Dịch: Đức Thành

"Vâng, lão sư." Lam Hiên Vũ đáp một tiếng, sự cầu nguyện cho Ngân lão sư lại dâng lên trong lòng, vì khi vị này vừa nhắc tới Ngân lão sư là có sát khí lộ ra luôn đó!

"Lão sư, ta còn có chút việc muốn phiền ngài, là liên quan tới vấn đề trao đổi. Ngài cấp cho ta cái quyền hạn đi, ta muốn mang huy chương đi đổi tài nguyên tu luyện." Lam Hiên Vũ vẫn chưa quên được chuyện này.

Đường Chấn Hoa có chút mất kiên nhẫn mà nói: "Ngươi mới được bao nhiêu huy chương, đổi được cái gì chứ! Cái này không cần nóng vội, tích góp nhiều huy chương một chút đã rồi nói."

Lam Hiên Vũ vội vàng nói: "Lão sư, ta nghe nói huy chương tím có thể đổi một chút thiên tài địa bảo, phụ trợ tu luyện gia tăng hồn lực, còn không có tác dụng phụ. Vấn đề lớn nhất của ta bây giờ chính là hồn lực không đủ, cho nên ta muốn sớm tăng hồn lực lên tới ba mươi cấp. Nếu ta có ba mươi cấp hồn lực, vậy thực lực nhất định sẽ có thể tăng mạnh."

Đường Chấn Hoa sửng sốt một chút: "Ngươi có huy chương tím? Cái này sao có thể?"

Lam Hiên Vũ nghĩ thầm, thì ra vị lão sư này cũng không có quá hiểu rõ mình. Hắn vội vàng nói lại quá trình mình thu được huy chương tím.

Nghe hắn giảng giải, Đường Chấn Hoa bừng tỉnh đại ngộ: "Khó trách ngươi có thể thu được vị trí hạng nhất, thì ra là vì cái này đây. Huy chương tím đúng là không tệ. Đúng rồi, ngươi là song sinh võ hồn, làm sao hồn lực đến bây giờ mới hai mươi ba cấp?"

Lam Hiên Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: "Lão sư, có vẻ việc này có quan hệ tới huyết mạch của ta."

Đường Chấn Hoa có chút hứng thú, nói: "Nói nghe một chút."

Đường Chấn Hoa cũng rất muốn hiểu rõ hơn về những thứ liên quan tới huyết mạch của Lam Hiên Vũ. Dù sao thì đây cũng là thứ làm cả Anh Lạc Hồng cũng phải rất hứng thú, nàng còn bởi vậy mà muốn bồi dưỡng trọng điểm cho Lam Hiên Vũ đây. Dĩ nhiên Đường Chấn Hoa sẽ không nói việc này cho hắn biết.

Lam Hiên Vũ nói: "Sau khi tới học viện Sử Lai Khắc thì ta mới có loại cảm giác này. Trước kia tu luyện ta cũng hết sức nỗ lực, nhưng hồn lực vẫn tăng lên cực kỳ chậm. Các lão sư ở học viện Thiên La cũng đều nói điều này không xứng với võ hồn song sinh của ta, bọn hắn cũng cảm thấy rất kỳ quái. Mãi đến khi ta tới học viện Sử Lai Khắc mới có một chút biến hóa. Sinh mệnh năng lượng ở đây làm ta cảm thấy rất thân thiết, ta vừa tu luyện liền cảm nhận được có sinh mệnh năng lượng rót vào trong cơ thể. Mà những sinh mệnh năng lượng này vào người, huyết mạch của ta liền trực tiếp hấp thu chúng, đồng thời kích phát huyết mạch của ta xuất hiện một lần biến dị tốt, đã làm thực lực của ta tăng lên rất nhiều.

"Lúc đó ta mới hiểu được, thì ra huyết mạch của ta là cần hấp thu sinh mệnh năng lượng làm chủ để duy trì tu luyện. Sở dĩ trước kia ta tăng lên chậm chạm như vậy, đó là bởi vì sinh mệnh năng lượng chung quanh không đủ, huyết mạch liền hấp thu lượng hồn lực ta tu luyện được để bổ sung. Khi tới Sử Lai Khắc, bởi vì nơi này có sinh mệnh năng lượng nồng đậm nên vấn đề này đã được giải quyết. Tốc độ tu luyện của ta đã tăng nhanh hơn rất nhiều, cho nên ta tin mình có thể mau chóng tăng tu vi."

Nghe hắn nói vậy, trong mắt Đường Chấn Hoa không khỏi lộ ra vẻ khiếp sợ. Hắn vẫn là lần đầu tiên nghe nói điều này, huyết mạch của một gã hồn sư có thể cường đại đến mức hấp thu cả hồn lực của mình. Đây quả thực là chưa bao giờ nghe, cho dù bản thân mấy vị đại nhân vật trong lịch sử học viện Sử Lai Khắc, cũng chưa từng xuất hiện tình huống như vậy.

Tại học viện Sử Lai Khắc, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thiếu khuyết những tồn tại có huyết mạch mạnh mẽ. Tỷ như huyết mạch Thần Thánh Thiên Sứ, huyết mạch Thái Thản Cự Viên, còn có huyết mạch Quang Minh Thánh Long... Bản thân huyết mạch mạnh mẽ đều mang tới lợi ích, sẽ giúp cho người sở hữu chúng có thể gia tăng nhanh chóng tại lúc tu luyện hồn lực mới đúng, nào có loại hấp thu hồn lực thế này?

"Ngươi tới đây." Đường Chấn Hoa vẫy vẫy Lam Hiên Vũ.

Lam Hiên Vũ vội vàng đi đến trước mặt hắn. Đường Chấn Hoa đưa tay nắm lấy uyển mạch tay phải của Lam Hiên Vũ, nhắm mắt cảm nhận. Chỉ trong chốc lát, Lam Hiên Vũ đột nhiên cảm thấy mọi thứ chung quanh phảng phất như bị bóp méo, tất cả đều trở nên không còn chân thật. Trong mơ hồ, thậm chí hắn cảm thấy Đường Chấn Hoa đã hòa thành một thể với những hao văn dưới mặt đất.

Một tầng hào quang nhàn nhạt lan tràn ra từ trên người Đường Chấn Hoa, chung quanh bắt đầu xuất hiện một vài cảnh tượng kỳ quái. Đó là những hình ảnh kỳ lạ. Trong một mảnh rừng rậm lớn, vô số cự thú dần dần nổi lên!

Có Cự Long, có quái vật đầu trâu thân rắn, có Thái Thản Cự Viên hình thể to lớn, còn có Ám Kim Khủng Trảo Hùng với những lợi trảo màu ám kim. Trên bầu trời, thứ che khuất bầu trời kia là cái gì? Bóng dáng đen kịt như những tầng mây đen. Trong từng bóng mờ xẹt qua này, Lam Hiên Vũ chỉ cảm thấy thân thể mình phảng phất như đang bốc cháy, trở nên nóng bỏng vô cùng.

Đường Chấn Hoa đột nhiên mở ra hai mắt, hai đạo hào quang màu tử kim chợt lóe lên từ trong đáy mắt hắn. Lam Hiên Vũ rùng mình một cái, trong khoảnh khắc đó, hắn có một loại cảm giác như mình đã bị nhìn thấu hoàn toàn.

Nhưng vào lúc này, dường như vòng xoáy huyết mạch trong ngực hắn cảm nhận được cái gì đó, kịch liệt xoay tròn, một cỗ khí tức huyết mạch kỳ dị lan tràn ra phía ngoài, toàn thân Lam Hiên Vũ bỗng nhiên chấn động, huyễn cảnh chung quanh liền tiêu thất vô tung.

Mà giờ khắc này, ngón tay Đường Chấn Hoa đã rời khỏi cổ tay của hắn, khuôn mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.

“Khó trách, khó trách...”

Đường Chấn Hoa tu vi bậc nào, nhưng trong nháy mắt đó, tay của hắn lại bị bắn ra. Điều này hiển nhiên không phải Lam Hiên Vũ có thể làm được, mà đó là sự phản bức đến từ huyết mạch chi lực của Lam Hiên Vũ. Đó là một loại phản bức từ nơi sâu nhất trong huyết mạch. Trong khoảnh khắc đó, thứ Đường Chấn Hoa thấy được là một mảnh bóng mờ với màu sắc rực rỡ, một cỗ khí tức mạnh mẽ đẩy bắn ngón tay hắn ra thông qua ý niệm tinh thần.

Đây là huyết mạch gì? Cấp độ cao, lại là loại hắn chưa từng cảm thụ qua. Khó trách Anh Lạc Hồng lại coi trọng Lam Hiên Vũ như vậy. Trong nháy mắt này, hắn lập tức có một loại cảm giác nhặt được bảo vật.

"Nói rõ chi tiết tình huống huyết mạch của ngươi. Huyết mạch này rất đặc thù, ta gần như có thể khẳng định, trong những ghi chép của học viện Sử Lai Khắc, chưa bao giờ xuất hiện qua dạng huyết mạch này. Phóng xuất võ hồn của ngươi ra cho ta xem một chút." Đường Chấn Hoa trầm giọng nói, hiện tại hắn cũng không vội đuổi Lam Hiên Vũ đi.

Lam Hiên Vũ khẽ gật đầu, nơi này là học viện Sử Lai Khắc, nơi có địa vị cao hơn cả Truyền Linh tháp, là Thánh địa của rất cả hồn sư. Nếu nói có phương pháp tu luyện gì thích hợp với võ hồn của bản thân nhất, vậy không hề nghi ngờ, tại nơi này là có khả năng tìm ra nhất.

Lam Hiên Vũ đồng thời nâng lên hai tay, kim văn Lam Ngân thảo cùng ngân văn Lam Ngân thảo phóng thích, khẽ đung đưa. Ngay sau đó, từng khối lân phiến nổi lên trên bàn tay Lam Hiên Vũ, tay trái là vảy bạc hình bầu dục, tay phải là vảy màu vàng kim hình thoi. Hai loại lân phiến lan tràn lên đến khuỷu tay. Mà mặt ngoài Lam Ngân Thảo trong hai tay hắn cũng hiện ra hai loại lân phiến này. Khí tức trên người  mLam Hiên Vũ cũng bắt đầu thay đổi, trong hai mắt của hắn mơ hồ có quang mang loé lên.

Đường Chấn Hoa nghiêm túc cảm thụ từng chút biến hóa trên người Lam Hiên Vũ.

“Long tộc, đây là khí tức huyết mạch Long tộc. Chân Long, mà lại là loài Chân Long cực kỳ cường đại. Màu vàng chẳng lẽ là Quang Minh Thánh Long? Không đúng, Quang Minh Thánh Long là màu trắng pha vàng, mà lại thuần túy thuộc tính Quang Minh. Mà khí tức trên Lam Ngân Thảo màu vàng này của ngươi lại là nóng bỏng, thô bạo, cường thế. Mà khí tức trên Lam Ngân Thảo màu bạc lại hư vô mờ mịt, nhưng tất cả đều là tồn tại cấp độ cực cao."

Đường Chấn Hoa nhíu chặt lông mày: "Từ bao giờ mà Lam Ngân Thảo lại có thể biến dị thành dạng này rồi? Hai loại Lam Ngân Thảo này của ngươi đều do huyết mạch ảnh hưởng mà sinh ra biến dị, điểm này không thể nghi ngờ. Chẳng qua là, hai loại huyết mạch này thông nhau, chẳng lẽ chúng sẽ không trùng kích lẫn nhau sao?"