“Này! Cậu sao rồi? Có nghe thấy tôi nói không?”

Choáng váng mặt mày ngã xuống đường nhựa rát bỏng, Thẩm Triệt mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang cúi đầu xuống, giọng nói trầm thấp cuốn hút kia như từ trong ảo mộng vọng về, hình như đã từng quen biết.

Giống như thật lâu trước đây, đã từng một giọng nói như vậy thì thầm bên tai nhiều lần: “Yêu tôi phải không…… Muốn tôi phải không….”

Rồi sau đó một loạt âm thanh cãi cọ bát nháo loạn xì ngầu. Giọng nói của các cô bác, thím mợ cứ người này nói người kia xen vào:

“Cái anh kia chớ có mà chạy, anh phải chịu trách nhiệm với cậu ấy!”

” Ôi, tội nghiệp quá, mau đỡ cậu ấy dậy đi!”

“Nói vớ vẩn, chẳng may tổn thương nội tạng rồi thì sao, đừng có mà lộn xộn!”

Tổn thương nội tạng?! Thẩm Triệt hai mắt tối sầm lại, quyết định hôn mê bất tỉnh.

Tần Tu thấy mọi người vây lại, người này một câu, người kia một câu, mỗi lúc một đông, cánh tay đã vươn ra đỡ lấy cổ và chân người bị thương, đang định bế người lên bỗng sinh ra e ngại, không dám tùy tiện.

“Bế lên đi, bế lên đi, đường nhựa nóng như cái bàn là vậy, nằm thế này bỏng chết con người ta à!”

“Tôi thấy có khi phải làm hô hấp nhân tạo, nhanh nhanh làm hô hấp nhân tạo đi!”

“Ôi, hai cậu thanh niên đẹp trai như thế này, một người trẻ như thế đã biến thành người thực vật, một người thì cả tuổi xuân phới phới phải ngồi bóc lịch……”

Tần Tu chịu hết nổi: “Im hết đi!”

Mấy bà thím đang túm năm túm bảy lập tức im bặt. Tần Tu đứng lên, ánh mắt lạnh như băng quét qua đám đông đang vây xem khiến tất cả tự dộng dạt ra sau cả mét. Tần Tu hài lòng lấy di động ra gọi 120.

***

Trong bệnh viện, sau khi làm xong các thủ tục chụp, chiếu cần thiết cho người bị thương, Tần Tu hỏi bác sĩ: “Cậu ta thế nào?”

Bác sĩ nhìn tấm phim chụp: “Xem ra không có gì đáng ngại. Có thể có chút chấn động não nhẹ do bị đụng vào đầu nhưng sẽ rất nhanh tỉnh lại thôi.”

Tần Tu dựa lưng vào ghế, tạm thở phào.

Hoàn tất các thủ tục nhập viện, Tần Tu nhìn y tá treo túi nước biển xong, đúng lúc này chuông di động vang lên, là một người bạn điện tới: “A lô. Tần Tu à. Cậu đến khách sạn chưa?”

“Vẫn chưa.” Tần Tu bước ra khỏi phòng bệnh, quay lại liếc nhìn chàng trai nước da màu tiểu mạch, mái tóc nâu vàng hơi xoăn đang nằm trên giường bệnh. bỗng nhiên cảm thấy có chút quen mắt nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều, lập tức đi ra cửa rồi kể lại vụ va chạm giao thông cho người ở đầu dây bên kia.

“Đậu má! Đi đứng kiểu gì mà đụng phải thằng nhóc đó vậy? Cậu cũng xui quá đi. Giờ nó không việc gì rồi, cậu nhanh tới đây đi.”

“Không được. Tôi phải đợi cậu ta tỉnh lại.” Tần Tu ngồi ở bên ngoài phòng bệnh, ghế dựa ngoài hành lang thật thấp, anh theo thói quen ngồi vắt chân qua một bên.

Hai cô y tá đi ngang qua đều phải ngoái lại nhìn mĩ nam chân dài với ánh mắt kinh diễm, đi vào phòng y tá rồi bèn dùng âm lượng tự cho là người ta không thể nghe thấy phấn khích kêu lên:

“Anh giai đẹp dã man tàn bạo kia ở đâu ra vậy?! Có kẻ mắt không mà đẹp quá vậy?!”

“Chân vừa dài vừa đẹp, gái già này thật xúc động muốn quỳ xuống quá…… Anh ấy đi theo anh giai tóc xoăn phòng 306 tới phải hông?”

“Nghe nói là não bị chấn động nhẹ, với cả vùng dưới chảy máu. Vùng – dưới -chảy-máu-á? Bọn họ làm cái gì vậy?! Không được rồi, mau ngăn tui YY đi……”

Tần Tu liếc ba cô y tá trẻ mặt ửng hồng đang líu ríu ở trước mặt, người ở đầu dây bên kia vẫn còn đang ân cần lên lớp: “…..Tính ra thì là do tên kia băng qua đường, không phải trách nhiệm của cậu, tiền thuốc men,chi phí khám bệnh cũng đã thanh toán đủ, tận tình tận nghĩa đến thế rồi. Peterson đang ở đây, Jason cũng đang ở đây. Tôi cảm thấy đây chính là một cơ hội, cậu chớ nên bỏ lỡ mất.”

Tần Tu nắm chặt di dộng, nét mặt có chút do dự.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Haiz, tôi chịu cậu luôn rồi đấy.” Đầu dây bên kia thở dài một hơi, “Cứ vậy đi. Tôi ở bên này cũng không có việc gì. Lát nữa tôi sẽ tới giúp cậu trông chừng thằng nhóc kia. Bây giờ cậu tới đây liền đi, vẫn còn kịp đấy. Nhanh lên đi!”

Người kia nói xong liền gác điện thoại. Tần Tu khẽ cau mày.

***

Lúc Thẩm Triệt tỉnh lại, cô y tá ngồi trước mặt thấy thế liền ân cần mỉm cười: “Anh tỉnh rồi à? Cảm thấy sao rồi?”

Thẩm Triệt đầu vẫn hơi quay cuồng, từ từ ngồi dậy.Gió lạnh từ chiếc điều hòa giữa phòng phả vào mặt khiến cậu tỉnh táo hơn một chút, lúc này mới nhớ lại được tai nạn vừa xảy ra. Trước mắt chỉ thấy mông hơi ê ẩm,đầu hơi choáng váng còn lại tất cả đều không có gì bất thường.Cậu ngẩng đầu nhìn lên chai nước biển đang truyền treo trên đỉnh đầu: “Đây là thuốc gì vậy?”

“Bác sĩ kê cho anh thuốc hạ sốt, còn có thiên ma và đường glu-cô. Anh có lẽ bị cảm nắng. Tuy nhiên những nơi khác đều không việc gì.” Cô y tá cười rất ám muội.

Thẩm Triệt ngẩn người một lúc mới nhận ra là đối phương đang ám chỉ cái mông đau ê ẩm của cậu, liền xấu hổ cười cười.

“Lúc xe cứu thương đưa anh tới đây đúng là rất náo động,anh có biết không?” Y ta vừa giúp cậu điều chỉnh lại tốc độ truyền nước biển, vừa mỉm cười thần bí.

“Hử?” Thẩm Triệt chẳng hiểu gì cả, có gì mà náo động chứ? Có khi nào cậu chẳng may ”lộ hàng” không, cúi đầu nhìn, may quá, quần áo vẫn đầy đủ mà.

“Dọc đường xe cấp cứu đưa anh tới đây, bạn trai anh lái chiếc siêu môtô BMW đi theo hộ tống xe cấp cứu, nghe mấy người trên xe nói cảnh đó nhìn rất oách nha.” Cô y tá cười nói giọng cực kì hâm mộ, “Yên tâm nghỉ cho khỏe đi. Bạn trai anh trước khi đi đã dặn dò chúng tôi rồi, cần gì cứ rung chuông nhé.”

Bạn trai á? Màn sương này cũng dày quá đi. Cậu nhìn giống người có khẩu vị nặng như thế lắm à? Lại còn siêu môtô BMWs hộ tống mở đường nữa chứ? Thẩm Triệt trơ mắt nhìn cô y tá mỉm cười rời khỏi phòng bệnh, mặt đầy sọc đen, lắc lắc đầu lấy di động ra xem. Cứ tưởng mình đã hôn mê non nửa ngày rồi chứ, thế nhưng thật ngạc nhiên là từ lúc đó tới giờ mới chưa đến một tiếng đồng hồ.Cậu không kìm nổi, suýt chút nữa đã reo hò vì cái thân thể như gián của mình cùng tốc độ thần kì của của người gây tai nạn. Bây giờ đi tới địa điểm casting vẫn còn kịp!

Thực ra gọi người ta là kẻ gây tai nạn đúng là không công bằng, là do cậu tự ý vượt đèn đỏ mà. May mà người kia nhân phẩm không tệ, tiền thuốc men và viện phí đã thanh toán cả, Thẩm Triệt nhanh chóng làm thủ tục xuất viện, vẫy một chiếc taxi trước cổng bệnh viện, cấp tốc chạy tới phim trường thử vai.

***

Chiếc BMW S1000RR đậu ở bên lề đại lộ dẫn ra bờ biển, đèn đỏ trên đầu đang đếm ngược từng giây. Tần Tu chợt nhớ đến cậu thanh niên tóc xoăn còn đang hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh, lúc trước còn chạy vui vẻ như vậy trên đường, chớp mắt một cái đã nằm bất tỉnh. Tuy rằng bác sĩ nói không việc gì, nhưng anh trong lòng vẫn thấy lo lắng. Nghĩ vậy bèn lấy di động ra gọi cho một người bạn định dặn dò mấy câu, lại được thông báo “thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Tần Tu nhíu mày. Quái gì thế này? Gọi thêm vài lẫn nữa, vẫn không liên lạc được, đèn đỏ trên đầu đã chuyển xanh, chiếc xe phía sau mất kiên nhẫn đã ấn còi inh ỏi, lách qua chiếc môtô BMW phân khối lớn.

Cách khách sạn Tân Hải còn chưa tới hai trạm xe nữa, Tần Tu nắm tay lái, gạt chân chống, nhíu mày “cạch” một tiếng hạ kính chắn gió xuống, chiếc xe xoay một vòng, quay đầu hướng về phía bệnh viện.

Chiếc siêu môtô BMW nổi bật cùng chiếc taxi màu vàng lướt qua nhau trên con đường rộng tới bốn làn xe chạy. Thẩm Triệt cúi đầu nhìn đồng hồ trên di động, vươn tay đập đập ghế trước: “Bác tài, phiền bác chạy nhanh lên chút!”