Trong đêm tĩnh mịch chỉ có tiếng ve sầu thưa thớt cùng tiếng ếch bên hồ, theo tiếng gió truyền đến một loạt tiếng bước chân.

“Tránh ra! Chúng ta có chuyện quan trọng cần cầu kiến đại nhân.”

“Đây là nơi ở của quận chúa, dù các người có là Cẩm Y Vệ chăng nữa, cũng không thể tùy tiện xông vào!”

“Chúng ta không xông vào, là quận chúa phái người đến báo trước cho chúng ta, nếu có việc cần, có  thể trực tiếp đến đây tìm Thẩm đại nhân.”

“... Quận chúa không có nói trước với chúng ta cái này.”

Trong phòng hương thơm nồng nàn, ấm áp dần bị gió đêm se lạnh thay thế, âm thanh tranh luận càng ngày càng gần, nàng chớp mắt nhìn diện mạo điềm nhiên, bình tĩnh của  người nam tử trước mặt. Thẩm Yến vu0t ve lọn tóc dài toán loạn rơi trên má, trên cổ nàng, thờ ơ nói: “Người xin lỗi ta, hứa từ sau sẽ không trêu chọc ta nữa, ta sẽ tha cho người.”

Lưu Linh nhìn chàng, nhàn nhạt đáp lại: “Huynh xin lỗi ta, không đùa cợt ta nữa, thì ta cũng không buông tha huynh.”

Thẩm Yến lạnh mặt, đáy mắt tiêu điều, lạnh lẽo như ngôi sao cô đơn trên đỉnh Thương Sơn xa xôi, thanh lãnh. Chàng đè thấp giọng: “Nếu thật sự bị người ngoài bắt gặp cảnh này, người là thân nữ tử, thiệt thòi hơn ta nhiều, có thể sẽ mất hết cả thanh danh đấy.”

Lưu Linh thoải mái ôm cần cổ chàng, khoảng cách 2 người rất gần, mắt kề mắt, môi kề môi, ngữ khí thân mật, lại có chút kiêu ngạo, lạnh lùng: “Vậy thì sao? Không phải có Thẩm đại nhân chịu cùng ta hay sao?” Một tay kia không ngoan ngoãn với lấy thắt lưng chàng, lập tức bị Thẩm Yến đè lại.

“Quận chúa, Cẩm Y Vệ tới cầu kiến, muốn gặp Thẩm đại nhân.” Tiếng thông báo của  tì nữ từ đình viện truyền đến.

Mà một nam một nữ trong phòng lại hoàn toàn làm thinh, chỉ chăm chăm dính lấy nhau, nhìn đối phương không chớp mắt, nhất quyết không chịu đầu hàng trước.

“Người nhận thua đi, ta sẽ giúp người.” Thẩm Yến hạ giọng.

Đáy mắt Lưu Linh như có ánh sáng, thần thái thoải mái, ung dung, còn dùng ngón tay vẽ mấy cái vòng dưới cằm chàng, tinh nghịch thổi một hơi. Thẩm Yến rũ mắt, ánh nhìn rơi xuống đôi môi đỏ mọng, kiều diễm của thiếu nữ trong ngực. Mà đôi môi xinh đẹp này còn đang nói ra lời cay nghiệt, ngang ngạnh, chọc giận chàng: “Thẩm đại nhân nói đùa gì thế, người ta không phải còn muốn làm một đôi dã uyên ương tương thân tương ái, gắn bó keo sơn với huynh sao? Giúp ta? Không thèm!”

Thẩm Yến nhất thời không khống chế được lực đạo, bóp chặt cổ tay nàng, khiến Lưu Linh phải nhíu mày.

Đáy mắt chàng hằn lên vài tia máu, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: “Người không thể nghiêm túc dù chỉ một khắc được hay sao?”

“Không thể.” Lưu Linh thoải mái đáp.

Chàng bị dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng của nàng chọc cười.

Chàng lui về sau mấy bước, tạo một khoảng không gian vừa đủ giữa 2 người, bình tĩnh nói: “Nếu có người phá cửa xông vào, ta tùy thời điểm đều có thể dễ dàng thoát thân, nhưng người thì sao? Quận chúa, ta không phải kẻ dễ dàng mềm lòng, hiện tại cũng không phải thời gian thích hợp để người giở trò hờn dỗi với ta.”

Lưu Linh mím môi, đôi mắt hạnh mỹ lệ, lạnh lùng nhìn chàng.

“Xin lỗi đi.”

“Không!” Dừng một lát bổ sung: “Huynh mới là người phải nói xin lỗi.”

“Đừng mơ!”

“...”

- ----------

“Quận chúa.”

“Thẩm đại nhân.”

Hồi lâu vẫn không thấy hai vị đại nhân đáp lại, người ngoài viện bắt đầu nóng lòng. Lại thêm hiện tại đang là thời điểm rối ren, 1 phần sợ làm trễ nải công việc của Cẩm Y Vệ, phần khác sợ quận chúa gặp chuyện gì, vì vậy mấy vị thị nữ không còn khăng khăng ngăn cản nữa, thấp thỏm đi theo Cẩm Y Vệ tiến vào bên trong.

Hành lang uốn khúc quanh co, lau sậy rì rào nhảy múa theo gió, dưới sự dẫn đường của hai vị thị nữ, tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Gió đêm xào xạc, ở trần lâu, Lưu Linh bắt đầu cảm thấy lạnh, giơ tay tự ôm lấy chính mình.  Nhưng trước mặt Thẩm Yến, nàng không muốn bị đẩy vào thế hạ phong, cho nên hiên, ngang ưỡn ngực, hất cằm thà chết không chịu đầu hàng.

“...”

Thẩm Yến bị dáng vẻ kiêu ngạo không sợ trời không sợ đất của nàng khiến cho cạn lời.

Hai người cứ thế giằng co với nhau. Tầm mắt cả 2 một mực nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, không ai chịu nháy mắt trước.

Lưu Linh vẫn chưa vứt bỏ hy vọng ở Thẩm Yến, nàng cảm thấy nam nhân như chàng chắc  chắn sẽ không đến mức nhẫn tâm như thế.

Nhưng theo thời gian  dần trôi, tiếng bước chân ngày một cận kề, hy vọng của nàng cũng tắt dần.

Thẩm Yến vẫn kiên nhẫn chờ nàng chịu thua.

Chàng nhớ lại, trong cẩm y vệ kỳ thực cũng có nữ sát thủ. Tuy số lượng không nhiều nhưng tính cách người nào cũng cương quyết cứng rắn, không bao giờ chịu thỏa hiệp, điều này để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng chàng.

Nhưng sự kiên nghị ấy so với tính khí háo thắng đến mức liều chết như Trường Lạc quận chúa, đúng là không thấm vào đâu.

Ngũ giác của chàng vô cùng nhạy bén, so với Lưu Linh, chàng đã phát hiện từ sớm động tĩnh bên ngoài. Mặc dù mặt mày bất động như núi, nhưng đáy mắt đã không giấu được sự nóng nảy, gấp gáp.

Chàng lườm Lưu Linh một cái, hận không thể bổ đầu nàng ra, xem trong đó đang chứa những suy nghĩ lạ lùng, quái đản gì.

Toàn thân không một mảnh vải che thân, lại còn đứng trước một nam tử, Lưu Linh cũng cảm thấy khó xử.

Trong lòng nàng vừa oán trách, vừa buồn bực. Thực tình muốn đem Thẩm Yến ngũ mã phanh thây ngay tức khắc, cũng bắt đầu hoài nghi lý do mình coi trọng chàng ta: Nam nhân lòng dạ sắt đá, lạnh lẽo như chàng đến giờ vẫn cô đơn là đúng. Quá lứa bằng thực lực quả không ngoa.

“Kẹt kẹt!” Cánh cửa dần dần bị người bên ngoài đẩy ra.

"Thẩm đại nhân? Quận chúa? Hai người có trong đó không?"

Lưu Linh rùng mình một cái, theo bản năng lùi về phía sau 2 bước. Giữa hàng mày đẹp hiện lên vẻ ảo não. Cuối cùng lý trí cũng trở về, bình tĩnh suy xét lại mới thầm than tại sao mình lại phải ganh đua cái trò trẻ con này với Thẩm Yến?

Tốt xấu gì y cũng có quần áo trên người, còn nàng…

Hối hận. Thật sự hối hận.

Đột nhiên ánh nến vụt tắt, căn phòng chìm trong bóng tối, có một làn gió mạnh ập đến. Rất nhanh, nàng đã bị một cánh tay ôm ngang eo, dưới chân là khoảng không, Thẩm Yến bế nàng, đề khinh công nhẹ nhàng bay lên.

Lưu Linh trợn lớn mắt, theo bản năng ôm lấy cổ chàng ta.

Chớp mắt, dưới chân truyền đến cảm giác chật vật, không gian chật chội bủa vây 2 người, Thẩm Yên ôm lấy Lưu Linh trốn lên xà ngang của nóc nhà.

Rất nhanh đã truyền đến giọng nói xôn xao của đám người phía dưới.

“Thẩm đại nhân?”

“Quận chúa?”

“Các người chắc chắn 2 người họ ở trong này?”

Đầu Lưu Linh đặt trên ngực Thẩm Yến, lần nữa bị khí tức của chàng bủa vây toàn thân. So với cảm giác hừng hực, đê mê ban nãy càng thư thái, dễ chịu hơn.

Nàng mở miệng muốn nói chuyện, lại bị chàng nhanh chóng bịt lại. Sắc mặt Thẩm Yến đã đen đến cực hạn.

Thân thể hai người thân mật kề sát nhau, từ sống mũi dài, thẳng tắp, đến cài cằm tinh mỹ, cần cổ thon dài, cả những đường cong duyên dáng, trong bóng tối, xúc cảm lại càng chân thật.

Chàng nhìn cũng không muốn nhìn nàng dù chỉ một giây, giọng nói có chút cứng ngắc, lạnh lùng đè thấp thanh âm, cảnh cáo: “Đừng nói chuyện. Không nín thở, giữ im lặng Cẩm Y Vệ sẽ phát hiện ra.”

Lưu Linh mặt không đổi sắc, nhấc cánh tay, ôm lấy vòng eo nhỏ, săn chắc của chàng, vui vẻ nghĩ: 1 giây cuối cùng, vào thời khắc mấu chốt, chàng vẫn cúi đầu chịu thua.

Bị nàng thắng một bàn, sắc mặt chàng cực kỳ khó coi, thái độ nói chuyện rõ ràng cáu bẳn, bực bội, nhưng không làm gì được.

Nếu như Thẩm Yến biết nàng vì điều này càng mê luyến chàng ta hơn, liệu có tức giận đến hộc máu không nhỉ?

Hừ, tức chết chàng càng tốt.

“Đi hỏi thử xem, điểm dừng kế tiếp là ở đâu?” Từ trên cỗ xe ngựa siêu xóc nảy đi xuống, Lưu Linh khí định thần nhàn ôm một bé heo hồng phấn trong ngực, tìm một chỗ thoáng mát ngồi xuống nghỉ ngơi.

Một lát sau, Linh Bích chạy về báo lại tin tức được đích thân ai đó truyền đạt: “Thẩm đại nhân nói, thích ở đâu thì ở đó, nghỉ luôn ở đây cũng được.”

Thêm một lát, Linh Tê lại cuống cuồng chạy tới, ấp a ấp úng nói: “Thẩm đại nhân hỏi người, đêm nay muốn ăn gì?”

Lưu Linh bế chú heo hồng trong lòng thử cho nó ăn cỏ đuôi chó, nghe vậy, hờ hững đáp: “Thích ăn cái gì, thì ăn cái đó.”

“...” Linh Tê và Linh Bích ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, lộ ra biểu cảm ‘Ta đã biết sẽ thành như thế mà’, lại quay trở truyền tin cho Cẩm Y Vệ.

Thẩm Yến đang xem xét lại bản lời khai của Vân Dịch, đồng thời bàn bạc với cấp dưới hành trình tiếp theo, nghe Linh Tê thở gấp báo lại tin, cũng chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, sắc mặt điềm nhiên, không nóng, không lạnh.

Thời điểm Linh Tê xoay người, chuẩn bị rời đi, chàng ta mới chậm rãi lên tiếng: “Nói với quận chúa, cả đường di chuyển mệt mỏi, đêm nay nghỉ ngơi sớm đi.”

La Phàm khó hiểu nhìn Thẩm đại nhân mặt mày tuấn tú, cốt cách thanh kỳ, khí chất ngay thẳng, thanh lãng như tùng bách nhà mình hồi lâu, lại quét mắt nhìn vị quận chúa xinh đẹp, kiều diễm ngồi nghỉ dưới gốc cây cách đó không đến 10 bước chân, vội vàng đuổi theo Thiên hộ đại nhân. Thẩm Yến ung dung đi đến mé sông múc nước, La Phàm càng nhìn càng thấy có vấn đề, cuối cùng nhịn không nổi nữa, gấp gáp mở miệng: “Đại nhân, rốt cuộc huynh và quận chúa là như thế nào vậy?”

“Chẳng thế nào cả.”

“... Vậy sao hai người không nói chuyện với nhau, cách có mấy bước chân cũng phải phiền người khác chạy đi chạy lại truyền lời? Đây là ý gì?”

Tình cảnh này chẳng khác nào ngày cậu ta còn bé chứng kiến phụ mẫu cáu kỉnh với nhau, người này cố tình lờ người kia, bắt cậu ta phải chạy qua chạy lại truyền lời. Đúng là giống như đúc.

“Quý tộc tự khắc có cách hành xử của quý tộc, tiểu La đệ không hiểu được đâu.”

“Mấy hoàng thân quốc thích, danh gia vọng tộc đều như vậy à, thế thì đệ không hiểu là phải rồi.”

Lúc này La Phàm mới bất chợt nhớ ra, mặc dù Thẩm đại nhân là huynh đệ vào sinh ra tử với bọn họ, bình thường cùng ăn cùng ngủ với huynh đệ cấp dưới, không chút cao ngạo, lớn lối, nhưng thân phận của Thẩm đại nhân, bọn họ chắc chắn không thể so sánh được.

Khí chất kiêu ngạo, bất phàm bẩm sinh của Thẩm đại nhân, vừa hay đứng cùng quận chúa lá ngọc cành vàng cao quý, phách lối lại vô cùng hòa hợp, đẹp đôi. Nhưng...

La Phàm trầm mặc một lúc, chân thành nói: “Kỳ thực, như thế cũng tốt. Thẩm đại nhân, chúng ta kề vai sát cánh nhiều năm vậy rồi, tất cả huynh đệ đều thật tâm suy nghĩ cho hạnh phúc của huynh. Đệ mời Nhạc cô nương đến, cùng lắm cũng là vì… Haizzz, trước kia đệ suy nghĩ quá đơn giản, gây ra nhiều chuyện ồn ào, phiền toái cho huynh. Về sau đệ đã cẩn thận xem xét, càng nghĩ càng thấu triệt, qua mấy ngày tiếp xúc với quận chúa đệ thấy nàng ấy không phải loại nữ tử bắt cá hai tay, nhưng hai người thực sự không thích hợp. Huynh và nàng ấy không cùng chí hướng, không thể chung đường.”

Trường Nhạc quận chúa vào đời bằng cẩm y ngọc thực, con đường nàng bước đi là lưu ly, cẩm thạch tôn quý, quyền uy.

Thế giới của Thẩm Yến là vực sâu vạn trượng, đạp lên vô số xương trắng, u linh, tắm trong gió tanh mưa máu, là cẩm y dạ hành của Cẩm Y Vệ.

“Ta biết.” Ngón tay thon dài của Thẩm Yến lắc lắc túi da trâu, lấy đầy ắp nước mới dừng lại, chàng nhàn nhạt lặp lại: “Đương nhiên ta biết.”

“Vậy huynh…”

“Ta tự có chừng mực.” Thẩm Yến thấp giọng, xa xa truyền đến tiếng huyên náo, thoáng quay đầu.

Nương theo ánh mắt Thẩm đại nhân, là hướng Trường Nhạc quận chúa đang đứng. La Phàm có chút không biết nói sao cho phải: Thẩm đại nhân, đây chính là cái huynh gọi là ‘có chừng mực’?

Thẩm Yến nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến, dường như là Lưu Linh và Nhạc Linh.

Nhạc Linh vẫn một mực chờ cơ hội tìm gặp Lưu Linh. Lưu Linh thẳng thừng từ chối vì hiện tại tâm trạng đang khó chịu do hờn dỗi với Thẩm Yến.

Đối với lời cầu kiến từ Nhạc Linh, nàng theo thói quen phân phó thị nữ hạ lệnh đuổi người.

Nhạc Linh vội vàng tiến lên, ôn nhu nói: “Quận chúa đã không muốn gặp ta, vậy tại sao còn đến huyện An Hoài? Ta nghe nói Thẩm đại nhân tìm được quận chúa tại đó.”

“...” Trong nháy mắt, Lưu Linh lặng lẽ quay lại nhìn nàng.

Cô nương kia mặt mày nhu hòa, dịu dàng, nhìn vô cùng vô hại, yến ớt, khiến người ta dậy lên lòng thương cảm, muốn chở che.

- -----oOo------