Căn bản không có thời gian cho hắn suy nghĩ nhiều. Lam Hiên Vũ đã theo bản năng mà cảm thấy mình hẳn là nên liều một chút.

Mãnh liệt hít sâu một hơi, trong quá trình hắn rơi xuống, toàn thân khí huyết nghịch vận, một tiếng long ngâm trầm thấp lập tức phát ra từ trong thân thể của hắn. Trên cánh tay phải, từng mảnh lân phiến màu vàng nhanh chóng lan tràn đến bả vai, Lam Hiên Vũ miễn cưỡng quay lại thân hình đánh ra một quyền. Kim Long Thăng Thiên!

Khi hắn phát ra một quyền này, trong đầu hắn lại theo bản năng mà nhớ tới lúc trước thấy đầu kim long lao tới chiến hạm không gian.

Một loại cảm giác khó nói lên lời lập tức truyền khắp toàn thân. Âm tha h long ngâm vẫn như ẩn như hiện trên người hắn đột nhiên trở nên rõ ràng, trước tay phải của hắn, một đoàn kim quang hình đầu rồng bắn ra.

Đầu sa ngư phía dưới vốn đang mở miệng chuẩn bị thôn phệ hắn, nhưng lúc này lại đã khép kín miệng lớn, chỉ là hướng phía hắn mà vọt tới. Dù có giận thế nào thì Đống Thiên Thu cũng vẫn có chừng mực, nàng cũng không thể lấy mạng Lam Hiên Vũ mạng a!

"Phanh!"

Khi đầu sa ngư màu xanh đậm đụng vào Lam Hiên Vũ thì lập tức, khí thế của nó đã bị khí tức nóng bỏng trên người hắn làm ảnh hưởng giảm bớt vài phần, đúng là bị một quyền của Lam Hiên Vũ nện trở về trong nước. Nhưng Lam Hiên Vũ cũng bị đụng bay lên.

Hai tay Đống Thiên Thu hướng phía dưới mà áp động băng triều, mượn phản lực của mặt nước mà nhảy lên không trung, một cước đá vào mông Lam Hiên Vũ, đá hắn bay sang bờ bên cạnh.

"Bớ người ta, mưu sát chồng rồi!" Lam Hiên Vũ hú lên quái dị. Tuy lực lượng một cước này không nhỏ, nhưng thân thể của hắn lại cực kỳ cứng cỏi, trong cơ thể, vòng xoáy hai màu vàng bạc xoay tròn tốc độ cao, hóa giải đi những kình lực lạnh như băng trong người hắn. Mắt thấy mình đã sắp rơi đến mặt đất, hắn làm một cái lộn nhào về phía trước, nhanh chân bỏ chạy.

Đống Thiên Thu đã hung hăng đánh hắn hai cái, lại đạp cho một cước, tức giận lúc nãy cũng vơi đi phần nào. Nhưng tên chết tiệt này lại còn hú lên quái dị rồi mới chạy, nàng lập tức tức giận đến cái mũi cũng muốn lệch ra. Hắn rất đẹp, nhưng làm sao lại hư hỏng như vậy a!

Tên bại hoại này!

Đống Thiên Thu cảm thấy tức giận cực kỳ, nàng điểm nhẹ mũi chân ở trên mặt hồ, nhanh chóng đuổi theo hướng Lam Hiên Vũ.

Bên bờ các học viên cũng đã nhìn tới choáng váng. Trận giao phong liên tiếp của Lam Hiên Vũ cùng Đống Thiên Thu vừa rồi,bọn hắn cũng đã nhìn mà trợn mắt há mồm. Vô luận là Lam Hiên Vũ phản ứng nhanh hay vẫn bản thân hắn da dày thịt béo, hoặc là công kích cường thế của Đống Thiên Thu. Dù sao các học viên của sơ cấp học viện này không có ai cho rằng mình sẽ có thể đánh thắng được cô nương này, đại tỷ sơ cấp học viện đúng là thực chí danh quy.(ý nghĩa đúng như tên gọi)

Trí nhớ của Lam Hiên Vũ rất tốt, hi hắn vừa đi ra liền nhớ rõ tất cả đường vào, lúc này đang chạy như điên, tự nhiên là men theo đường vào mà chạy nhanh về hướng ký túc xá.

"Ngươi đứng lại đó cho ta!" sức chiến đấu của Đống Thiên Thu rất mạnh mẽ, hồn lực cũng khá lớn, Nhưng nếu bàn về thể năng thì nàng lại không thể bằng Lam Hiên Vũ. Lực bộc phát thân thể của Lam Hiên Vũ có thể nói là siêu cường, mỗi học kỳ đều là đánh giá mười cộng cũng không phải là cho không, hắn toàn lực chạy trốn cũng phải nhanh như tuấn mã. Dù sao Đống Thiên Thu cũng không phải hồn sư mẫn công hệ, nên nàng muốn đuổi kịp hắn thì thật là có chút khó khăn. Nàng cũng không thể thật sự đi dùng hồn kỹ có tính sát thương với hắn a.

Hơn nữa, đây là học viện, nếu làm ngộ thương người khác thì phải làm sao bây giờ? Lúc trước ở trên mặt hồ còn dễ, băng chùy không đả thương được người khác, nhưng lúc này đã vào trong học viện, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi ra, bị đả thương thì phiền toái.

Lam Hiên Vũ mang một thân ướt sũng mà vọt vào lầu ký túc xá, hắn cũng không ngồi thang máy mà chạy như bay lên cầu thang bộ.

Đống Thiên Thu vẫn luôn đuổi phía sau hắn không ngừng. Cũng đã sắp đuổi kịp rồi.

"Na Na lão sư, cứu mạng a!" Lam Hiên Vũ kêu lớn.

Đống Thiên Thu cắn chặt hàm răng, nàng giao lên bàn tay trắng nõn, một mảng băng cầu lớn bay tới hướng Lam Hiên Vũ như mưa đá. Lam Hiên Vũ cũng không ngăn cản mà chỉ chạy trối chết, bị băng cầu nện cho kêu đau liên tiếp. Trong lòng của hắn rất rõ ràng, cũng nên để cho Đống Thiên Thu đánh vài cái, chứ nếu không cho nàng hả giận thì đoán chừng cô nương này sẽ đuổi hắn tới cùng.

Rút cuộc đã vọt tới tầng trệt, Lam Hiên Vũ nhanh chóng phóng tới phòng ký túc của Na Na.

Đống Thiên Thu cũng đuổi theo.

Lam Hiên Vũ dùng sức mà đập cửa "Na Na lão sư, cứu mạng." Sau đó hắn liền lấy hai tay ôm đầu rồi ngồi chồm hỗm xuống đó, làm đúng một bộ dáng nguyện bị đánh. Đống Thiên Thu vừa lóe thân đã đến bên người hắn, nàng định đưa tay ngưng tụ băng thương, nhưng nhìn thấy cái vẻ mặt hoảng sợ kia của Lam Hiên Vũ, còn có bộ dáng ngồi yên ôm đầu kia thì trong lòng nàng liền mềm nhũn. Hắn đã không phản kháng, mình cũng không thể thật sự dùng băng thương đi đâm hắn a?

Nàng xông lên, oán hận mà đạp hắn mấy cước "Cho ngươi nói bừa đấy, cho ngươi nói bừa đấy."

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra.

Nam Trừng tới mở cửa, vừa hay nhìn thấy một màn trước mắt này, lập tức trợn mắt há mồm. Đống Thiên Thu còn đang đạp hắn, nàng vừa ngoảnh lại thì thấy Nam Trừng, vẻ mặt nàng lập tức trở nên lúng túng.

"Các ngươi..."

Lúc mới ra ngoài còn khá tốt a!

Lam Hiên Vũ ngẩng đầu, hắn làm một vẻ mặt ủy khuất mà nhìn về phía Nam Trừng, "Mẹ, nàng đánh con"

Đống Thiên Thu thiếu chút nữa thì tức tới sặc khí, cái tên chết tiệt này! Có xấu hổ hay không a! Nàng gần như là theo bản năng mà nói ra: "A di, hắn hôn ta."

Lời này mới vừa ra khỏi miệng nàng liền hối hận. Khuôn mặt lập tức mắc cỡ đỏ bừng.

Vốn dĩ khi Nam Trừng nghe Lam Hiên Vũ nói Đống Thiên Thu đánh hắn, lại nhìn bộ dáng hai người như vậy thì trong lòng không khỏi có chút tức giận. Gia đình mình là khách tới, sao ngươi có thể khi dễ con của ta đây? Mẹ nào lại không đứng về phía con mình?

Nhưng khi Đống Thiên Thu vừa nói ra câu này nàng lập tức kinh hãi tới trợn mắt há mồm. Con mình hôn con gái nhà người ta? Đây là cái chuyện gì vậy? Không phải đây là lần đầu tiên bọn hắn gặp nhau sao? Nàng cũng không biết Lam Hiên Vũ đã từng triệu hoán Đống Thiên Thu khá nhiều lần.

Chúng nó còn hơi nhỏ a! Cái tuổi này không thể nói yêu thương a! Thế nhưng thật sự là tiểu cô nương này quá xinh đẹp, rất xứng với Hiên Vũ nhà ta rồi. Bộ dáng tức giận của nàng còn dễ nhìn như vậy đây này. Tất Lam Hiên Vũ cùng Đống Thiên Thu không biết biến hóa trong lòng Nam Trừng lúc này.

Càng làm cho Lam Hiên Vũ tuyệt đối không nghĩ tới là động tác sau đó của Nam Trừng, nàng... đóng cửa.

Đúng vậy, nàng không nói bất cứ câu nào, liền cứ như vậy mà yên lặng đóng cửa lại...

Lam Hiên Vũ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cửa phòng, lại quay về nhìn nhìn Đống Thiên Thu đang tức giận trước mặt, cái này, cái này là tình huống như thế nào? Mẹ yêu quý của mình...làm sao lại như vậy đây?

Lúc này Đống Thiên Thu đã phục hồi tinh thần, nàng nhìn Lam Hiên Vũ cười cười, sau đó hai tay vân vê lẫn nhau, từng đốt ngón tay phát ra âm thanh "Rốp rốp"

"A di thật tốt. Ngươi yên tâm, ta cho a di mặt mũi, không đánh mặt ngươi.""

"A! Cứu mạng...!"

Trong phòng.

Nam Trừng nghe nhi tử kêu thảm thiết bên ngoài, nàng đem việc vừa rồi nói lại cho Lam Tiêu, "Lão công, Làm sao bây giờ a? Na Na đi ra ngoài mua đồ rồi, cũng không ở nhà đấy."

Lam Tiêu cũng là ngẩn người "Tiểu tử con của ngươi cứ thành thật ngồi thụm đó như vậy cho người ta đánh, hiển nhiên là đã chiếm tiện nghi rồi. Việc của bọn nhỏ cứ để chính bọn hắn xử lý là tốt rồi. Chẳng lẽ tiểu cô nương kia còn có thể đánh hỏng hắn sao! Tiểu tử thúi này tốt a! Mạnh mẽ hơn cha của hắn, mới là lần thứ nhất gặp mặt mà đã dám hôn người ta. Có điều, tiểu cô nương kia thật là đẹp, rất xứng với con ta. Ngươi chưa nghe nói sao? Đánh là thân, mắng là yêu, nóng nảy một cước đạp. Lần đánh này nói không chừng sẽ rất hay khi bọn hắn trưởng thành đây."

Đã qua khá lâu, bên ngoài cũng đã an tĩnh.

Đống Thiên Thu không kịp thở ngồi bệt dưới đất, nàng hung dữ mà nhìn Lam Hiên Vũ vừa bị mình tẩn một trận. Nàng đúng là đánh tới mệt luôn. Tất nhiên là không dùng hồn lực đi đánh, nhưng thân là hồn sư nên quyền cước của nàng vẫn là rất nặng đấy.

Vừa nãy Lam Hiên Vũ chỉ ôm đầu, cũng không hoàn thủ, không chống cự. Mặc cho nàng đánh một trận, thái độ của hắn lại là rất tốt. Tức giận trong nội tâm Đống Thiên Thu cũng dần tiêu tan.

Nhưng cứ nghĩ tới tên này chẳng những hôn mình, lại còn làm hỏng thanh danh của mình trong học viện nàng lại muốn đánh hắn thêm trận nữa, hắn đẹp như thế mà sao tâm lại cứ hỏng như vậy đây?

Lam Hiên Vũ ngẩng đầu mà nhìn trộm nàng.

Vừa rồi hắn đã bị đánh rất lâu đấy, cũng rất đau đấy, nhưng muốn nói tới đả thương hắn thì gần như không có khả năng. Cường độ thân thể của hắn tốt hơn người thường không biết bao nhiêu lần. Nên căn bản là cũng không quá đau. (Não ta còn chỗ nào xoắn được thì lão xoắn nốt đi lão Tam, câu trước nói rất đau câu sau lại không quá đau, chết ta mất 😑)