Chu Tường tới công ty từ sớm.

Thái Uy bây giờ là phó tổng thường vụ, trợ thủ đắc lực của sếp tổng, việc gì cũng đến tay. Sếp tổng thường xuyên không ở Bắc Kinh, sự vụ công ty cơ bản đều do anh thu xếp. Thời gian gần đây, bất luận là quan hệ hay địa vị trong nghề của anh cũng khác hẳn hai năm về trước, vậy nên bố trí một công việc cho Chu Tường cũng rất dễ dàng.

Hai năm trước, không, với Chu Tường mà nói, cùng lắm thì chỉ mới tháng trước, hắn vẫn là một thành viên của công ty này. Trước đây Thái Uy giới thiệu việc cho hắn cũng bắt đầu từ mức thấp nhất, nhưng hắn rất hài lòng, hắn làm ở đây một thời gian dài, nhân duyên tốt, quan hệ với đồng nghiệp cũng không tệ, vậy nên hắn cực kỳ thích công ty này, có thể tiếp tục làm ở đây, hắn nghĩ đó là bước khởi đầu tốt.

Chu Tường gặp được vài đồng nghiệp trước kia hắn quen, cố gắng nhịn không đến chào hỏi, trong mắt họ bây giờ, hắn chỉ là một người hoàn toàn xa lạ.

Thái Uy đưa hắn vào văn phòng của anh, cười mời hắn ngồi xuống, sau đó tự mình tiếp điện thoại, điện thoại xong, anh cầm chìa khóa nói với hắn, “Đi, anh mang cậu đến Studio xem trước. Vương tổng đầu tư hơn một ngàn vạn dựng Studio, ở Bắc Kinh hiện giờ cũng được xem là lớn, mỗi ngày tiếp nhận không ít dự án. Cậu cứ làm mấy việc nhỏ trước đã, đừng sợ mệt, làm ở đây rất linh hoạt, không chừng may mắn còn được đóng quảng cáo.”

Chu Tường cười cười, “Anh Uy, hiện giờ em cứ có việc làm là được, những cái khác không nghĩ nhiều đâu.”

Thái Uy nhìn hắn khen ngợi, “Tốt, ở tuổi của cậu mà không xốc nổi, rất hiếm có. Nếu cậu làm tốt, chỉ cần có cơ hội, anh Uy nhất định sẽ giúp cậu. Anh biết cậu với mẹ không dễ sống, mẹ cậu chắc cũng vay mượn nhiều tiền chữa bệnh cho cậu rồi. Cứ từ từ tính, chuyện gì cũng sẽ vượt qua, sau này chắc chắn khá lên.”

Chu Tường cảm động. Mặc dù trong mắt người ngoài, Thái Uy vừa nghiêm khắc vừa khắt khe, thường tạo ấn tượng gian xảo và cay độc, nhưng Chu Tường hiểu, đó chỉ là lớp ngụy trang của anh giữa chốn vàng thau lẫn lộn này, thật ra Thái Uy là một người rất trọng tình nghĩa.

Thái Uy lái xe đưa hắn đến Thông Châu, tới Studio ở Lục Hoàn Biên mới vừa xây dựng. Sếp tổng của họ bao trọn tòa nhà bốn tầng này, diện tích hơn một ngàn mét vuông, bên trong sửa sang lại thành một trường quay khổng lồ, mỗi tầng chia thành hai khu, chủ đề của từng khu lại khác nhau, hơn nữa còn có thể thay đổi tùy hoàn cảnh.

Vừa bước vào đã gặp mấy người mẫu chân dài diện đồ mát mẻ đi tới đi lui, trang điểm dày cộp, hai người cũng không thấy lạ, cùng lên thẳng lầu hai.

Bọn họ đi ngang qua một tổ làm phim đang quay sitcome gia đình, sau đó đến khu công năng chuyên dựng hiệu ứng đặc biệt, giờ đang quay một đoạn quảng cáo khoa học viễn tưởng, mấy diễn viên đẹp trai mặc đồ bó màu trắng bạc, đeo wire bay lượn trên không trung.

“A Lục.” Thái Uy bắt chuyện với một thanh niên béo trắng.

Thanh niên tên A Lục vội vàng chạy tới, thân thiện gọi, “Anh Uy.”

Chu Tường không biết người này, có thể là mới vào công ty.

“Giới thiệu với chú, đây là em họ xa của anh, chú sắp xếp cho cậu ấy chút việc, cậu ấy mới ra viện, đừng chọn việc nặng quá, cố gắng để cậu ấy làm quen với Studio trước, sau đó chú bố trí tiếp.”

“Vâng, không thành vấn đề, anh Uy yên tâm.”

Thái Uy nói với Chu Tường, “A Lục năm nay 24, kém cậu hai tuổi, cứ gọi A Lục đi. Cậu ta là hậu cần ở đây, phụ trách mấy việc bên lề, cậu đi theo cậu ta học hỏi, sau này có cơ hội thì làm một mình trong tổ dựng phim hay gì cũng được.”

“A Lục.” Chu Tường cười chào A Lục, sau đó gật đầu với Thái Uy, “Cám ơn anh Uy.”

Lúc mới tốt nghiệp, hắn cũng học việc ở Studio và các trường quay, mấy thứ này đã hiểu nằm lòng, nói về kinh nghiệm thì hắn phong phú hơn bất kỳ ai ở đây, giờ làm lại từ đầu, tuy vất vả nhưng ít ra cũng thành thạo, hắn lại càng biết ơn Thái Uy giúp đỡ hắn.

“Buổi chiều anh có ít việc nên trưa không ăn cùng được, anh đi trước đây.”

“Anh Uy không cần để ý đến em, em tự lo được.”

A Lục cười ha hả, “Anh Uy đi thong thả.”

A Lục là một người dễ gần, gặp ai cũng tươi cười, sau khi Thái Uy đi, A Lục đưa Chu Tường vào Studio, giới thiệu sơ vài câu, “Người mới đây, mỹ nam tử đây, mọi người đừng thèm nha, làm việc cho tốt nha.”

Vài người đang bận cười mắng cậu mấy câu.

Chu Tường đảo mắt nhìn quanh, không có ai hắn biết, nhân viên trong nghề lưu động nhanh, chỉ mới hai năm ngắn ngủi mà một gương mặt quen thuộc cũng không nhìn thấy, điều này khiến hắn không khỏi buồn phiền.

Hắn cười thân thiện, “Tên tôi là Chu Tường, sau này còn nhờ mọi người giúp đỡ nhiều, tiểu đệ cám ơn các vị trước.”

“Chu Tường?”

Một người vẫn đang quay lưng điều chỉnh ánh sáng, lúc này ngoảnh lại, im lặng nhìn hắn.

Chu Tường sửng sốt, cuối cùng cũng gặp người quen, đây là ông anh phụ trách ánh sáng từ hồi hắn còn ở công ty, cũng họ Chu, mọi người gọi anh ta là lão Chu.

Lão Chu đứng lên nhìn Chu Tường, tựa hồ nhớ tới Chu Tường trước kia, thở dài, “Xin chào.”

Hồi đó lão Chu và hắn quan hệ không tồi, lúc này mặt đối mặt, nhưng lại không có cách nào nhận nhau, Chu Tường không biết về sau mình còn phải trải qua bao nhiêu lần khó xử mà xót xa như vậy nữa.

A Lục nói với Chu Tường, “Sắp trưa rồi, cơm nước xong em đưa anh đi làm quen, bây giờ anh cứ tự xem qua một chút, nhưng phải cẩn thận, đừng đụng vào thiết bị nào nhé, đắt tiền lắm đó.”

Chu Tường gật đầu, tự đi loanh quanh tìm hiểu môi trường mới.

Chu Tường từ nhỏ đến lớn đều rất có duyên. Hắn làm người vừa khoan dung rộng lượng, vừa có nguyên tắc, ai cũng biết hắn hiền lành tốt bụng, nhưng không ai dám mạo phạm hắn. Hắn trọng tình nghĩa, ngay thẳng thật thà, chưa bao giờ ỷ vào tuổi tác và thâm niên trong nghề để chèn chép người mới. Hắn nói chuyện hài hước, có thể tán gẫu với bất cứ ai, đồng nghiệp có khó khăn cũng thường đến bàn bạc với hắn hoặc nhờ hắn hỗ trợ. Thanh niên nam nữ tiếp xúc với hắn đều thích hắn, nếu hắn không gay, có khi đã sớm cưới một cô vợ ngoan hiền.

Một người đàn ông đầy sức quyến rũ như thế, chỉ qua bữa cơm trưa đã thân thiết với tất cả mọi người. Buổi chiều bắt đầu làm việc, hắn phụ giúp lão Chu bố trí ánh sáng, làm xong thì sang hỗ trợ nhân viên đạo cụ, không hề nhàn rỗi, mặc dù hơi mệt, nhưng mọi người đều khen hắn học nhanh. Chu Tường cũng không giả ngốc.

Quay xong quảng cáo cũng gần tám giờ tối, đạo diễn khó tính, làm đi làm lại đến giờ mới hài lòng, ai cũng đói bụng, nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc định đi ăn cơm.

Lúc Chu Tường giúp lão Chu sắp xếp, lão Chu nhìn thẳng vào mắt hắn, thở dài, “Chú mày cũng tên Chu Tường…”

Chu Tường tỏ vẻ không hiểu, “Sao ạ?”

“Hồi trước anh cũng có đứa em tên Chu Tường.”

“À, em có nghe anh Uy kể rồi.”

Lão Chu nói, “Chẳng biết có phải tại trùng tên trùng họ không, sao anh cứ thấy chú mày giống nó lắm? Cách nói chuyện, thái độ làm người… Có khi tại anh tự kỷ ám thị, thực ra nó đi cũng hai năm rồi, chắc anh chẳng nhớ rõ nữa.”

Chu Tường bất đắc dĩ cười cười, không biết nên nói gì mới phải.

Đúng lúc đó A Lục có điện thoại, kêu lên, “Bây giờ? Mẹ ơi, tám giờ rồi, con đói dẹp lép rồi đấy.”

Có người chế giễu, “Anh Lục, bạn gái anh không mua dogfood về cho anh à?”

“Ha ha ha.”

A Lục chán nản dập máy, trừng mắt nhìn kẻ vừa lên tiếng, “Chỉ giỏi nói hươu nói vượn. Thích cười à, để xem mày còn cười được nữa không.”

“Sao không cười được?”

A Lục méo mặt, “Mọi người đừng dọn đồ nữa, việc hôm nay vẫn chưa xong, có siêu sao sắp đến quay quảng cáo.”

“A ——-“

Ai cũng gào khóc thảm thiết. Tuy bọn họ thường xuyên phải làm thêm giờ để phù hợp với lịch trình của một số ngôi sao, trường hợp như thế này cũng không hiếm, nhưng hôm nay là thứ Bảy, thời gian làm việc của họ vốn đã không cố định, hiếm khi mới có ngày nghỉ, mọi người mệt mỏi chỉ muốn về nhà dưỡng sức, ai ngờ cuối cùng không về được, tệ hơn nữa là, nếu làm không tốt, ngày mai bọn họ còn phải tăng ca.

“Ai nha? Là ai vậy?”

“Yến đại thiếu gia đó, người ta đến dưới lầu rồi, cứ nhất định phải quay trong hôm nay.”

Có nữ trợ lý mới vào làm thét lên ầm ĩ, làm mọi người giật cả mình, cô nàng phấn khích giậm chân, “Yến Minh Tu! Yến Minh Tu! Em được gặp Yến Minh Tu! !”

Chu Tường tái mặt, hai bàn tay đang thu dọn đồ đạc cũng run lên nhè nhẹ.

Lão Chu bất mãn chửi thề, quay sang lại thấy Chu Tường trắng bệch, vội vàng hỏi, “Tiểu Chu? Sao thế? Đói bụng à?”

Chu Tường ậm ừ, “À, vâng, hơi đói.”

Yến Minh Tu? Sao lại thế? Không phải hắn chưa từng nghĩ tới chuyện tiếp tục làm công việc này có thể chạm mặt Yến Minh Tu, hắn định sẽ không tham gia bất cứ phần việc nào liên quan tới y hết. Nhưng hắn vạn lần không ngờ, chỉ mới ngày đầu tiên, hắn đã phải nhìn thấy Yến Minh Tu. Hắn hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý, đầu óc ngay tức khắc bị đảo lộn.

A Lục cũng nhìn Chu Tường, “Chu Tường? Anh không sao chứ? Sao sắc mặt xấu thế?”

Chu Tường đứng dậy, bối rối nói, “A Lục, tôi mới xuất viện, có lẽ không trụ được lâu, hôm nay tôi về trước được không?” Chưa cần nhìn quanh, hắn đã cảm giác được rất nhiều ánh mắt không đồng tình. Đàn ông mà lấy lý do sức khoẻ để trốn tăng ca, hơn nữa hắn còn là người mới, khó tránh khỏi bị chỉ trích, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng sẽ không đưa ra yêu cầu như thế.

A Lục tuy cũng không muốn để hắn đi, bằng không những người khác nhất định sẽ bức xúc, nhưng Chu Tường được Thái Uy tự mình đưa tới, hơn nữa Thái Uy đã nói ngay từ đầu rằng thân thể Chu Tường không tốt. Cậu cũng không muốn làm khó hắn, bèn quay sang hỏi lão Chu lớn tuổi nhất, “Anh Chu, anh xem thế nào? Anh Uy bảo em là ảnh mới ra viện, có khi khó chịu thật.”

Lão Chu gật đầu, “Cho cậu ta về đi, nhìn mặt cậu ta làm gì còn giọt máu nào.”

Những người khác cũng nhìn Chu Tường, quả thật trông hắn không được khoẻ, cả người lảo đảo như sắp ngã, tuy nhiên cả ngày chẳng bị sao, vừa nghe đến làm thêm giờ đã thành thế này, cũng không có mấy người tin phục.

A Lục nói, “Thế anh tự ra gọi xe nhé, em phải làm việc, nếu không cũng chở anh về.”

Chu Tường liên tục xua tay, “Không cần, tôi tự về được. Xin lỗi mọi người, lần sau tôi làm bù phần hôm nay, ngại quá.” Hắn luôn miệng xin lỗi, sau đó thu dọn đồ đạc, gần như chạy trốn ra thang máy.

Ngay khi hắn tới nơi, cửa thang máy “Đinh” một tiếng, mở ra.

Chu Tường thầm run, quệt mồ hôi trán, cố gắng tỉnh táo lại.

Yến Minh Tu không biết hắn, gặp mặt thì đã sao?

Cửa thang máy mở rộng, đứng đầu là chàng thanh niên trên màn hình quảng cáo hôm đó, cũng chính là ngôi sao điện ảnh Yến Minh Tu, năm nay hai mươi ba tuổi, chói lọi nửa bầu trời, chỉ khẽ chạm tay cũng đủ phỏng rộp.

Yến Minh Tu đã trưởng thành hơn ngày đó.

Trí nhớ của Chu Tường vẫn dừng lại ở giai đoạn y còn thiếu niên, thích mặc áo phông quần bò, trẻ trung khỏe khoắn, còn Yến Minh Tu hiện giờ, Tây trang thoải mái, trầm ổn chín chắn, khuôn mặt không có biểu cảm, cực kỳ lạnh lùng. Chu Tường lăn lộn trong showbiz gần mười năm, xinh đẹp kiểu gì cũng đã từng nhìn thấy, nhưng vô luận ba năm trước hay hiện tại bây giờ, hắn vẫn cảm thấy Yến Minh Tu là hoàn mỹ nhất, không biết ông trời gọt giũa y tinh tế nhường nào, y có thể làm mê đảo hàng vạn hàng nghìn quần chúng cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Thậm chí ngay cả bản thân hắn, tự nhận đã gặp qua vô số người, chẳng phải cũng đã từng bị Yến Minh Tu mê hoặc sao?

Ý nghĩ không thể khống chế, tự động quay về khoảng thời gian hắn còn ở bên Yến Minh Tu, từ lúc gặp nhau tới cú điện thoại cuối cùng, tổng cộng cũng chỉ một năm ngắn ngủi. Với hắn mà nói, ký ức vẫn còn rõ mồn một, loại cảm giác này cực kỳ quái gở, thật giống như cuối tuần trước hắn gặp một thiếu niên, đến cuối tuần này gặp lại, đối phương đột nhiên biến thành một người đàn ông từng trải. Khoảng cách hai năm với hắn chỉ là một mảng trắng xóa. Thời gian thay đổi mọi người, thay đổi rất nhiều chuyện, chỉ còn lại một mình hắn, đánh mất hai năm, rồi lại phải ép mình tiếp nhận biến đổi của hai năm đó.

Chu Tường thẳng tắp đứng bên ngoài, lúc Yến Minh Tu được một đám người hộ tống ra khỏi thang máy, thứ đầu tiên đập vào mắt y chính là hắn.

Vốn chỉ là một người xa lạ y không bao giờ liếc nhìn, nhưng đúng vào lúc y bắt gặp ánh mắt sâu thẳm phức tạp đến không ngờ của hắn, thân thể y tựa như bị hút vào, thậm chí y còn nghe thấy tiếng trái tim mình mãnh liệt rung động.

Vì sao ánh mắt kia quen thuộc đến thế?

Y khẽ cúi xuống, không thể ngăn cản trái tim đang khuấy đảo điên cuồng, y không hiểu, tại sao một người xa lạ lại mang tới cảm giác này cho y?

Hai người chỉ đứng cách nhau vài mét, tưởng chừng rất gần, nhưng phảng phất lại xa xôi tựa muôn sông nghìn núi.

Chu Tường chỉ thấy bất lực, thời điểm phải đối mặt với Yến Minh Tu, hắn vẫn như cũ, vẫn trở nên không giống chính mình. Hắn miễn cưỡng ổn định cảm xúc, cúi đầu, định vào thang đi xuống.

Ngay lúc hắn lướt qua Yến Minh Tu, Yến Minh Tu đột nhiên quay lại. Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, y túm chặt lấy cánh tay hắn, sức lực quá lớn khiến hắn bất giác nhíu mày.

Chu Tường quay đầu nhìn y, thân thể cao gần 1m9 của Yến Minh Tu tạo cho hắn áp lực không nhỏ, hắn chỉ thấy đôi mắt Yến Minh Tu tựa như loé sáng, khóe môi y khẽ run rẩy, lạnh giá, nhưng lại không thể không thốt lên câu hỏi.

“Anh là ai?”