6.

Nếu chị Nái Sề có mặt ở giàn đậu que cuối vườn cách đây nửa tháng, trong một buổi sáng đẹp và oi bức, chị sẽ thấy hai đứa con của chị bày những trò gì.

Thằng Lọ Nồi và thằng Đuôi Xoăn lúc đó đang nằm dán bụng trên nền đất ẩm dưới bóng lá, đưa mắt sầu não nhìn nhau, cảm thấy rảnh rỗi là một gánh nặng quá sức đối với tuổi trẻ của loài heo.

Chúng đã nghịch chán, đã tranh nhau dũi mõm vào vồng cải, làm bật tung mọi thứ, nhai qua quít vài chiếc lá, nuốt thờ ơ vị ngọt của rễ cây, rồi thi nhau lăn trên đất xem đứa nào lăn được nhiều vòng hơn, tiếp theo giúi toàn thân vào đất cát để được là đứa lấm lem nhất trong buổi sáng đầy nắng đó. Nói chung, những màn siêu quậy nào có thể nghĩ ra chúng đã nghĩ cả rồi, những trò phá phách nào có thể làm được chúng cũng đã làm tất tần tật rồi.

Cuối cùng, hai đứa nằm thở dốc và nhìn đời bằng ánh mắt phiền muộn, đau khổ nhận ra cuộc đời của hai con heo con cũng có những lúc trống trải lạ lùng.

Đúng lúc đó thì chúng nghe có tiếng chiêm chiếp của lũ con chị Mái Hoa đang đi rong chỗ bờ rào.

- Tao nghĩ ra rồi! - Thằng Lọ Nồi bật dậy khỏi chỗ nằm.

- Nghĩ gì thế anh? - Thằng Đuôi Xoăn, là em, cũng đứng lên theo, đưa mắt ngơ ngác nhìn anh nó.

Lọ Nồi giơ chân trước lên gãi tai, vẻ phấn khích:

- Trò này tuyệt lắm! Mình sẽ giả tiếng cô Mái Hoa...

- Giả tiếng á? - Đuôi Xoăn cũng gãi tai, nhưng là vì bối rối - Để làm gì hả anh?

- Để đánh lừa lũ chíp hôi! Chúng sẽ tưởng mẹ chúng gọi, thế là chúng đổ xô lại đây.

- Thế thì mình được gì?

- Mày ngốc quá! - Lọ Nồi khụt khịt chiếc mũi màu hồng, nom rất giống một chiếc mũi bằng nhựa dẻo - Mình sẽ được một trận cười!

Đuôi Xoăn nghệt mặt, cố nhớ hằng ngày cô Mái Hoa vẫn kêu như thế nào. Nó chưa kịp nhớ được điều gì, Lọ Nồi đã nghếch mõm lên trời.

- Ục... ục... - Nó gân cổ rặn, vừa rặn vừa ém giọng để cho giống tiếng gà mái.

- Chả giống tí nào anh à. - Thằng Đuôi Xoăn nhìn anh nó đang phồng má trợn mắt rụt rè nhận xét.

Lọ Nồi phớt lờ, lại đỏ mặt tía tai:

- Ục... ục...

Đuôi Xoăn ngúc ngoắc đầu và chớp chớp hàng mi ngắn:

- Cũng chưa giống! Vẫn là “ụt ịt” như heo thôi!

Tới đây thì thằng Lọ Nồi nổi cáu. Nó không thèm “ục ục” nữa mà quay phắt sang thằng Đuôi Xoăn, gầm ghè:

- Nói gì nói lắm thế! Mày lo giả tiếng gà đi, cứ đứng đó mà phán với chả xét!

Đuôi Xoăn biết anh giận. Nó lập tức nhắm tịt mắt, dài mõm ra, lấy hơi rống thật to:

- Ục... ục... ịt... ịt...

Nó càng giả tiếng gà thì càng nghe ra tiếng heo. Tóm lại là chả giống tí ti ông cụ nào.

Trên đầu nó, những chiếc lá lấp lánh sáng đang che nắng cho những trái đậu thuôn dài không ngừng đong đưa trong gió mai và dưới chân nó đất đang nóng dần lên.

Trong khi thằng Đuôi Xoăn đang ụt ịt một cách tuyệt vọng, ở bên cạnh thằng Lọ Nồi đã phát ra được những tiếng “cục cục” đầu tiên.

Đuôi Xoăn quay phắt sang anh nó, vẻ ngưỡng mộ:

- Ôi, anh làm sao hay thế?

- Dồn sức vào cái lưỡi, giữ cho nó thật cứng thì mày sẽ phát ra được âm “cờ”.

Lọ Nồi chỉ dẫn cho em, giọng uyên bác, mặc dù nó cũng chỉ mới phát hiện ra bí quyết đó không tới một phút trước.

Đuôi Xoăn nghe lời giáo sư ngôn ngữ Lọ Nồi, lại ngoác mõm:

- Ục... ục...

- Cố lên! - Lọ Nồi động viên em.

- Ục… ục…

- Đừng lười biếng với cái lưỡi!

- Cờ... cờ... ục…

- Sắp được rồi đấy! Nữa đi nào!

Lần này Lọ Nồi vừa cổ vũ vừa chạy vòng quanh thằng Đuôi Xoăn khiến thằng nhóc phấn khích tợn.

Nó lại căng cổ họng:

- Cục... cục...

Thằng Lọ Nồi rất muốn vỗ tay như cách bà Đỏ và thằng Cu hay làm nhưng nó biết nếu cố bắt chước kiểu cách đó nó sẽ té chổng gọng. Nó đành chọn cách loài heo thường làm là nhảy tưng tưng trên bốn cẳng chân, nhảy như thế vài lần, vừa nhảy vừa bốc thằng em lên mây:

- Tuyệt lắm, Đuôi Xoăn! Mày giỏi gần bằng tao rồi đấy!

Mặt thằng Đuôi Xoăn nóng ran, sung sướng và ngượng nghịu, không chú tâm đến giọng điệu huênh hoang của thằng anh.

Nó lúng túng cào chân xuống mặt đất, bẽn lẽn:

- Được rồỉ hả anh?

- Ừ, tốt lắm rồi! Bây giờ tao và mày cùng làm cô Mái Hoa nhé!

Đuôi Xoăn chưa kịp đáp đã thấy Lọ Nồi thò đầu vào giữa luống cải, hướng mõm về phía bờ rào:

- Cục cục...

Đuôi Xoăn khoái quá. Nó cũng chui đầu vào đám lá xanh, cũng “cục cục” ầm ĩ.

Đúng như thằng Lọ Nồi phỏng đoán, lũ gà con trốn chuồng đi chơi, tưởng mẹ gọi, líu ríu xô nhau chạy lại. Trông chúng như những nắm bông màu vàng bị gió thổi dạt từ bờ rào tới vườn cải.

Mười chú gà con đã men tới luống cải ngoài cùng, mười chiếc mỏ xinh xinh nhỏ xíu quay ngang quay dọc, dáo dác tìm kiếm.

Lọ Nồi huých vai vào thằng Đuôi Xoăn, và lần này thì Đuôi Xoăn hiểu ngay. Cả hai đứa lập tức đồng thanh:

- Cục cục...

Lũ gà con luồn trong đám cải, cuống quýt ùa lại chỗ phát ra tiếng kêu.

- Ơ, anh Lọ Nồi, anh Đuôi Xoăn. - Cánh Cụt, con gà liến thoắng và dạn dĩ nhất trong bầy, giương đôi mắt đen láy như hai hạt nhãn nhìn hai chú heo - Hai anh thấy mẹ em đâu không?

Lọ Nồi làm bộ ngơ ngác:

- Không... không thấy! Có thấy gì đâu!

- Em vừa nghe tiếng mẹ em ở chỗ này mà.

Nén cười một cách vất vả, thằng Đuôi Xoăn khụt khịt mũi:

- Có phải mẹ em kêu như thế này không?

Nói xong, nó khoái trá làm một tràng:

- Cục cục cục...

Thằng Lọ Nồi hào hứng phụ họa một tràng “cục cục” khác, cả hai giống như đang trình diễn một bản hòa tấu tiếng gà.

Lũ gà con không tin vào cả mắt lẫn tai mình. Một vài con ngã lăn ra đất. Một vài con khác giơ đôi cánh ngắn ngủn bụm lấy tai. Những con còn lại lảo đảo trên hai chân. Cứ như hai chú heo vừa liệng ra một quả mìn.

Con gà Cánh Cụt tròn xoe đôi mắt vốn đã rất tròn, há chiếc mỏ nhọn và mềm, lắp bắp:

- Ơ… ơ…

Nó bàng hoàng đến mức có vẻ nó sẽ không bao gỉờ khép mỏ lại được nữa.

Hai chú heo con lúc này đã lăn ra trên đất cười lăn lộn, cười khản cả giọng.

Đuôi Xoăn bây giờ mới thấy phục anh mình. Từ khi lọt lòng đến giờ, chưa lần nào nó được cười thỏa thích đến thế.