Băng chùy một mực đâm tới xương sọ cứng rắn củ dung nham khuyển trăm năm, thân thể nó cũng vì cái đâm này mà cong về phía trước.

Lam Hiên Vũ thuận thế lăn một cái sang bên cạnh, chui ra từ dưới bụng con dung nham khuyển này.

Nhế nhưng ngay trong nháy mắt hắn vừa chui ra, trong lòng của hắn dâng kên một trận mát lạnh. Mười mấy đầu mười năm Dung Nham Khuyển gần trong gang tấc, mà càng làm cho hắn cảm thấy vô lực là, một cái hảo cầu cực lớn đã đến trước mắt.

Liên tục đánh chết hai đầu dung nham khuyển trăm năm đã làm hắn khí hư lực yếu, hồn lực tiêu hao gần như không còn, thể lực cũng đã hạ thấp trên phạm vi lớn.

Vào lúc này, thậm chí bước chân hắn cũng bước không nổi, cuối cùng vẫn cần phải thở dốc một lát. Thế nhưng, những thứ dung nham khuyển trước mắt này nào có cho hắn cơ hội thở dốc đây?

Đã xong!

Có điều, lúc này hắn đã rất vui mừng rồi, ít nhất mình cũng đã đánh chết hai phần ba đối thủ a!

Lam Hiên Vũ vô thức mà nâng hai tay giao nhau ngăn cản trước người. Hắn biết rõ, bị hỏa cầu oanh trúng, mình sẽ không thể có cơ hội trở mình. Cứ như vậy chấm dứt a, dù sao bị hỏa cầu oanh trúng cũng vẫn tốt hơn bị mấy đầu dung nham khuyển kia cắn chết.

"Oanh —” theo nhiệt khí dâng lên, Lam Hiên Vũ cảm nhận được từng trận bỏng trên tay phải một cách rõ ràng.

Thế nhưng ngay một khắc này, hắn đột nhiên cảm thấy tất cả thứ mọi chung quanh dường như đều chậm lại. Thậm chí hắn còn có thể thấy rõ ràng, theo hỏa cầu trùng kích, tay phải của mình bị áp bách lui về sau rồi đụng vào tay trái.

Giờ khắc này, tay phải của hắn đã bị Kim văn Lam Ngân Thảo vòng lại bao trùm kín, tay trái cũng bị ngân văn Lam Ngân Thảo vòng lại bao trùm. Trong tích tắc hai tay hắn đụng vào nhau, hai loại lam ngân thảo cũng đụng vào nhau.

Tiếng nổ vang kịch liệt đến từ hỏa cầu bạo tạc. Trong nháy mắt này, Lam Hiên Vũ thấy rõ ràng từng luồng quang mang bắn ra từ nơi hai tay đụng vào nhau.

Không sai, chính là màu sắc rực rỡ!

Nhưng cũng chính vào lúc này, hồn hoàn màu trắng trên người hắn đột nhiên xuất hiện biến hóa. Dù là khi hắn đồng thời thi triển hai loại Lam Ngân Thảo cũng chỉ xuất hiện một cái hồn hoàn, cũng chính là màu trắng đấy.

Nhưng lúc này, cái hồn hoàn màu trắng đó lại đột nhiên chia thành hai trong rung động lắc lư, sau đó vừa vặn mà hợp lại một chỗ, hóa thành một quầng sáng bảy màu. Sau đó quầng sáng này bỗng nhiên mở rộng.

Trong ngực Lam Hiên Vũ chính là vòng xoáy mà Na Na trợ giúp hắn hình thành lúc trước, lúc này vòng xoáy đó lại đột nhiên xoay tròn cực kỳ cuồng bạo, hai loại năng lượng vẫn luôn bài xích lẫn nhau thì lúc này lại lập tức hòa làm một thể, hóa thành bảy màu.

"Oanh "

Năng lượng chấn động cực lớn lập tức bộc phát. Trong chốc lát, Lam Hiên Vũ chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng. Dùng thân thể của hắn làm trung tâm, một quang cầu dần bành trướng ra phía ngoài.

Âm dư của hảo cầu nổ ra đã bị nó thôn phệ không còn một mảnh, thậm chí mười mấy đầu dung nham khuyển mười năm còm không kịp rên rỉ cũng đã bị thôn phệ hoàn toàn. Mà đầu trăm năm phía xa xa kia cũng như thấy được thứ gì đó không thể tin nổi, thân thể mềm nhũn, cũng liền bò lổm ngổm trên mặt đất, sau đó hóa thành một đạo hào quang mà biến mất vô tung, hình như là bị... Hù chết...

Quang cầu bảy màu kia vẫn tiếp tục biến lớn đến khi đường kính đạt đến mười mét mới chậm rãi thu nhỏ lại, ở nơi hai tay Lam Hiên Vũ đụng vào nhau chợt phát ra một tiếng "Cách" thanh thúy rồi lập tức tách ra, Lam Hiên Vũ cũng thoáng cái liền tỉnh táo lại.

Sau đó hắn nghe thấy tiếng nhắc nhở: Khảo hạch thông qua.

Khi hắn rời khỏi sân bãi toàn thân vẫn là một mảnh mờ mịt. Tại sao mình thông qua được? Lúc ấy vẫn còn có mười mấy đầu dung nham khuyển mười năm cùng một đầu trăm năm, hơn nữa, rõ ràng mình đã không còn chút khí lực nào nữa a!

Thế nhưng trong tay mình đã nhiều thêm hai đồng Đấu La tệ, điều này đại biểu cho việc đúng là hắn đã thông qua được khảo hạch.

Cuối cùng là chuyện gì xảy ra a? Quang mang bảy màu lúc đó là cái gì a?

Hắn vội vàng cảm thụ biến hóa trong cơ thể một chút, tinh thần thoáng có chút suy yếu, hồn lực...

Lam Hiên Vũ đột nhiên mở trừng hai mắt, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, hồn lực của mình đã giảm bớt một ít, vòng xoáy trong ngực cũng đã trở nên yếu đi vài phần.

Không phải khảo hạch chấm dứt thì hồn lực sẽ khôi phục về trạng thái đỉnh phong sao? Tại sao vẫn chưa có hoàn toàn khôi phục nữa?

Trong nội tâm thầm giật mình, hắn vội vàng ra khỏi mô phỏng khoang thuyền mà bước ra ngoài.

Hắn lại lần nữa tập trung tư tưởng suy nghĩ nội thị, cảm thụ biến hóa của bản thân, đúng là hồn lực đã giảm bớt, hơn nữa cũng không có dấu iệu sẽ khôi phục. Chẳng lẽ phải thông qua minh tưởng mới có thể khôi phục?

Hắn vội vàng trở về ký túc xá, đoán chừng lúc này vẫn còn chưa kết thúc khảo hạch của lão sư Quý Hồng Bân, Lưu Phong cùng Tiền Lỗi còn vẫn chưa về.

Lam Hiên Vũ ngồi lên giường của mình tiến hành minh tưởng. Thế nhưng chỉ một lát sau, hắn liền sắc mặt đại biến, một lần nữa mở trừng hai mắt.

Trạng thái minh tưởng đã cho thấy, hiện tại hồn lực của hắn đang ở trạng thái tốt nhất, thế nhưng rõ ràng là hồn lực có giảm bớt a.

Một loại dự cảm bất tường lập tức lượn quanh trong lòng, hắn vội vàng lấy ra dụng cụ khảo thí hồn lực trong phòng kí túc xá. Dụng cụ loại nhỏ này có thể khảo thí dưới ba mươi cấp hồn lực, mỗi gian phòng ký túc xá đều có.

Rót hồn lực, bắt đầu khảo thí.

Mười ba cấp!

Khi hắn nhìn thấy cái số này thì đã sợ tới ngây người. Mười ba cấp? Sao lại là mười ba cấp? Mình đã vất vả lắm mới tu luyện đến mười bốn cấp a! Như thế nào đã không tăng lại còn giảm, rõ ràng xuống đến mười ba cấp rồi?

Lúc này, cả người Lam Hiên Vũ đã trở nên mơ hồ, trong lòng nắm đã là một mảnh lạnh như băng. Tốc độ tu luyện của hắn vốn đã chậm, Hơn nữa lại còn là người có hồn lực thấp nhất lớp, vậy mà bây giờ lại còn giảm một bậc...

Hô hấp của hắn cũng vì vậy mà trở nên dồn dập, thân thể cũng có chút chết lặng.

Tại sao có thể như vậy? Xuống cấp...

Hắn lại một lần nữa kiểm tra lại, xác định mình bây giờ chỉ có mười ba cấp. Hắn cố gắng mà hít sâu một hơi, dần dần tỉnh táo lại. Vì cái gì lại giáng cấp? Không hề nghi ngờ, việc này hẳn là có quan hệ với luồng quang mang bảy màu lúc trước.

Nói cách khác, khi Kim văn Lam Ngân Thảo đụng vào ngân văn Lam Ngân Thảo sẽ sinh ra một biến hóa đặc thù, mà loại biến hóa này sẽ dẫn đến việc hồn lực của mình giáng cấp, mà thứ nó mang đến là cường lực bộc phát trong nháy mắt?

Loại tình huống này, hắn vẫn chưa từng nghe nói qua ở bất kì đâu. Nên hỏi ai đây? Các sư phụ có biết không? Bọn họ có tin không? Liệu họ có vì vậy mà đuôi mình khỏi lớp thiếu niên năng động không?

Na Na lão sư! Đúng rồi, có thể hỏi Na Na lão sư.

Hắn như bắt được cây cỏ cứu mạng. Na Na lão sư nhất định sẽ biết rõ đấy, vòng xoáy trong cơ thể chính là do nàng hỗ trợ làm cho. Lúc hai tay đụng nhau thì vòng xoáy kia cũng xuất hiện biến hóa đấy.

Nghĩ đến Na Na, rốt cuộc tâm tình của hắn cũng bình tĩnh hơn vài phần, ít nhất hiện tại hắn cũng đã có thể thông qua Tiền Lỗi để liên hệ với Na Na, hắn một lần nữa khoanh chân ngồi xuống, dùng Huyền Thiên Công vận chuyển hồn lực, cẩn thận mà quan sát biến hóa của bản thân.

Hồn lực cứ như vậy giảm bớt sao? Điều này thật sự là thật bất khả tư nghị, cái này hoàn toàn đã vượt khỏi phạm vi hiểu biết của hắn. Hơn nữa, đó là trong mô phỏng trong khoang thuyền a, cũng không phải thế giới thực. Lẽ ra, biến hóa xuất hiện trong mô phỏng trong khoang thuyền không bị đưa tới thế giới thực mới đúng chứ?

Nghi vấn của hắn thật sự là nhiều lắm.Lam Hiên Vũ lặng yên mà cảm thụ biến hóa của vòng xoáy kia. Theo minh tưởng dần dần xâm nhập, hắn cũng có một ít phát hiện mới.

Hồn lực giảm bớt là không có sai, ngoài ra hắn còn phát hiện, quan hệ của hai loại năng lượng ngân kim trong cơ thể dường như đã xảy ra một chút biến hóa. Nói như thế nào đây? Có vẻ như hai năng lượng kim ngân này đã giảm bớt một chút bài xích.

Trong quá trình vận chuyển, hắn cảm thấy loại cảm giác phân biệt này giảm bớt rõ ràng.Từ biểu hiện đó mà nhìn cũng không quá rõ ràng, nhưng đối với Lam Hiên Vũ mà nói thì đây là một loại trực giác. Na Na đã từng đã nói với hắn, trong quá trình tu luyện thì trực giác của hồn sư là chuẩn xác nhất. Loại trực giác này thường thường sẽ có thể mang cho hồn sư rất nhiều thứ khác, phải tin tưởng trực giác, bởi vì nó cũng có thể tính là một loại đốn ngộ.

Chẳng lẽ hồn lực thấp xuống một bậc cũng không hẳn là hoàn toàn là xấu?