán, khả năng cao chưa phải là tất cả.” Thường Đậu nói.

Sự im lặng đáng sợ bao trùm.

“Đừng có nghĩ mãi cái chuyện trị ngọn không trị gốc nữa,” Một hồi lâu, Quý Bằng Trình mới mở miệng,“Một sợi tóc, một ống máu là có thể giúp đối phương có được số liệu gen của người ta rồi. Chuyện mấu chốt bây giờ là Utopia làm ra thứ này, đây là kĩ thuật độc quyền của chúng, người khác khó lòng phòng bị.”

“Hoặc là hủy diệt trung tâm kỹ thuật của chúng, hoặc phải tìm ra biện pháp phá giải.” Khấu Đồng nhìn lão, tiếp lời.

Bốn chữ “biện pháp phá giải” vừa dứt, trên mặt Lục Thanh Bách, Thường Đậu và Trình Vị Chỉ đều không hẹn mà gặp đồng thời xuất hiện biểu cảm cuồng nhiệt, Hồ Bất Quy cau mày:“Không kịp, cách này không được. Người ở phía trên bị uy hiếp khẳng định đã biết có cái quỹ gen như vậy tồn tại, không tập hợp người tới nghiên cứu tìm cách phá giải thì có mà là đồ ngốc, chúng ta không nhất thiết phải dính vào vụ này. Lại nói Utopia làm ra thứ này nhất định không để người khác dễ dàng phá giải đâu, chúng ta nghĩ cách khác.”

Thường Đậu chần chừ một chút rồi lại ngẩng đầu nhìn công thức chằng chịt trên màn hình:“Đội trưởng Hồ……”

“Em nghĩ thế này, khi kiểu không gian này bị kích hoạt, số liệu nhiều tới mức anh không tưởng tượng được, trình tự cũng lớn đến không ngờ, mức năng lượng cần có lại phải vô cùng chính xác, nhưng một khí tính ra kết quả thì thực hiện lại khá dễ dàng. Chúng ta mở không gian của Trịnh Uyển đã khó như vậy, đừng nói đến không gian tinh vi trên DNA.”

“Cho nên?”

“Cho nên em đoán bọn họ chắc chắn phải có một thiết bị xử lý hạt nhân trình độ cực cao.”

Toàn trường tĩnh mịch….vấn đề là, cái thiết bị xử lý hạt nhân ấy nó ở chỗ khỉ nào ?

Khấu Đồng dừng một chút, thẳng thắn nói:“Chúng ta không đủ người.” Hắn liếc nhìn Tô Khinh, Tô Khinh lập tức hiểu ý quay sang nói với Hồ Bất Quy:“Đội trưởng, với tư cách một nhóm vũ trang phản chính phủ, em cho rằng đám tội phạm bị truy nã chúng ta cần thêm tài chính và vũ khí.”

“Ý em là……”

“Tới căn cứ huấn luyện ST.”

Hồ Bất Quy nhíu mày, trong nguồn nhân mạch mà Hùng tướng quân để lại cho anh không có Chung Thạch Lương. Anh nhịn không được dùng ánh mắt thiếu tín nhiệm nhìn sang Khấu Đồng:“Rốt cuộc căn cứ huấn luyện ST là thế nào?”

“Trước kia là căn cứ.” Khấu Đồng cười,“Là một trong những căn cứ bí mật có thể nhanh chóng khởi động khi đất nước của chúng ta gặp tình huống khẩn cấp, có cơ chế liên lạc đặc thù với các quân khu lớn, cách trung tâm huấn luyện khoảng 50km có nhà máy sản xuất vũ khí, chủ yếu là vũ khí hạng nặng.”

“Với lợi thế này, tôi cảm thấy thời cơ để chúng ta tới căn cứ huấn luyện ST đã chín muồi.” Khấu Đồng tổng kết câu chót.

“Đường đi đâu?” Hồ Bất Quy hỏi.

Khấu Đồng chỉ vào mũi mình:“Có nội ứng.”

Nội ứng rất có ích, ba ngày sau, qua một thời gian chuẩn bị gấp rút, bọn họ mau chóng tới được căn cứ ST theo con đường đại khái chắc chỉ có ‘nhân viên nội bộ’ mới biết. Tô Khinh cùng Phương Tu đồng thời nóng lòng muốn thử xin chỉ thị của Hồ Bất Quy:“Đại ca, tụi em có thể chĩa súng vào đầu thằng cha Chung Thạch Lương kia không?”

…… Sau đó hai tên dở hơi bị truy nã nhiều quá tự huyễn mình là dân buôn ma túy được đội trưởng Hồ ra tay trừng trị. Quyền hạn của Khấu Đồng trong căn cứ ST rất cao, có hắn dẫn đường, cả đám người cơ hồ không phải làm gì đã tới được căn cứ huấn luyện từng khiến họ sống không bằng chết.

Chung Thạch Lương bình tĩnh nhìn nhóm người không mời mà tự xông vào văn phòng của mình,  buông cái cốc tráng men in dòng chữ “Vì nhân dân phục vụ”, ung dung điềm nhiên liếc Khấu Đồng:“Tôi cũng đoán cậu sắp về tới đây rồi.”

Khấu Đồng giơ cao hai tay giả vờ giả vịt:“Tui bị bắt cóc đó chớ.”

Chung Thạch Lương lắc đầu:“Đám bắt cóc thật không biết nhìn hàng____mọi người ngồi xuống cả đi.”

Thường Đậu nhìn Chung Thạch Lương, bỗng cảm giác ông ta không giống như lần đầu gặp mặt, cậu nhịn không được kéo góc áo người bên cạnh, chưa nhìn rõ là ai đã nhỏ giọng nói:“Sao trên người ông ấy lại tỏa ra…..”

“Gì?”

“..mùi vị của boss trùm thế nhỉ?”

Phương Tu nhìn cậu, lãnh đạm nói:“Cậu bị cảm rồi.”

Chung Thạch Lương dường như nghe thấy đoạn đối thoại này. Ông ta cười với Thường Đậu, mười ngón tay đan nhau, người dựa vào lưng ghế, như thể ông ta mới là bắt cóc:“Tôi hi vọng các bạn đến có chuẩn bị trước, cho tôi một lý do đủ quan trọng, nếu không thì….cứ địa quân sự trọng yếu không phải nơi có thể tùy tiện xông vào.”

Ánh mắt ông ta đột nhiên trở nên sắc bén, toàn bộ cửa sổ quanh phòng đồng thời khép kín từ bên ngoài, góc tường và vách tường sáng lên những ngọn đèn nhỏ đỏ chói, Tô Khinh căng thẳng____y nhớ ngọn đèn này, trước khi bị kéo vào ảo cảnh đêm hôm đó y đã nhìn thấy nó.

Hồ Bất Quy rốt cuộc đã hiểu vì sao tới tận bây giờ Khấu Đồng mới nói ra bí mật của căn cứ ST.

Căn cứ này chỉ là công cụ, không phải là chỗ dựa, nếu không chuẩn bị đầy đủ mà đã tùy tiện động vào, nhất định sẽ bị cắn ngược.