Thẩm Triệt tâm nói, chắc mình bị gán cho cái tội mách lẻo thật rồi, nghĩ Tần Tu thế nào cũng nổi điên, thế nhưng đối phương chỉ đi thẳng xuống lầu, cũng không thèm liếc cậu lấy nửa cái, lấy di động ra nhìn nhìn, ngồi xuống sô pha: ” Khải Mặc Lũng lúc nào thì về?”

Thẩm Triệt biết lúc này có nói gì cũng chỉ là mây bay, đành phải thành thật trả lời: “Anh ấy nói mười phút nữa là về đến.”

Tần Tu nhấc chân bắt chéo, lãnh đạm liếc đầu quắn một cái: “Cậu rất hay nhờ anh ta giúp mình ra mặt, đúng không?”

“Điện thoại là anh ấy gọi tới. Anh không tin thì nhìn xem.” Thẩm Triệt oan hơn cả Thị Kính, tập tễnh bước tới đưa di động ra cho Đại ma vương xem.

Mỹ nhân trên sô pha ngạo kiều nhướn mi một cái: “Tôi không xem.”

Đậu má! Cái người này không thèm nghe đạo lý gì hết thế à? Thẩm Triệt ấm ức, thấy mình cứ đứng đực ra cạnh ghế sô pha Tần Tu đang ngồi, thật sự rất giống như tay sai của bố già mafia, nhìn thật là hèn mọn! Nhưng ngay lập tức lại tự an ủi, anh ta là hoa khôi trường, nếu có hạ mình một chút thái độ của đối phương thì người ta gọi đấy là phong cách của quý ông, tinh thần của hiệp sĩ…

“Cậu nghĩ là Khải Mặc Lũng đến đây tôi sẽ bỏ qua cho cậu sao?” Biết chó lông xù đang đứng ở sau sô pha, Tần Tu cũng chẳng thèm nâng mắt, “Đây vốn là chuyện riêng của chúng ta, cậu không nên nhờ đến người khác….” càng nói trong lòng càng thấy tức, “Tôi nói cho cậu biết, tìm Khải Mặc Lũng tố cáo thì tội càng thêm nặng.”

Thẩm Triệt khóc không ra nước mắt nhưng vẫn phải cố nghiêm mặt, tâm nói tôi đâu có giết người hay cướp của, có nhất thiết phải dùng tới từ ”tội” nghiêm trọng thế không? Với cả rõ ràng là tôi không đi mách lẻo, chính là anh không chịu nghe người khác giải thích, cô nàng như anh mắc trung nhị bệnh cần trị à nha!

“Đừng tưởng là tôi không nhìn cậu thì không biết cậu đang ở sau lưng tôi nhăn mặt, trong lòng thầm chửi rủa tôi.” Tần Tu khểnh chân bắt chéo, “Cậu chửi tôi là đồ gì? Vương tử bệnh hay là trung nhị bệnh?”

(Trung nhị bệnh: những thiếu niên mới lớn thường hay phản kháng, chống đối, hoặc từ chối làm những việc mà bố mẹ muốn chúng làm, như một cách khẳng định cái tôi. Những biểu hiện này được gọi chung là trung nhị bệnh)

Thẩm Triệt giật mình ngó ngó cái ót của Tần mỹ nhân, Mắt của người này có chức năng quét 365 độ, chụp được cả X quang đúng không?

Hai người, một đứng một ngồi mặt hướng ra cửa, ngay sau đó chợt nghe thấy tiếng móc ra chìa khóa, sau đó nữa là Khải đại thủ một thân áo sơ mi hoa mở cánh cửa ra, bước vào nhà.

Tần Tu nhíu mày nhìn Khải Mặc Lũng. Người kia cầm một túi nhỏ đặt trên giá giày cạnh cửa, vừa cúi đầu đổi giày, vừa nói với Thẩm Triệt: “Thẩm Nhị, anh mua Vân Nam bạch dược cao đây này, nhớ bảo với Hạ Lan Bá nhé.”

Khải Mặc Lũng đứng thẳng lên đi vào trong nhà. Không khí trong phòng khách nhất thời trở nên giương cung bạt kiếm.

“Tôi nghĩ là, Tần sư đệ này … cậu chắc cũng biết, trong nhà này của chúng ta không có chủ trương sử dụng bạo lực.”

Đại thủ không hổ là đại thủ, động tác ném chùm chìa khóa xe lên sô pha, độ cuồng bá duệ so với Tần Tu lần trước ném chìa khóa lên bàn trà chỉ có hơn chứ không có bằng. Đại thủ đối diện với cái mặt liệt lạnh như tiền của người mẫu một mét tám lăm ngồi trên ghế sô pha kia, ngữ khí vẫn bình tĩnh như không: “Cậu thấy đấy, trong nhà này, một người là thương binh cấp 9, một người có tí tuổi đã phải sống dựa vào Vân Nam bạch dược, còn một người thì đi theo con đường thần tượng, cậu cũng thừa biết họ còn yếu hơn cả con gà. Nếu cậu thấy bức xúc chuyện gì, có thể đợi buổi tối tôi về rồi tìm tôi giải quyết.”

Thẩm Triệt quả quyết nắm tay lại. Lời nói của đại ca bụng sáu múi đúng là không hề tầm thường à nha!

“Tôi nhận lỗi.” Tần Tu đang ngồi trên sô pha vậy mà đứng dậy, điệu bộ đặc biệt tiêu sái, “Muốn tôi tự mình xin lỗi Hạ Lan Bá và Âu Triết Luân cũng không thành vấn đề, tuy rằng tôi vô cùng không muốn xin lỗi Âu Triết Luân….”

Thẩm Triệt đợi cả nửa ngày không thấy người kia nói nốt. Cậu chớp chớp mắt mấy cái, anh nói còn sót một người nha?

Còn người đang đứng sau lưng anh thì sao?

Đại thủ quả nhiên là nghe ít hiểu nhiều, khoanh tay nhìn nhìn Thẩm Triệt mặt xám mày tro đứng sau lưng Tần Tu: “Xem ra Thẩm Nhị trêu chọc cậu không nhẹ.”

Thẩm Triệt thấy Tần Tu không thèm quay đầu lại, ánh mắt đằng đằng sát khí, bật chế độ Ma vương. Lúc này cậu thật chỉ hy vọng cơ bụng săn chắc trong tấm ảnh kia đều là sản phẩm của PTS…

Khải Mặc Lũng đảo mắt nhìn hai người, nhướn mày hỏi: “Vậy cậu định xử lý Thẩm Triệt thế nào?”

Thẩm Triệt lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, đang định lên tiếng thì chợt nghe thấy Tần Tu lãnh đạm cất lời:

“Cậu ta là người của anh sao?”

Khải Mặc Lũng cân nhắc một chút: “Tôi thi thoảng cũng che chở cho cậu ấy.”

“Vậy bây giờ cậu ta là của tôi, anh có ý kiến gì không?” Tần Tu lập tức nói.

Thẩm Triệt suýt chút nữa là nhảy dựng lên, trợn trừng nhìn đại ca bụng sáu múi, đỏ mắt chờ mong. Có ý kiến! Đương nhiên phải có ý kiến chớ!

Khải đại thủ vô cùng bình tĩnh lấy ra một đồng tiền xu, dùng ngón cái búng đồng xu lên cao, đồng tiền rơi xuống lòng bàn tay, anh vươn tay ra: “Mặt trước hay mặt sau?”

Tần Tu: “Mặt trước.”

Khải Mặc Lũng mở tay ra, nhìn thấy hình hoa cúc* trên mặt tiền xu kêu leng keng, vẻ mặt như sắp đến ngày tận thế nhìn về phía Thẩm Triệt: “Thẩm Nhị, lúc trước anh và Hạ Lan Bá đều đã nhắc nhở chú, chú mà không sửa cái tính lanh chanh đi thế nào cũng có ngày gặp rắc rối lớn. Chào nhé, anh đi đây.”

(đồng xu 1 đồng của Trung Quốc, một mặt là số 1, một mặt là hình hoa cúc, kéo xuống cuối để xem hình)

Thẩm Triệt há hốc miệng, như muốn nói tại sao lại thế này, các người ngay cả mặt trước mặt sau là cái gì còn chưa thương lượng. nói đây là mèo ghét mèo tui cũng không phục, aaa!

“Anh phải đi cho kịp giờ, đi trước nhé.” Khải Mặc Lũng đưa tay xem giờ: “Các cậu tùy ý.”

Tiếng đóng cửa đanh gọn đem cái câu ”Từ từ đã” còn chưa thoát ra khỏi miệng Thẩm Triệt ném trở về.

Trong phòng khách bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường.

“Bây giờ đến tính sổ.” Tần Tu khoanh tay, soi kĩ cậu thanh niên đầu quắn đang đứng sau ghế sô pha. Nhớ lại sáng nay, lịch sử đen tối mình đã từng đánh mắt bị bại lộ trước mắt bao người ở Canh Ảnh, Âu Triết Luân còn cố ý chơi đểu, Tần Tu nghĩ đến là lại bực bội. Anh trầm giong: “Thẩm Triệt, cậu không phải có bệnh đấy chứ? Chúng tôi sống ngay trên đầu cậu, cậu có nhất thiết phải suốt ngày ở trên mạng xem mấy thứ vớ vẩn này không?”

Thẩm Triệt đối với hành động tự bê đá đè chân mình này của Tần Tu thì không dám gật bừa. Mấy ảnh đó đều là anh chụp, anh trước lúc chụp còn không thấy ảnh này lộ ra là kiểu gì cũng ầm ĩ hay sao? Chửi thầm xong rồi, vẫn chỉ có thể cố gắng giải thích: “Tôi là tiện tay search thôi…..”

“Còn nói dối, thuận tay search tên của tôi + kẻ mắt?” Tần Tu trợn mắt lườm cậu, trong ánh mắt ẩn nhẫn cơn giận, “Tiếp theo còn định search cái gì? Tìm ảnh tôi lộ hàng sao?”

Thẩm Triệt cũng nóng nảy, một chuyện bé tẹo thế thôi mà cũng có thể nói người ta như vậy: “Tôi thật là thuận tay, lúc đang tìm việc part-time mà click vào thôi!”

Tần Tu liếc cậu một cái: “Cậu tìm việc làm thêm?”

“Đúng thế.” Thẩm Triệt hiên ngang ngẩng đầu, tâm nói cuối cùng cũng có thế đường đường chính chính nói chuyện.

Nhưng chả hiểu sao, Tần Tu nghe xong lại giận giữ cười: “Cậu tính cả đời này không bao giờ dám nói thật một câu trước mặt tôi đúng không?” nói xong chỉ xuống chân Thẩm Triệt, “Cái bộ dạng này của cậu mà đòi đi làm thêm? Đi quay phim quảng cáo phi lợi nhuận cho hội người tàn tật à? Cứ cho là cậu tìm việc làm thêm thật đi, vừa lên mạng cái là tìm ảnh chụp của tôi luôn sao?”

Thẩm Triệt nghẹn lời, sao lại nói cái kiểu chụp mũ vậy. Tôi đúng thật là tìm việc làm thêm, tìm tìm tìm thì đột nhiên để ý tới cái này thôi: “Tuy là tiện tay click phải nhưng nội dung của topic còn rất…..”

Tần Tu hít sâu một hơi: “Cậu thích nhìn tôi trang điểm mắt?”

Thẩm Triệt ngẩng đầu nhìn băng sơn mỹ nhân mắt đầy hung quang. Mỗi khi đối diện với một Tần Tu khó nắm bắt như thế này, cậu đều cảm thấy mình giống như một người thợ lặn, xuống dưới biển sâu không thấy đáy kia để mò một cái kim thêu. Ví dụ như lúc này chẳng hạn, ai đó làm ơn nói cho tui biết rốt cuộc phải trả lời đối phương thế nào thì anh ta mới không tức giận đây? Rốt cuộc anh hy vọng nghe thấy tôi nói thích hay là không thích đây? Hy vọng muốn tôi nói thật lòng hay giả dối?

Thẩm Triệt vò đầu bứt tai, cuối cùng hạ quyết tâm, mắt nhìn thẳng vào Tần Tu nói: “Rất thích.”

Tần Tu bị hai chữ thẳng thắn này khiến cho sửng sốt. Tuy rằng con chó lông xù trước mặt này thích mình thì không còn gì bàn cãi nữa rồi, nhưng anh bỗng nhận ra, đây hóa ra là lần đầu tiên anh nghe được hai từ ”rất thích” từ miệng Thẩm Triệt. Một người đàn ông mà có thể nói thẳng tuột “rất thích” một người đàn ông khác như thế , lẽ ra sẽ khiến người ta nghe xong sẽ nổi hết da gà da vịt, thế nhưng anh lại cảm thấy ………. vui vẻ đến kì lạ?

“Khiếu thẩm mỹ của đồng tính luyến ái thật không dám khen tặng.”

Không ngờ rằng Tần Tu thế mà lại thản nhiên nói móc một câu, Thẩm Triệt thở phào một hơi, thấy mình giống như super mario qua cửa thì bị cái nấm độc ăn luôn, sau khi rơi vào cống ngầm ngã chết vô số lần thì lần này rốt cuộc cũng thành công giương cao cờ! Phải tự mình vì mình mà gạt dòng nước mắt đau khổ!

Tần Tu đi tới ghế sô pha ngồi xuống, không khách khí mà nói với bạn học Thẩm: “Mở máy tính ra tôi kiểm tra.”

“KIểm tra cái gì?” Thẩm Triệt buồn bực. Cậu còn chưa kịp thở đã sang luôn cửa thứ hai rồi?

“Cậu nói thử xem.”

Tôi nói không được. Nhưng lời này tôi cũng không nói ra được….. chỉ có thể oán hận thông báo: “Laptop mới mới bị anh đập hỏng rồi.”

Tần Tu vẻ mặt châm chọc: “Khéo vậy sao? Laptop này do chính cậu lắp ráp hay thế nào?”

“Không tin anh mà mở lên mà xem.” Thẩm Triệt đi tới một bên ngồi xuống, không muốn nhiều lời. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Tần Tu liếc cậu một cái, mở laptop ra ấn nút khởi động. Mười giây sau, trên màn hình xuất hiện hình ảnh hệ điều hành window XP, lại mười giây tiếp, Thẩm Triệt nghe thấy âm thanh “tèn tén ten” chào mừng của hệ thống.

Đờ mờ! Đời đúng là lắm bẫy giăng, cậu đi đứng kiểu gì thì cũng giẫm phải một cái?! Vừa nhấc mắt lên, quả nhiên là nhận được cái trừng hung ác của băng sơn mỹ nhân.

Tần Tu đặt con chuột trên mặt bàn, “cạch, cạch, cạch” cái âm thanh click chuột kia nghe cũng đủ biết bạo lực đến thế nào. Thẩm Triệt thấy Tần Tu chăm chú nghiên cứu cái laptop, không hiểu rốt cuộc anh ta định kiểm tra cái gì, tò mò muốn chết nhưng lại không dám ngó sang nhìn.

Tần Tu cẩn thận mở từng file từ ổ C cho tới ổ F cũng chưa thấy có cái gì liên quan đến mình, ngược lại còn trông thấy một đống phim của An Gia Miện, còn có các đoạn video phỏng vấn trên TV, tâm nói cậu đã thu vào một đống DVD rồi, còn lưu lại bản nữa làm gì. Ngay cả mấy cuộc phỏng vấn cũng thu vào, xem đi xem lại, thế sao không khắc luôn hai chữ FAN CUỒNG lên trán luôn đi?

Mở ổ F ra, đập ngay vào mắt là folder nặng nhất tên ‘Tập hợp về An Gia Miện’, Tần Tu nhẫn nhịn một lúc lâu rồi, cuối cùng vẫn viện cái cớ ‘tôi làm sao biết cậu có giấu thứ gì liên quan đến tôi ở trong này không chứ’, thế là ngang nhiên mở ra xem. Trong folder ngoài phim An Gia Miện tham gia,các clip phỏng vấn linh tinh còn có vài video đặt tên từ ‘An – quan trọng 1′, ‘An – quan trọng 2′ cho tới tận ‘quan trọng 9′. Cái gì đây vậy?

Tò mò muốn chết nhưng không nghĩ ra cái lý do nào để mở ra xem, thế là nén bực tức mở ra ổ G cuối cùng, bống nhiên lại phát hiện ra một chuỗi folder là chữ số, nào ngờ vừa mở ra, sắc mặt bạn học Tần lập tức đen như đít nồi.

“Đây đều là cái gì—– “逆 ソープ 天国” , “Lollipop” , “制服人形 コスプレドー 儿” ?!

(đây là tiếng Nhật nha)

Thẩm Triệt ngơ ngác thấy ánh mắt Tần Tu lại trở nên lạnh lẽo đến mức có thể đông chết người, chẳng hiểu đã nhìn thấy cái gì bèn lại gần ngó xem thử. Trong folder là ba video, cậu chỉ đọc được mỗi từ lollipop kia: “Kẹo que? Là cái gì nhỉ?”

“Đừng có vờ ngớ ngẩn với tôi!” Tần Tu nghiến răng, ‘bốp’ một cái đập vào trán Thẩm Triệt. Cơn tức giận nhẫn nhịn từ lúc nãy khi nhìn thấy mấy video toàn về An Gia Miện trong phút chốc đã bạo phát, “Đây là AV! Lúc cậu down về sao không hỏi đây là cái gì?”

Thẩm Triệt ôm trán mờ mịt chẳng hiểu đầu cua tai nheo làm sao: “Tôi đâu có down mấy cái đó đâu” rồi lại nhíu mày, “Có khi là anime hay gì đó đó, anh mở ra thì biết.”

“Cậu muốn cùng tôi xem AV sao? Đừng có mà mơ nhé!” Tần Tu tức xì khói, chỉ vào mấy video trên màn hình, “Này không phải AV thì là cái gì? Thiên đường bong bóng, lollipop, đều là những tác phẩm lúc đầu của Sora Aoi!”

Sora Aoi thì Thẩm Triệt đương nhiên biết, thế nhưng trong máy tính của cậu sao lại có tác phẩm mới khởi nghiệp của Aoi thì cậu cũng chẳng tài nào hiểu nổi: “Anh chắc chắn chứ?”

(Nếu bạn nào chưa biết Sora Aoi thì mình giải thích luôn, đây là nữ diễn viên phim cấp 3 nổi tiếng của Nhật)

“Vớ vẩn! Tôi xem rồi, đương nhiên là chắc chắn!”

Thẩm Triệt tâm nói quả không hổ là người mới số một của khoa diễn xuất, đúng là trăm sông đổ về biển lớn cả, tác phẩm quý báu như vậy cũng xem hết cả rồi nha…. Sau đó cậu đột nhiên mới nhớ lại, đây là bộ phim lúc Nhậm Hải đến chỗ cậu chơi ngồi down xuống. Bởi vì lúc ấy còn có mấy sư tỷ cùng khoa diễn xuất cho nên down phim xong Nhậm Hải cũng không mở lên xem, chỉ âm thầm copy sang USB xong hí ha hí hửng ra về, mà cậu thì cứ nghĩ trước lúc về, Nhậm Hải đã xóa file trong ổ cứng rồi chứ.

Tuy rằng có hơi ngại thật nhưng cái lỗi này cũng đâu có gì to tát. Thẩm Triệt e dè ngó sắc mặt lạnh lùng của Tần Tu, tâm nói không phải anh cũng xem hết rồi sao, có khi so với tôi còn xem nhiều gấp mấy ý chứ.

“Cậu nhìn thế là có ý gì?” Tần Tu nhíu mày.

Thẩm Triệt sờ sờ má, trong lòng tự hỏi không biết tại sao Tần Tu lại nổi cơn như vậy, nhớ lại lời của Tần Tu, cậu tin là mình đã tìm ra điểm mấu chốt của vấn đề: “Không phải anh xem hết mấy phim này rồi sao?” chỉ tay vào bộ 制服人形 コスプレドー 儿, mắt sáng lên, “A ha ha. Nếu chưa thì tôi cop sang cho anh.”

“Cậu nói cái gì?” giọng nói u ám.

Thẩm Triệt hớn hở lấy từ dưới bàn trà lên một chiếc USB, cắm vào laptop định copy sang, nhưng lại không chú ý tới sắc mặt băng sơn mỹ nhân đang ngồi bên cạnh, trong lòng còn tự nói tôi tốt với anh quá rồi đó nha, anh hung dữ lườm tôi như vậy mà tôi vẫn copy phim sang cho anh. Thẩm Triệt vừa copy phim vừa nói: “Con người Aoi cũng không tệ. Lúc động đất còn lên blog kêu gọi fan của mình ở Nhật Bản quan tâm đến tình hình thiên tai ở nước ta….”

Mới nói được nửa câu liền bị Tần Tu túm cổ ấn xuống bàn trà: “Thẩm Triệt! Có đúng là cậu thực sự không biết vì sao tôi đánh cậu không?!”

Thẩm Triệt bị ấn đè xuống bàn, không sao nhấc đầu lên được: “Ái, ái! Chuyện đâu có đó, sao lại động tay động chân thế này?!”

“Bởi vì suy nghĩ của cậu rất *** loạn!”

“Tại sao chứ?!” Thẩm Triệt nghẹn khuất bám lấy cánh tay Tần Tu, “Không phải anh cũng xem hết rồi sao?!” Thằng con trai 20 tuổi nào còn chưa xem mấy bộ phim này chứ! Nếu anh nói, anh chưa từng xem mấy cái này thì mắng tôi *** loạn tôi cũng chịu, nhưng anh rõ ràng còn hiểu biết rõ ràng hơn cả tôi, dựa vào cái gì mà nói tôi *** loạn?!

“Ít nhất tôi xem AV xong cũng không chạy tới quấy rối nam sinh!”

Lúc này, Thẩm Triệt nghe xong mới hiểu. Hóa ra do tôi từng quấy rối anh cho nên ngay cả tư cách xem AV cũng không có. Tôi quấy rối anh, không phải anh đã chỉnh tôi một trận rồi sao, dựa vào cái gì mà còn muốn tước đoạt luôn cả thú vui đàn ông của tôi nữa chứ!

“Anh không cho tôi quấy rối, cũng không cho tôi xem AV, đến mẹ tôi cũng chẳng quản tôi chặt đến vậy đâu nhá!”

Tần Tu giận dữ cười lạnh: “Vậy tôi sẽ thay mẫu thân đại nhân dạy dỗ lại cậu cho thật tốt mới được!”

“Á ui…….. Bỏ tay ra! Đừng để tôi điên lên nhá!”

Cánh tay Tần Tu lại hung ác kẹp cho người bên dưới vài cái, sau đó mới chịu buông tay, trừng mắt liếc đầu quắn mặt mày đỏ bừng đang xoa xoa cổ họng, sau đó chuyển sang cái laptop đang nằm trên bàn, thành thạo đem mấy cái file mình thấy ngứa mắt xóa đi bằng sạch.

Thẩm Triệt biết Tần Tu đang xóa mấy phim đó, nhưng sợ Tần Tu lại bùng phát bạo lực nên không dám hé răng nói gì. Tiếp đó cậu nghe thấy Tần Tu “A” một tiếng, giương mắt nhìn về phía mình, biểu tình ‘biết áy náy mới là lạ’ trưng ra: “Không cẩn thận, thuận tay xóa mất cái này rồi.”

Thẩm Triệt bước lại gần, nhìn mới biết cái vừa bị xóa đi chính là mấy video quan trọng nhất về An Gia Miện cậu lưu trong ổ F. Thẩm Triệt trợn tròn mắt, vội vàng kéo laptop về phía mình, kiểm tra lại thùng rác.

Tần Tu mặt mày xám xịt ngồi nhìn Thẩm Triệt tự nhiên kích động như vậy, không biết vì sao lại đặc biệt muốn đánh người. Không phải chỉ là mấy cái video thôi sao, có cái gì mà khẩn trương thế chứ?

Thẩm Triệt nhìn cái thùng rác trống không, hoàn toàn tuyệt vọng, hít vào một hơi rồi lập tức sụp xuống sô pha héo tàn, hai mắt mờ mịt, một lúc lâu sau mới giương mắt nhìn sắc mặt khó coi của Tần Tu. Tần mỹ nhân trên mặt chẳng những không có một tí xíu vẻ biết lỗi nào, gương mặt lạnh lùng, bộ dáng ngạo kiều ra vẻ ‘tôi tiện tay xóa đấy, cậu định làm gì tôi nào’. Mấy video này không ở bên ngoài ổ chính, sao có thể tiện tay mà xóa đi cho được?

Nếu là người khác cậu chắc chắn sẽ nổi điên lên, thế nhưng với Tần Tu thì không sao gào thét lên được, cũng không biết miêu tả lại tâm trạng của mình lúc này là thế nào, rốt cuộc là tức giận hay khổ sở? Lẽ ra khi bị mất thứ gì quan trọng thì phải rất tức giận, nhưng cuối cùng suy nghĩ của cậu lại chỉ bện xoắn lại với nhau ở tận chỗ nào, vậy là chỉ biết im lặng đứng lên, ngơ ngẩn bước qua mấy sợi dây điện vắt trên nền nhà, suýt nữa đã té ngã.

Tần Tu cau mày nhìn đối phương thẫn thờ vào phòng bếp, trong lòng đột nhiên nảy ra hình ảnh ngay giây tiếp theo, Thẩm Triệt cầm dao thái rau bổ nhào tới.

Đợi một lúc lâu mà không thấy đầu quắn đi ra, Tần Tu nhìn đồng hồ dưới màn hình laptop thấy đã quá ba phút mà nhà bếp vẫn hoàn toàn im lặng, cho dù là đang mài dao thì cũng phải phát ra tiếng động chứ. Hay là fan cuồng đau lòng quá, đang ngẩng đầu nhìn trời, nước mắt tuôn rơi? Nghĩ đến đây rốt cuộc không nén được nữa bèn đứng dậy.

Lời của tác giả: Giới thiệu kì sau: Chuyện không hay cuối cùng cũng xảy ra?!

Hạ Lan Bá: Thẩm Nhị, cậu chết thật thảm !!

Báo tin tức giải trí buổi sáng: Choáng trước tin sinh viên học viện điện ảnh Canh Lâm cuồng thần tượng mà coi thường tính mạng!

Báo tâm lý và sức khỏe: Sửng sốt trước tin fan cuồng bỏ mạng vì thần tượng. Các chuyên gia lên tiếng, cần quan tâm hơn nữa đến tâm lý giới trẻ hiện nay.