“Ta nói với cháu từ đầu vậy___Kì thực ta cũng không rõ vì sao trên đời lại có ‘Lam ấn’ tồn tại. Bọn họ là trời sinh? Hay là bị kích phát giống như chúng ta?” Giọng nói của Trình Vị Chỉ đặc biệt dễ nghe, tốc độ không nhanh không chậm, khi ông giảng bài, sẽ dẫn dắt người ta theo mạch suy nghĩ của mình một cách rất tự nhiên, giống như đã quen giải thích cho người khác vậy, “Ta cũng không biết tổ chức nào, thế lực nào đứng phía sau thúc đẩy tạo thành căn cứ này. Nghiêm khắc mà nói, ‘Lam ấn’ chia làm hai loại, một loại tên là ‘Lam ấn hình thái chuyển đổi’, loại kia là ‘Lam ấn hình thái phụ trợ’.”

“Bọn họ nói cháu là Lam ấn phụ trợ hình thái 2.” Tô Khinh chen vào một câu.

Trình Vị Chỉ gật, khen ngợi liếc nhìn cậu: “Đúng vậy, hình thái phụ trợ cũng được gọi là ‘Khôi ấn’, bởi vì ấn kí trên người chúng ta là màu xám, khác với ấn kí màu xanh trên người Lam ấn.”

Cả đời Tô Khinh chưa được nhìn với ánh mắt tán dương như học sinh giỏi thế này bao giờ, cậu kích động đứng lên: “Đúng đúng đúng, chính là thứ kia, như một con sâu vậy, nó còn biết động đậy nữa, chú Trình, nó là thứ gì vậy?”

Trình Vị Chỉ suy nghĩ như thể không biết phải biểu đạt thế nào, một lát sau mới trả lời: “Ta đã nhìn qua, các loại ấn kí trên người Khôi ấn là không giống nhau, cho nên ta đoán thứ kia có thể là hình chiếu của năng lượng tinh trên da người___Cháu có biết năng lượng của cơ thể người đến từ đâu không?”

“Là…phản ứng hóa học gì đó, trước đây cháu có học qua, nhưng mà không nhớ.”

Trình Vị Chỉ tiếp lời cậu: “Đơn giản mà nói, là thông qua phản ứng oxi hóa, sử dụng vật chất mang năng lượng mà chúng ta ăn vào___Cũng chính là năng lượng hóa học tổng hợp từ chất đường ấy, để chèo chống toàn bộ hoạt động của cơ thể. Năng lượng này có thể giúp cho người ta hoạt động, suy nghĩ, đủ để làm được một ‘người thường’, thế nhưng dưới tình huống bình thường, nó không thể giúp cháu bay lên hay độn thổ giống như…những người đó, biến thành ‘siêu nhân’.”

Tô Khinh vắt chân chữ ngũ ngồi không ra ngồi ở cạnh bàn, miệng ngậm một miếng bánh quy, tật xấu lại tái phát, không ăn cho đàng hoàng mà gặm gặm như con chuột nhỏ, lúng búng nói: “Chú nói cháu mới nhớ, thầy giáo gia sư ngày xưa bố cháu mời đến cũng dạy cái này, cháu cứ nghĩ là ông ấy lừa cháu cơ, bởi vì sau khi ông ta dạy xong thì tâm hồn nhỏ bé của cháu liền ôm ấp giấc mộng biến thành siêu nhân, một bữa điên cuồng nhét vào mồm bốn cái bánh bao to tổ chảng, kết quả siêu nhân thì không biến ra được mà biến thành bệnh nhân, phải ở trong bệnh viện mất nguyên cả tuần liền.”

Tô Khinh dường như trời sinh đã có năng lực chỉ nhớ ăn mà không nhớ đánh, phủi nhẹ là quên. Cậu vừa vào trong căn phòng nhỏ, có ăn có uống có chỗ ngồi, thì bao nhiêu sợ hãi tựa hồ đã bị cánh cửa xám ngắt ngăn hết ở bên ngoài, chỉ một chốc lát sau, cậu chàng đã lấy vận tốc ánh sáng mà vui vẻ trở lại thêm một lần nữa.

Trình Vị Chỉ nhìn nụ cười của cậu, ánh mắt mang theo nét khổ sở khó nói bằng lời.

Ông nghĩ, mỗi một người khi mới vào đây đều là những sinh mệnh đầy sức sống như Tô Khinh vậy. Sau đó, bọn họ ở trong tòa nhà xám không có thiên lý mà từ từ mục nát, cuối cùng biến thành một cái xác không hồn____Người phụ nữ bị Sử Hồi Chương mang ra ngoài xử lý, mấy tên hình thái 4 kia, chính bản thân ông, cả Tô Khinh nữa… Tất cả, đều sẽ bị chôn vùi ở nơi này.

Tô Khinh vô tâm vô tư hỏi tiếp: “Nói đi cũng phải nói lại, ăn nhiều chẳng phải sẽ phát phì sao, cháu có thấy tên mập nào biến thành siêu nhân đâu.”

Trình Vị Chỉ phục hồi tinh thần, cúi đầu nhìn mặt nước sóng sánh trong cái cốc trên tay, “À” một tiếng, giải thích: “Đó là vì hấp thu quá nhiều dinh dưỡng chỉ có thể khiến cho chất đường không phân giải được mà chuyển hóa thành mỡ thôi. Thế nhưng… Cháu hãy nghĩ đến một hình thức năng lượng khác xem, cơ sở của nó là một năng lượng mới hoàn toàn bất đồng, hơn xa năng lượng hóa học đến mấy ngàn mấy vạn lần. Nó thông qua một cách thức khác ồ ạt tràn vào trong cơ thể người, thì sẽ thế nào?”

“Dạ?” Tô Khinh ngậm bánh quy, chớp chớp đôi mắt ngốc nghếch vô tội, khổ sở suy nghĩ một hồi, rồi nói, “Sẽ nổ tung như bóng bay phải không ạ?”

Trình Vị Chỉ gật đầu: “Đây là một trường hợp, khi trong cơ thể phải tiếp nhận một lượng năng lượng cực lớn mà không có chỗ nào để phóng thích hay sử dụng, thì bộ phận dự trữ năng lượng sẽ nổ tung___ Năng lượng tinh mà ta nói đến chính là một bộ máy có nhiệm vụ chuyển hóa và dự trữ, nó bị mấy kẻ nghiên cứu khoa học kia dùng thủ đoạn cực đoan để kích phát, cháu có thể hiểu nó như một loại tiềm lực của cơ thể cũng được. Tác dụng của năng lượng tinh, chính là thông qua phương pháp nào đó để hấp thu cảm xúc, rồi chuyển hóa chúng thành năng lượng, cái năng lượng kiểu mới ấy, gọi là ‘Năng lượng cảm xúc’.”

Nói đến đây, Tô Khinh đã hơi hơi hiểu được. Rốt cuộc cậu cũng không dùng bánh quy để mài răng nữa, sửng sốt một hồi, mới xanh mặt nói: “Không… Không thể nào, ban nãy cháu nghe thấy có người nói, nhiệm vụ của Khôi ấn là hấp thu cảm xúc tương phản gì đó để đánh yểm trợ cho Lam ấn mà. Đờ mờ, tên khốn họ Trần còn bảo sau ba lần sẽ để cháu đi, cháu biết ngay là không đơn giản như thế mà!”

Trình Vị Chỉ lẳng lặng nhìn Tô Khinh đứng vụt dậy, rơi vào trạng thái nôn nóng bất an bắt đầu đi đi lại lại trong phòng.

Có lẽ là ảo giác, Tô Khinh cảm thấy khôi ấn trên người mình hình như đang nóng lên. Cậu đột nhiên hung hăng nhét tay vào trong quần áo ra sức cào mấy cái, da thịt non mềm lập tức hiện lên vài vệt máu tươi, thế nhưng khôi ấn biết cựa mình kia vẫn lù lù ở đó.

Tô Khinh hít một hơi thật sâu, vô tình liếc nhìn sang Trình Vị Chỉ, thầm nghĩ, người ta già cả thế kia còn chưa thấy làm sao, mình cuống cái gì mà cuống? Ông chú này nói đã tới đây được hai tháng, xem ra mình cũng có khoảng hai tháng sống khỏe sống vui, đến lúc đó rồi nghĩ cách chuồn đi là được.

Vì thế cậu lại đặt mông ngồi xuống trước mặt Trình Vị Chỉ, cũng tìm cái cốc, rót nước, tu ừng ực như thể sắp đập nồi dìm thuyền đến nơi, đoạn nói: “Theo ý chú, ‘Lam ấn’ biết lợi dụng năng lượng, có thể băng nóc vượt tường võ nghệ cao cường, còn chúng ta phải chờ biến thành bóng bay?”

Trình Vị Chỉ nói: “Ừm, ta đoán, năng lượng tinh của Khôi ấn vì bị ngoại lực kích phát, cho nên hệ thống năng lượng có lẽ tồn tại thiếu sót.”

Tô Khinh khó chịu gãi đầu, trong lòng thầm hiểu, ở cái chỗ quỷ quái này, trông cậy vào người khác là không ăn thua, chỉ có thể dựa vào chính mình mà nghĩ biện pháp thôi. Cậu nhăn mặt nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, mới nói: “Chú nói cho cháu biết, Lam ấn Khôi ấn và phụ trợ nữa, cụ thể là thế nào?”

Trình Vị Chỉ rút ra một tờ giấy, viết lên bốn từ “Khoái hoạt”, “Bi thương”, “Sợ hãi” và “Phẫn nộ”, dùng ngòi bút chỉ vào, ông nói: “Ta nói lại từ đầu, mỗi người ở nơi này, bất luận là Lam ấn hay Khôi ấn thì trong cơ thể đều chỉ có một năng lượng tinh duy nhất, nói cách khác, mỗi người chỉ có thể hấp thu một loại thuộc tính năng lượng. Cảm xúc bình thường chia làm tám loại cơ bản, thế nhưng có thể là do các cảm xúc khác không đủ mãnh liệt, cũng có thể vì nguyên nhân nào đó khác, mà trước mắt chỉ có bốn loại này được chuyển thành năng lượng để sử dụng thôi.”

Tô Khinh hết sức chăm chú lắng nghe, đời này cậu chưa bao giờ nghiêm túc nghe giảng đến thế___ Giờ nghĩ lại, nếu như cậu có thể cố gắng trong cuộc sống một chút thì đã không gặp phải Quách Cự Lâm, không gặp Quách Cự Lâm, sẽ không bị hắn đá, không ra ngoài uống rượu giải sầu chơi tình một đêm, không đụng mặt ôn thần Hồ Bất Quy nọ, cũng chẳng bị tóm đến chỗ mấy tên Lam ấn biến thái như Trần Lâm này…

Nhưng mà thế thì sao? Vẫn là câu nói kia, trên đời không có thuốc hối hận.

Trình Vị Chỉ nói tiếp: “Dựa theo phân loại trước mắt, có thể hấp thu khoái hoạt là hình thái 1, những cái khác cứ thế mà suy ra, bi thương là hình thái 2, sợ hãi là hình thái 3, phẫn nộ…”

Ông cười cười tự giễu: “Cháu cũng thấy rồi đấy, thứ đó chính là hình thái 4.”

Tô Khinh bẻ ngón tay nói: “Khoái hoạt đối lập với bi thương, vậy… sợ hãi đối lập với phẫn nộ? Nếu không có Khôi ấn thì sẽ thế nào?”

Trình Vị Chỉ nói: “Một người có phương diện cảm xúc này thiếu sót cùng cực, phương diện khác lại phóng đại tuyệt đối, cháu nói xem sẽ thế nào ?”

“Sẽ đột biến cho mà coi,” Tô Khinh gật nhẹ đầu, nghĩ một chút, lại hỏi, “Vậy nếu Khôi ấn phân thành nhiều loại như vậy, thì Lam ấn cũng có từng ấy hình thái đúng không, bọn họ gây họa cho nhau là được rồi, sao phải tìm nhiều đệm lưng như thế?”

Trình Vị Chỉ nói: “Ta đoán là, Lam ấn hình thái chuyển hóa hấp thu năng lượng cũng giống như con người ăn uống, có người ăn một cái bánh bao là no, có người ăn nửa cái đã đủ, có người hai cái vẫn thòm thèm, mà Khôi ấn thì không giống thế, Khôi ấn hấp thụ cảm xúc là bị động.”

“À, rò rỉ và bổ khuyết, bọn họ phụ trách ăn thịt, chúng ta phụ trách nốc canh.” Tô Khinh lại gật đầu, gật xong mới phản ứng lại mà hỏi: “Những chuyện này làm sao chú biết?”

Trình Vị Chỉ cười khổ một chút: “Hoạt động Lam ấn hành động theo quy mô lớn, đi ra ngoài ‘săn’ cảm xúc được gọi là ‘Thịnh yến’, ta đã tham gia một lần thịnh yến, cảm giác này…”

Ông cố hít thật sâu, thế mà vẫn hơi hơi run rẩy, Tô Khinh mở to hai mắt, nín thở theo bản năng, nghe Trình Vị Chỉ nói: “Khi đó ta không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, cảm giác như không khí đè nặng lên đại não, đau đầu đến mức ta không nhịn được mà muốn đi đâm thẳng vào tường, muốn chặt phăng nó xuống… thế mà vẫn cảm nhận được một niềm vui sướng quái đản.”

“Vui sướng?”

“Ta là Lam ấn phụ trợ hình thái 1, cũng chính là khoái hoạt, cảm xúc ngoại lai và cảm xúc của bản thân ta hấp dẫn lẫn nhau, gợi cho ta nhớ đến rất nhiều chuyện vui trong quá khứ, càng đau đớn lại càng vui vẻ. Ta liều mạng nhắc nhở chính mình chúng nó đều là giả, tất cả những cảm xúc không logic đều là ngoại lai, dần dà, theo đau đớn càng ngày càng tăng, ta có thể phân biệt được đâu là cảm xúc của mình, đâu là cảm xúc của kẻ khác.”

Tô Khinh há to miệng, không biết phải nói cái gì.

Trình Vị Chỉ thở dài: “Cháu là đứa trẻ tốt, nhất định phải nhớ rõ, vạn nhất bọn họ gọi cháu ra ngoài làm chuyện này, thì tuyệt đối không được mê mang, không được để mình bị cảm xúc của kẻ khác mê hoặc. Nếu không thì đời này của cháu coi như xong, chưa đợi năng lượng tinh nổ tung, đã biến thành điên dại ngây ngốc như mấy kẻ bên ngoài kia rồi.”

Tô Khinh lắp bắp mà sùng bái hỏi: “Chú nói, làm sao…mới có thể không bị mê hoặc?”

“Bình tĩnh, liên hệ logic chặt chẽ, và phải hiểu mình là loại người gì.”

Tô Khinh trầm mặc một hồi, biểu cảm ngốc nghếch trên mặt rút đi dần hết. Sườn mặt thanh niên xinh đẹp không ngờ. Khi cậu không mê mang, không suy sút, không giả vờ ngớ ngẩn, thực sự có chút ý vị trong ngoài bất nhất.

Sau đó, cậu le lói chút hi vọng mà hỏi một câu: “Nếu cháu làm được ba điều này, không bị mê hoặc, có phải sẽ có thể sống sót không?”

Trình Vị Chỉ nhắm hờ đôi mắt, lắc đầu: “Sẽ chỉ chết có tôn nghiêm hơn một chút thôi.”

Tô Khinh cười khẽ một tiếng, đứng lên, suy sụp ngồi sang giường của mình. Cậu ngả người ra sau nằm thẳng xuống, đưa mắt nhìn trần nhà đăm đăm.

Bóng tối đã phủ xuống, Trình Vị Chỉ thấy thằng nhỏ như phải chịu đả kích gì ghê gớm lắm, liền im lặng đứng lên, vào buồng vệ sinh rửa ráy sạch sẽ, chuẩn bị đi ngủ.

Lúc ông đi qua chỗ Tô Khinh, thằng nhỏ vẫn nằm im lìm không nhúc nhích kia lại bỗng dưng ngồi bật dậy: “Chú Trình, về sau nếu cháu có gì không hiểu, có thể hỏi chú được không?”

Trình Vị Chỉ cúi đầu nhìn cậu, dịu dàng nhỏ giọng hỏi: “Con trai, cháu muốn làm gì?”

“Chúng ta nhất định có thể chạy trốn.” Tô Khinh nhìn ông mà nói, “Cháu sống hơn hai mươi năm, chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chết như thế. Cháu không cam chịu, cháu không tin, chúng ta nhất định sẽ tìm ra cách trốn thoát.”

Trình Vị Chỉ thở dài: “Đúng là người trẻ tuổi…”