Thấy tâm trạng con gái bất ổn, mẹ Ly bảo con sau giờ học buổi sáng thì qua nhà ông bà ngoại ở tạm vào buổi chiều. Khoảng 5 giờ nếu về sớm bố mẹ sẽ qua đón cô bé còn không Ly phải tự bắt xe buýt về. Lí do là bởi Ly còn cần mang chiếc xe đạp ở điểm gửi về nhà, sáng hôm sau cô bé phải tự đi học tiếp. Bố và mẹ Ly đều bận rộn nên có những ngày không thể về sớm, còn lo cho em trai Ly và quán xuyến việc cơm nước, nhà cửa. Bố mẹ dặn Ly không được về quá muộn, khi trời tối rồi không còn an toàn.

Bố mẹ Ly đang rất lo lắng cho tình trạng của cô con gái. Họ tưởng rằng thời gian qua đã tạm yên ổn, thế nhưng căn bệnh của Ly lại tái phát, quả thực không biết làm thế nào. Kinh tế gia đình Ly hiện giờ chưa đủ dư dả để thuê thêm giúp việc về trông nom con cái. Nhà ông bà ngoại Ly nằm trong ngõ, cách khá xa bến xe buýt gần đó nhất. Để con đi bộ từ bến xe vào nhà ông bà mãi cũng không phải một cách hay. Làm bậc cha mẹ, đúng là trăm ngàn nỗi lo. Bố mẹ cô bé đang cố gắng tìm ra giải pháp tốt nhất giúp con có thể vui vẻ bình thường trở lại.

Vào trưa ngày Rằm sau đó, mẹ Ly đã làm một mâm cơm tươm tất để khấn lên các cụ xin bình an. Mẹ cô bé muốn xin các cụ phù hộ độ trì cho Ly khỏe mạnh tỉnh táo, gia đình vui vẻ yên lành. Bà An còn mua ít vàng mã, hóa cho ngày giỗ của cô em chết trẻ bên nội của bố Ly. Cô mất khi mới mười mấy tuổi nên thiêng lắm, hàng năm bố mẹ Ly vẫn gửi đồ xuống cho cô đều đều: trâm vàng, áo mới, đồng hồ, gương lược,.. Tất cả đều được làm bằng giấy nhưng cắt dán tinh xảo trông y như thật.

Từ bé đến lớn, trong các vấn đề lễ cúng trong gia đình, Ly đều rất thích giúp đỡ mẹ bày biện và đặc biệt là đi hóa vàng. Ngày trước khi còn ở khu tập thể cũ, đến ngày cần hóa vàng, bố mẹ Ly toàn đốt trong một chiếc chậu nhôm lớn. Nhà nào cũng thấy đốt vàng mã trong chậu nhôm trước cửa phòng. Ly cũng ngồi bên cạnh mẹ háo hức thả từng tờ giấy tiền vàng vào chậu và nhìn ngọn lửa liếm lấy những tờ giấy xanh đỏ. Nhất là vào dịp Tết, ngồi cạnh chậu hóa ấm áp lắm, dù sợ bỏng tay không dám thả nhanh nhưng Ly vẫn vô cùng thích giúp mẹ hóa vàng.

Ngày hôm ấy cũng vẫn như vậy, Ly mang giúp mẹ bật lửa, diêm xuống sân khu chung cư để hóa vàng. Khu chung cư này hiện đại hơn so với khu nhà cũ của Ly, có hẳn một lò hóa vàng riêng biệt, tránh để cư dân tự đốt vàng mã trong nhà, tàn tro bay đi gây ra hỏa hoạn. Lò hóa vàng này được xây lớn như một chiếc miếu, bên trong đựng đầy tro hóa của những người trước để lại, còn có cả que cời lửa gác bên cạnh. Mẹ Ly lấy một nắm giấy rồi châm lửa, ném vào lò, cời lên ngọn lửa đầu tiên. Ly cũng đứng bên cạnh bóc những nắm giấy ra để chuẩn bị thả vào. Khi ngọn lửa bùng lên thì cũng là lúc Ly nghe thấy những âm thanh quái lạ.

"Oe...Óe Óe Óe...." Tiếng trẻ con khóc gắt lên ở đâu đó vọng ra.

"Mẹ... Mẹ nghe thấy tiếng gì không?". Ly hỏi mẹ.

Bà An không quay sang Ly, tiếp tục hóa vàng, miệng nói: "Không. Mẹ có nghe gì đâu."

"Óe oóe..." Tiếng khóc của một đứa trẻ khác vang lên, rồi ngay sau đó, như một dàn đồng ca, hàng loạt tiếng khóc như của những đứa trẻ vang lên bên tai Ly khiến cô bé sửng sốt, sợ hãi, ôm chặt lấy tai mình che đi tiếng khóc.

"Sao vậy?" Mẹ Ly hỏi.

"Con nghe... Con nghe tiếng nhiều trẻ con khóc..." Ly lầm bầm.

"Mày lại làm mẹ phát ghê người!" Bà An lại quở con, tay nhanh chóng ném nốt đống vàng mã còn lại vào trong lò hóa để đưa Ly ra khỏi đó. Làn khói bốc lên nghi ngút khiến Ly ho sặc sụa. Làn khói ấy cứ cuốn lấy mặt Ly không rời, dù cô bé đã cố gắng dùng tay khua khoắng để đẩy khói ra. Nước mắt Ly tuôn ra giàn giụa.

Điều kì lạ hơn nữa là khi những làn khói vây quanh Ly, cô bé càng nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh ấy rõ hơn mồn một bên tai. Thế nhưng nhìn xung quanh lò hóa không hề thấy dấu hiệu của một gia đình hay một đám trẻ con nào. Giờ đang là giữa trưa nên ở nơi hẻo lánh này, xa xa chỉ có vài bóng người dân đi dạo quanh công viên mà thôi.

Bà An nắm tay con gái lôi đi xềnh xệch, lại cau mày bất giác thở dài. Giá như bà có thể cảm nhận được những gì con bé đang trải qua để có thể giúp đỡ nó. Thật sự, bà rất thương con mình.

Theo lệ đã bàn, những ngày sau, cứ khoảng 5 giờ kém Ly đi bộ từ nhà ông bà ra bến xe buýt để bắt xe về nhà. Buổi chiều Ly không còn phải ở nhà một mình trong căn nhà trống vắng nữa nên cũng bớt sợ hơn. Ngày hôm ấy, Ly vừa cất xe và đi thang máy lên tầng thì ngoài trời đã xâm xẩm tối.

Đáng lẽ giờ đó sẽ có khá đông cư dân đi làm về, chờ thang máy lên tầng nhưng hôm đó, sảnh tầng 1 không có một ai. Ly có chút thắc mắc nhưng cũng vẫn bấm gọi thang máy lên tầng. Chiếc thang vận hành trơn tru lên tới tầng 11 nhà Ly thì dừng lại. Thế nhưng khi cửa thang máy vừa mở ra, Ly thấy trước mặt là một làn khói đen đặc đang bao trùm lấy hành lang khiến Ly không nhìn rõ đường. Cô bé hoảng hốt. Bất chợt chuông báo cháy réo lên inh ỏi. Tiếng chuông thúc giục làm Ly luống cuống: "Chết rồi, hình như có hỏa hoạn, phải làm sao bây giờ..."

Ly nhớ lại lời mẹ dặn từ lúc mới chuyển nhà về đây:

"Con nhớ này. Đây là nhà cao tầng nên vấn đề hỏa hoạn cần phải chú ý đầu tiên. Con ở nhà, nhớ phải nghe rõ chuông báo cháy. Khi có chuông báo cháy vang lên, con phải chạy ngay ra ngoài. Tốt nhất nên mang theo một tấm khăn mỏng nhúng nước để che khói. Tuyệt đối không được dùng thang máy, nhớ chưa. Nhỡ nguồn điện có vấn đề gì thang máy sẽ ngắt, lúc đó con sẽ kẹt cứng trong đó, không ai cứu được đâu. Con phải dùng thang bộ, thang thoát hiểm ấy, chạy thẳng xuống tầng hầm, ra sân sau hoặc ra sảnh chạy xuống sân trước. Nhớ nhé! Không được chủ quan..."

Ngày hôm ấy mẹ Ly nhắc đi nhắc lại, còn bắt cô bé trả lời đúng câu hỏi của bà mới yên tâm.

Ly đứng lại cố gắng sắp xếp lại những việc phải làm trong đầu. Rồi bất chợt, trong làn khói lại cất lên những tiếng rít kì lạ, tiếng cười khành khạch nào đó. Nguy hiểm đến nơi rồi còn cười được sao?

Thế rồi, làn khói gần nhất dần dần cuộn vào, thành hình thù một khuôn mặt với chiếc miệng rộng ngoác, lao về phía Ly.

"Hier...Hier ist es...hier..." Những tiếng nói phát ra trong đám khói, lẫn với tiếng chuông báo cháy khiến Ly không nghe rõ là câu gì.

Hét toáng lên sợ hãi, Ly tìm về hướng cầu thang bộ, mở cánh cửa ra và lao xuống cầu thang. Cầu thang lúc này bắt đầu có những người dẫn túa ra từ các tầng, chen lấn xô đẩy, tiếng ồn áo náo loạn không dứt. Có vẻ như làn khói quái đản kia vẫn ở ngay phía sau. Ly cứ chạy theo dòng người cuốn xuống những tầng dưới, tâm trạng vô cùng hoảng loạn. Không biết bố mẹ đã kịp về tới chưa. Ly muốn gặp bố mẹ!!!

Đoàn người trong bóng tối nhập nhoạng gọi nhau, chạy thắng xuống tận cùng của cầu thang thoát hiểm, mở tung cánh cửa dẫn ra sân sau của khu nhà. Một bàn tay đẩy lưng Ly về phía trước, đoạn nói: "Chạy ra phía hồ nhé, lấy chỗ cho đội cứu hỏa vào..."

Cũng chẳng biết mình nghĩ gì, Ly cứ thế theo bước chân của những người xung quanh, hướng về phía cánh cửa phụ phía sân sau đã mở sẵn, chạy thẳng ra phía công viên có bờ hồ đằng đó, không một lần ngoái lại.

Lúc định thần ra, cô bé đã chạy khá xa. Ly mở mắt, giật mình nhận thấy bản thân đang ở ngay trước bến cầu dẫn xuống hồ. Gió thổi qua những tán cây đen như mực lạnh lẽo khiến cô bé rùng mình. Khung cảnh bây giờ vắng lặng, khác hẳn với vẻ nhộn nhạo vừa nãy. Mọi người đi đâu hết cả rồi?

Ly hướng mắt nhìn về tòa nhà của mình. Khu chung cư CK2 lúc này lại ngập trong ánh đèn. Chắc các hộ gia đình vẫn đang quây quần ở nhà, chuẩn bị cho mâm cơm tối. Cảnh vật chẳng có chút gì thay đổi so với thường ngày. Làn khói hỏa hoạn, tiếng còi rú inh ỏi Ly vừa nghe thấy đã biến mất không còn chút dấu vết. Thật hết sức kì lạ.

Ly muốn quay chân bước đi, trở lại khu nhà của mình nhưng chân cô bé lại không hề nhúc nhích.

"Ục....ục...ục..."

Tiếng hồ nước ngay trước mắt Ly vang lên rất lớn như có thứ gì đó đang xáo động lòng hồ.

"Ục...ục...ục...". Có những vòng tròn sóng bắt đầu lan rộng ra ở một vài điểm trên mặt hồ. Ly vẫn đứng chôn chân tại chỗ, muốn chạy đi nhưng không thể. Ánh mắt Ly dán vào những gợn sóng.

Thế rồi dần dần, những vật thể dần dần nhô lên, ướŧ áŧ, rối bời. Đó là những mái tóc dài bết trong nước. Bốn chiếc đầu có mái tóc dài dần nhô lên mặt nước. Khuôn mặt chúng lộ ra với chiếc miệng rộng ngoác trong thứ ánh sáng chớp tắt của chiếc đèn điện gần đó.

Ly há miệng gào thật to nhưng không hề ra phát ra tiếng nào. Ly nhận ra đó chính là bốn người phụ nữ cô bé từng nhìn thấy ở nghĩa trang. Thanh đã từng nói: "Nếu còn nhìn thấy chúng lần nữa, cậu nhớ chạy ngay đi, coi như mình không nhìn thấy gì nhé..."

Thế nhưng bây giờ, cô bé không thể chạy được nữa rồi.

Một...

Hai...

Ba...

Ly bước chầm chậm xuống dưới mặt hồ, bản thân không thể nào kháng cự được. Nước mắt tuôn ròng ròng trên gương mặt cô bé, mặt Ly đỏ bừng, mồ hôi chảy ướt tấm áo, những đường gân xanh hai bên thái dương nồi lên cồm cộm như để diễn tả một nỗi kinh hoàng đang xâm chiếm cô bé đáng thương. Trong Ly đang gào thét bố mẹ tới cứu cô bé lúc này.

"Hahahah..." Chúng cười lên man rợ.

Đôi bàn tay dài với những chiếc móng tay nhọn hoắt đen kịt đang với lên, túm chặt vào cánh tay Ly. Chúng đang nhìn vào Ly với đôi mắt đen ngòm như địa ngục, mái tóc ướt lướt thướt rủ xuống khuôn mặt trắng bệch, nụ cười rộng ngoác vẫn hướng về phía Ly. Chúng đã nhắm thấy cô bé rồi. Chính chúng đã dụ được Ly tới đây.

Những bàn tay khẳng khiu, dài ngoằng, trắng bệch túm vào hai chân, hai cánh tay Ly, lôi tùm cô bé xuống hồ.

"Ọc...ọc". Nước tràn vào mũi, miệng khiến Ly không sao thở được. Vậy là Ly sẽ chết ở đây sao?

"Bố...mẹ....làm ơn cứu con với...Những thứ này...là gì...?"

Ánh sáng đèn điện mở dần trong làn nước bập bùng trước mắt Ly. Cô bé sắp rời xa dương thế.

Bỗng từ xa xăm, tiếng chuông lanh canh đĩnh đạc vang lên.

"Doong....Dooongg..."

Sức ép đang níu cơ thể cô bé xuống dưới đáy hồ bỗng nhẹ dần.

"Tùm..." Một tiếng động lớn vang lên ngay bên tai Ly. Và rồi một lực kéo rất mạnh lôi cô bé lên khỏi mặt nước.

Ai đã cứu Ly vậy...?