Dịch: Đức Thành

"Là đệ tử ta mới thu. Hiên Vũ, bái kiến Đường Nguyệt lão sư đi." Đường Chấn Hoa chỉ chỉ Lam Hiên Vũ bên cạnh mình.

Lam Hiên Vũ vội vàng tiến lên hai bước: "Lão sư tốt chứ!"

Ánh mắt Đường Nguyệt nhìn về phía Lam Hiên Vũ, hắn lập tức có một loại cảm giác hai mắt tỏa sáng, trong lòng thầm nghĩ: thật là một tiểu tủ lanh lợi! Đường Nguyệt luôn luôn thích sạch sẽ, cũng ưa thích những người có tướng mạo tốt, cho nên vừa thấy Lam Hiên Vũ, hắn lập tức tăng hảo cảm với tiểu tử này, nói: "Không tệ, không tệ. Không nghĩ tên quỷ lôi thôi ngươi còn có ánh mắt như vậy. Có điều, chỉ sợ đứa nhỏ này học với ngươi có chút lãng phí, không bằng nhường cho ta, thế nào?"

Nghe hắn nói câu này, thế nhưng Đường Chấn Hoa lại không nổi giận một cách lạ kỳ, ngược lại là kinh ngạc nói: "Làm sao? Ngươi chuẩn bị rời núi thu đồ đệ rồi?"

Đường Nguyệt lắc lắc cây quạt: "Ta chỉ nói một chút thôi. Ta cảm thấy đứa nhỏ này theo ngươi khá là đáng tiếc. Thu đồ đệ cái gì chứ, ngươi còn không biết tính cách ta sao? Ta lười biếng quen rồi, nào có thời gian dạy bảo đồ đệ a! Mỗi ngày uống chút rượu, trông giữ Hải Thần hồ một chút, quả thực là tháng ngày thần tiên cũng không muốn đổi."

Đường Chấn Hoa nhếch miệng: "Ngươi cũng chỉ có cái tính cách không ôm chí lớn này thôi. Được rồi, tên đệ tử này của ta đổi một giờ tu luyện trong Hải Thần hồ, nhanh dẫn đường, đừng lãng phí thời gian của bọn ta."

Đường Nguyệt có chút kinh ngạc nhìn về phía Lam Hiên Vũ: "Ba viên huy chương vàng? Đứa nhỏ này hẳn là học viên mới đi, hắn lấy đâu ra huy chương? Không phải là ngươi cho hắn đấy chứ, quy tắc cũng không thể làm hỏng đâu."

Đường Chấn Hoa hiên ngang lẫm liệt mà nói: "Ta là cái loại người đó sao? Là ta sợ tên bị bệnh nghi ngờ lung tung như ngươi, cho nên ta mới tự mình dẫn hắn đến đây. Huy chương đều là chính hắn thu hoạch, đệ tử này của ta chính là quán quân đợt vừa rồi, thu hoạch ba viên huy chương vàng thì tính là gì?"

Đường Nguyệt liếc mắt nhìn hắn: "Quán quân học viên lại tới chỗ ngươi? Mà vị kia nhà ngươi cũng đáp ứng?"

Có vẻ Đường Chấn Hoa rất hài lòng đối với mấy chữ "vị kia nhà ngươi", ánh mắt hắn trở nên hòa hoãn rất nhiều, ngạo nghễ nói: "Đúng vậy. Mặc dù trên danh nghĩa thì chúng ta không ở cùng một chỗ, nhưng lòng của chúng ta vẫn luôn cùng một nơi. Nàng làm sao có thể không nghe ta, không hướng về ta?"

Đường Nguyệt nhếch miệng: "Có bản lĩnh thì ngươi cũng nói như vậy khi có mặt nàng, vậy ta liền phục ngươi. Đi theo ta."

Hắn vừa nói, một bên quay người bước vào trong nhà gỗ, Đường Chấn Hoa cũng mang theo Lam Hiên Vũ đi vào. Đi vào căn nhà gỗ, Lam Hiên Vũ liền phát hiện, trong nhà đều dùng vật trang trí bằng gỗ làm chủ, trang nhã tươi mát, trên bàn gỗ trưng bày một chút đồ sứ màu xanh, mơ hồ có mùi rượu truyền đến.

Mà điều làm hắn phải kinh ngạc nhất, chính là khi bước vào căn nhà gỗ này, hắn đột nhiên có một loại cảm giác như bước vào một thế giới khác, dường như khác biệt hoàn toàn ngoại giới, có vẻ là hồn lực gợn sóng, nhưng hắn lại không cách nào cảm thụ được rõ ràng.

"Không nên cảm thụ quá cẩn thận, ngươi cấp độ không đủ nên rất dễ bị cắn trả. Vòng phòng hộ ở đây có cấp độ năng lượng quá cao." Đường Chấn Hoa đưa tay vỗ vai Lam Hiên Vũ một cái, Lam Hiên Vũ lập tức cảm giác như có một dòng nước nóng truyền khắp toàn thân, cảm giác quái dị lúc trước lập tức yếu đi rất nhiều.

Đường Nguyệt quay đầu nhìn bọn hắn, cũng không nói gì, hắn đi đến nơi tận cùng căn nhà gỗ rồi đưa tay đẩy. Lúc này Lam Hiên Vũ mới phát hiện, bên sườn trong của căn nhà gỗ còn có một cánh cửa. Trong nháy mắt cánh cửa này được mở ra, một cỗ sinh mệnh năng lượng nồng đậm đến cực điểm, thậm chí là nồng đậm đến mức làm người ta khó hô hấp lập tức đập vào mặt.

Lam Hiên Vũ rơi vào trạng thái ngây ngốc, thân thể hắn lập tức sáng lên một tầng xanh mơn mởn, vòng xoáy huyết mạch như đột nhiên bừng tỉnh lại. Nó kịch liệt chấn động một cái, sau đó liền bắt đầu điên cuồng hấp thu sinh mệnh năng lượng.

Lần này Đường Nguyệt đã thật sự kinh ngạc: "Thể chất thân hòa sinh mệnh năng lượng?" Hắn vừa nói, một bên đưa tay chộp tới hướng Lam Hiên Vũ.

Đường Chấn Hoa lập tức nắm bàn tay của hắn rồi đẩy ra: "Quân tử động khẩu không động thủ, đây là đệ tử của ta, ngươi muốn làm gì?"

Đường Nguyệt nhìn Đường Chấn Hoa một chút, lại nhìn Lam Hiên Vũ một chút. Khuôn mặt vốn ôn nhuận như ngọc đột nhiên trở nên có chút âm trầm: "Làm sao ta không biết lần này học viên mới lại có người có thể chất thân hòa sinh mệnh năng lượng? Làm sao ngoại viện không có hồi báo?"

Đường Chấn Hoa có chút đắc ý nói: "Chuyện ngươi không biết thì còn nhiều. Ngoại viện không hồi báo thì ngươi cứ việc tìm bọn hắn. Nhanh nhường đường, cứ theo quy củ mà làm việc."

Đường Nguyệt không nói thêm gì, chỉ nhíu chặt lông mày rồi tránh ra. Đường Chấn Hoa kéo Lam Hiên Vũ, mang hắn bước ra khỏi nhà gỗ. Ngay trong nháy mắt Lam Hiên Vũ bước ra khỏi nhà gỗ, hắn lại cảm thấy toàn bộ thế giới cũng trở nên không giống lúc trước. Mịn thứ trước mắt đều biến thành màu xanh biếc, ngay cả mặt nước trong Hải Thần hồ cũng là như thế. Trong tầm mắt của hắn, mặt nước Hải Thần hồ đang lơ lửng một tầng hào quang màu xanh lá vô cùng dày đặc, quang mang này tựa như thủy triều dũng động.

Mà tại phía xa hơn, gốc Vĩnh Hằng Chi Thụ cũng thay đổi thành màu xanh biếc trong tầm mắt của hắn, thân cây khổng lồ sáng long lanh, lập loè hào quang màu bích lục, tựa như dùng ngọc Phỉ Thúy mà điêu khắc nên vậy. Nhưng trên thế giới này làm sao có ngọc Phỉ Thúy to lớn như vậy chứ?

Sinh mệnh năng lượng nồng đậm khiến cho hắn có chút hô hấp khó khăn, nhưng toàn bộ thân thể hắn lại phảng phất như đang nhảy cẫng hoan hô vậy. Chỉ đơn giản là đứng ở chỗ này, hắn liền có loại cảm giác như lúc tu luyện đêm qua. Mặc dù sinh mệnh năng lượng nơi này không thuần túy bằng huy chương đen bộc phát ra trong nháy mắt đó, nhưng tổng số lại thật sự quá lớn.

Khó trách trước đó Đại sư huynh lại nói nước Hải Thần hồ là Sinh Mệnh Chi Thủy, đây đúng thật là Sinh Mệnh Chi Thủy a! Hiện tại Lam Hiên Vũ cảm thấy một viên huy chương trắng đổi lấy một lít Sinh Mệnh Chi Thủy tuyệt đối không quý, sau khi trở về, hắn liền sẽ kiến nghị Tiền Lỗi cùng Lưu Phong đi đổi thứ này.

Đường Chấn Hoa cũng không tiếp tục để ý Đường Nguyệt, mà lôi kéo Lam Hiên Vũ đi tới bên hồ. Hắn chỉ chỉ từng mảnh lá thủy tiên trên mặt hồ: "Tự chọn một cái đi lên, cứ kệ lá cây chìm xuống, nó sẽ để cho thân thể của ngươi ngâm trong hồ nước, sau đó nhanh chóng tu luyện. Ta sẽ trông chừng ngươi, không cần lo lắng cái gì, tận khả năng mà hấp thu sinh mệnh năng lượng, ăn quá no cũng không cần gấp, sau khi trở về lại tiêu hóa, hiểu chưa?"

Hắn vừa nói, vừa lấy viên huy chương màu lam trong tay Lam Hiên Vũ rồi ném cho Đường Nguyệt. Lam Hiên Vũ đã sớm kiềm chế không được, vừa nghe vậy liền lập tức sải bước, trực tiếp nhảy lên một mảnh lá thủy tiên. Lá thủy tiên chậm rãi chìm xuống, một cảm giác thanh lãnh lập tức truyền khắp toàn thân Lam Hiên Vũ. Trong chốc lát, toàn bộ thân thể hắn đã bị nhuộm thành một màu xanh lá, ngay cả hai con ngươi cũng là như thế. Hắn chỉ cảm thấy sinh mệnh năng lượng nồng đậm đến cực hạn đang bao vây lấy mình. Cảm giác đêm qua lập tức hồi trở lại.

Ngay sau đó, vòng xoáy huyết mạch trong ngực hắn điên cuồng vận chuyển, thôn phệ lấy sinh mệnh năng lượng chung quanh. Thân thể Lam Hiên Vũ cũng bắt đầu cấp tốc bành trướng, cảm giác này khiến hắn không tự chủ mà run rẩy lên.

Đường Nguyệt thất thanh nói: "Không tốt, nhanh kéo hắn lên! Mức độ thân hòa sinh mệnh năng lượng của hắn quá cao, không thể một thoáng hấp thu nhiều như vậy. Hắn sẽ bị bạo thể!"

Không chỉ là Đường Nguyệt cảm thấy không ổn, ngay khi Đường Chấn Hoa liếc thấy thân thể Lam Hiên Vũ phồng lớn cũng giật nảy mình, lập tức đưa tay muốn chộp tới hắn. Nhưng ngay khi bàn tay của hắn tiếp xúc đến đỉnh đầu Lam Hiên Vũ, đột nhiên một tiếng long ngâm trầm thấp vang ra từ trong cơ thể Lam Hiên Vũ. Đường Chấn Hoa cùng Đường Nguyệt đều cảm thấy một hồi tim đập rộn, bàn tay Đường Chấn Hoa cũng theo đó mà dừng lại trong nháy mắt.

Sau đó bọn hắn liền phát hiện, thân thể Lam Hiên Vũ lại không còn tiếp tục bành trướng, hai màu vàng bạc nổi lên từ trong cơ thể hắn. Tại lồng ngực hắn, hai màu kim ngân hiện lên hình vòng xoáy xoay tròn cao tốc, đồng thời, từng tia khí lưu màu trắng cũng bắt đầu nổi lên, lại bị hắn hút vào từ lỗ chân lông toàn thân. Thân thể của hắn đã ổn định lại, không còn run rẩy, thẳng đến lúc này, từ ngực hắn trở xuống đã ngâm hoàn toàn trong Hải Thần hồ.

"Đây là ổn định lại sao?" Đường Chấn Hoa quay đầu nhìn về phía Đường Nguyệt. Bởi Lam Hiên Vũ là thể chất thân hòa sinh mệnh năng lượng, Đường Chấn Hoa đoán tu luyện trong Hải Thần hồ sẽ có lợi ích to lớn đối với Lam Hiên Vũ, nhưng hắn cũng không nghĩ hiệu quả lại tốt đến trình độ này.