15

Trước đây, chuyện con này kêu tiếng con kia làm bà Đỏ chột dạ bao nhiêu thì bây giờ chuyện con gà kêu chiêm chiếp, con heo kêu ủn ỉn, con chó sủa gâu gâu hay kêu ăng ẳng lại khiến bà lo lắng bấy nhiêu.

- Nguy to rồi con à. - Bà trút nỗi niềm lên thằng Cu - Đã ba ngày nay, bầy gà lại kêu tiếng gà, lũ chó sủa tiếng chó…

Thằng Cu tặc lưỡi:

- Có lẽ chúng thèm kêu tiếng mẹ đẻ. Giống như người Việt đi xa, suốt ngày nói tiếng Anh, đến một lúc thèm nói tiếng Việt vậy mà.

- Thế… thế bao giờ chúng mới… nói tiếng Anh trở lại?

Bà Đỏ nhìn thằng con bằng ánh mắt kỳ vọng như nhìn chiếc phao cứu sinh, vì quá thấp thỏm bà không nhận ra sự hoạt kê trong thắc mắc của mình.

Vẫn với phong cách xưa nay, thằng Cu trả lời tỉnh bơ như thể nó biết hết mọi thứ:

- Nửa tháng nữa.

Bà Đỏ không biết thằng con bà căn cứ vào đâu để đưa ra thời hạn nửa tháng, nhưng nếu không tin nó bà cũng chẳng biết tin ai và tin vào điều gì trong thời khắc nước sôi lửa bỏng này.

Khách tham quan đã bắt đầu phản ứng khi bỏ tiền mua vé chỉ để vào xem gà kêu như gà, chó sủa như chó, heo ụt ịt như heo.

- Lũ gà này kêu như mấy con gà nhà tôi chứ khác gì đâu!

- Con cún nào mà chẳng sủa gâu gâu!

- Ủn ỉn như lũ heo nhà này thì ngay cả con bé giúp việc nhà tôi cũng làm được!

Các nhà báo lại ùn ùn kéo tới để một lần nữa ngạc nhiên, lần này theo hướng ngược lại, rồi tiu nghỉu ra về.

Bà Đỏ ngày nào lo ngay ngáy vì sự khác thường của các con vật nuôi, bây giờ lại nơm nớp khi heo trở lại là heo, chó tìm về tiếng chó, gà hiện nguyên hình là gà.

Những tấm panô tràn ngập hình ảnh kèm theo những câu quảng cáo đầy thu hút cắm chi chít dọc lối đi từ đường liên tỉnh vào nhà bà Đỏ đã được hấp tấp tháo xuống.

Đường làng vắng người đi, cỏ bắt đầu um tùm, thậm chí vài nách lá chúm chím ra hoa.

Kho bạc xã, huyện, tỉnh thưa dần tiếng đóng mở.

Ông thuế vụ bữa trước hăng hái lên án sự lộn xộn của lũ súc vật hôm nay chỉ cầu cho gia súc và gia cầm ê a lẫn lộn để ngành thuế có thể ngước mặt nhìn đời.

Ông động vật hoang dã tập hợp các nhà động vật học, sinh học, các bác sĩ thú y, vào phút chót có thêm sự hiện diện của các nhà ngôn ngữ học và tâm lý học, tất cả các bậc trí thức lỗi lạc đó ở lì trong vườn nhà bà Đỏ suốt ba ngày liền để quan sát, nghiên cứu, khám xét, đo đạc, chuẩn đoán, mân mê, vầy vò các con vật, nói chung là quay cuồng các con vật theo đủ kiểu, chỉ thiếu mỗi chuyện lộn trái từng con, nhằm tìm hiểu xem tại sao những con vật tầm thường vào một ngày thình lình trở nên phi thường rồi vào một ngày khác lại đột ngột trở lại tầm thường.

Và tất nhiên, điều duy nhất mà họ gặt hái được là sự bất lực của con người trước lẽ huyền diệu của tự nhiên - một nỗi đau mang màu sắc triết học đã có từ thời Aristote.

Ông du lịch và bà kế hoạch đầu tư dĩ nhiên bám sát ông động vật hoang dã từng phút một để rốt cuộc, cùng chia sẻ với ông này vẻ mặt mà người ta chỉ đeo vào ngày người yêu đi lấy chồng (hoặc lấy vợ).

Chỉ có bà y tế và ông an ninh kín đáo thở phào, cảm giác của người vừa bịt được cái lỗ khóa qua đó người khác có thể nhòm thấy sự bất an ngổn ngang trong lòng mình.

Ông chủ tịch tỉnh, bị tình thương con điều khiển, đã bối rối theo cách của một người cha. Ông viện đủ thứ lý do công vụ lẫn cá nhân để trì hoãn việc thằng con đến ngắm nhìn các con vật “ngộ quá” mà trước đây ông vẫn đưa thằng bé đi thăm ba lần một tuần.

Ông sợ thằng bé sẽ thất vọng, sau đó là buồn bã nhớ nhung, trước khi sợ các cán bộ tham mưu của ông đòi ông phải đứng về một phía trong hai phía - như xưa nay vẫn thế, trong bất cứ hoàn cảnh nào hay trước bất cứ sự kiện gì.

Trong những ngày đó, ngập trong lo lắng, ông ăn ít đi, ngủ ít đi, tối đi ngủ thường quên cởi vớ, đặc biệt thường quên cài nút áo khi ra khỏi nhà và cái đầu hói và nhọn của ông dần dần hói hơn và nhọn hơn, đã rất giống đỉnh núi Phú Sĩ bên xứ Phù Tang.

16

Ở nhà bà Đỏ, hũ gạo trong góc bếp chập chờn đi qua thời hoàng kim, đã bắt đầu vơi dần.

Cũng như ông chủ tịch, bà ăn ít và ngủ ít. Thời gian còn lại, bà dành cho cầu nguyện.

Thằng Cu không còn nhận lương của bà nhưng rất may vẫn chí thú chăm sóc các con vật và cây cối trong vườn - lúc này vẫn toòng teng những dây nhợ xanh xanh đỏ đỏ nhưng điện đóm đã thôi chớp nháy vì kinh phí bị cắt giảm thẳng tay.

Giống như bà mẹ người, các bà mẹ heo bà mẹ chó bà mẹ gà thất vọng cùng cực trước tình trạng thực phẩm teo tóp dần trong các máng ăn.

Chị Nái Sề, chị Mái Hoa và chị Vện lần đầu tiên trong đời làm cái chuyện mà họ không nghĩ có lúc họ sẽ làm là hợp sức lại để rủa xả con cái, chỉ vì chúng không làm cái chuyện mà mới đây họ cảm thấy hết sức bực mình là phát ra những âm thanh bát nháo khiến bà mẹ này cứ tóm nhầm con của bà mẹ kia.

Chỉ có lũ nhóc là khoái tỉ.

Lũ chíp hôi hớn hở:

- Dạo này tụi em đánh một giấc thẳng cánh từ đêm tới sáng, không mộng mị lôi thôi. Thật là tuyệt vời!

Con gà Cánh Cụt nức nở trả bài, đầu nghiêng một bên, nghênh nghênh theo kiểu học trò giỏi:

- Em suốt ngày lọ mọ bắt giun để học cách làm một con gà tử tế!

Thằng Mõm Ngắn đang ghếch một chân lên gốc chuối đái tồ tồ, sợ mất phần liền quay ngoắt mình lại khiến nước đái bắn cả vào đuôi, láu táu gâu gâu:

- Các bác gà trống hàng xóm gần đây đã thôi gáy loạn...

Lọ Nồi sung sướng triết lý:

- Chúng ta đã đổi thực phẩm lấy hòa bình...

Đuôi Xoăn không chịu kém anh mình, nó thuổng một câu châm ngôn từng nghe loáng thoáng đâu đó:

- Con người ta, ờ cả tụi mình nữa, ăn để sống chứ không phải sống để ăn...

Tiếng ve kêu râm ran trên các tàng cây như phụ họa với sự tưng bừng của bọn nhóc. Mùa hè vẫn đang vắt qua khu vườn nhưng những ngày này thời tiết đã dịu hơn.

Thằng Cu suốt ngày lang thang ngoài vườn, quét tước chuồng trại và chăm chỉ tưới cây tỉa lá vừa mong ngóng lũ nhóc cung Song Tử chán tiếng mẹ đẻ.

Nhiều buổi trưa, nó ngồi dựa lưng vào vách chuồng heo, đưa mắt ngắm các con vật nuôi đùa giỡn trong không gian yên tĩnh, lòng nhớ tiếc những ngày khách khứa nhộn nhịp, nhớ nhất những tờ giấy bạc mẹ nó nhét vào túi nó một cách hào phóng.

Trưa nay cũng thế, nó ngồi nhìn các con vật tụ tập quanh gốc chuối, chiêm chiếp, ụt ịt, gâu gâu ầm ĩ, không rõ lũ nhóc nói gì nhưng cái cảnh con nào kêu tiếng con nấy gieo vào lòng nó một nỗi buồn sâu thẳm.

- Than ôi, thời oanh liệt nay còn đâu!

Nó buông một câu rất giống câu thơ của thi sĩ Thế Lữ trong bài Nhớ rừng mặc dù có thể đoán chắc nó chưa từng gặp Thế Lữ, thậm chí không biết Thế Lữ là ai - nhà thơ, bác sĩ nha khoa hay thợ lái máy kéo.