Kiểm Sát Viên vờ như không để ý cái đuôi đang dí sát của Mèo, như thể người bị chọc không phải là mình. Anh ta nhìn vào Tô Hạc Đình, ánh mắt kiểu “Tin hay không thì tùy”.

Khoan.

—Cái ánh mắt này.

Tô Hạc Đình thầm nghĩ.

Cái ánh mắt này quen thế nhỉ?

“Con người ở trong đây có thể chảy máu.” Du Sính đeo kính vội vàng chen lời vì sợ Tô Hạc Đình không tin, “Nhằm đảm bảo khu trừng phạt gần thực tế nhất có thể, hệ thống Chủ thần đã thiết lập sao cho người sẽ chảy máu khi bị thương, chết đi thì sẽ tan thành những mảnh yếu ớt, thế cho nên tất cả những ai có thể chảy máu thì đều là người hết.”

“Từ từ,” Tô Hạc Đình nhớ lại lần trước ở khu trừng phạt, ánh mắt lại chần chừ quay về Kiểm Sát Viên, “tôi nhớ anh Chỉ huy này hồi sinh được cơ mà.”

Cậu nhấn hai chữ “Chỉ huy” rõ ràng đến lạ thường.

“Đấy là—”

“Đấy là dịch chuyển ý thức,” Kiểm Sát Viên tiếp lời rồi giải thích luôn, “tôi với bọn họ không dùng chung thiết lập, trong thời gian ngắn tôi thoát ra, sẽ có thiết bị điều hòa tự động tu sửa xác dẫn ảo của tôi ở đây, sau khi xác dẫn sửa xong thì ý thức của tôi sẽ truyền vào trở lại, trông như hồi sinh lại.”

“Hiểu rồi,” Tô Hạc Đình nói, “cơ thể của anh không ở Nông Trường.”

Những con người trong khu Quang Quỹ – Nông Trường đều bị trí tuệ nhân tạo giám sát, lúc kết nối vào khu trừng phạt, bọn họ sử dụng cùng một mối nối hoặc con chip, phải tuân theo quy trình mà hệ thống Chủ thần đã thiết lập, cho dù có thiết bị phá sóng thì vẫn có thể bị thương hay thậm chí là tử vong. Nhưng Kiểm Sát Viên có thể tự động dịch chuyển ý thức quá tự do, bởi vậy Tô Hạc Đình đoán cơ thể của anh ta không ở trong Nông Trường mà hẳn phải là một người lén vào như mình.

“Ừ.” Kiểm Sát Viên coi như thừa nhận, song cũng không nói cơ thể mình đang ở đâu.

Tô Hạc Đình bỗng hỏi: “Anh có phải người máy không vậy?”

Kiểm Sát Viên: “… Tạm thời tôi vẫn là con người.”

Thế giới mới vẫn chưa tìm ra cách bảo quản nguyên vẹn ý thức, chỉ có ở trong khu trừng phạt rộng lớn cỡ này, trong thế giới ảo này bọn họ mới có cơ may tìm được một vài bug. Đúng như lời Kiểm Sát Viên, anh ta chỉ có thể thoát ra trong một thời gian ngắn, nếu thiết bị điều hòa tự động của anh ta bị hủy, thời gian sửa chữa xác dẫn ảo quá lâu, anh ta cũng sẽ chết.

Duy chỉ trừ trí tuệ nhân tạo, bọn chúng không chỉ có thể sống bên trong máy móc, mà sau khi máy móc bị tiêu hủy chúng vẫn có thể tồn tại một thời gian dài, thậm chí là bất tử.

“Nếu tất cả đều là người,” Tô Hạc Đình hỏi, “tại sao lần trước lại đuổi giết tôi?”

“Không xác định được thân phận của cậu,” quả chuông giữa ngón tay Kiểm Sát Viên khẽ rung, “cậu dùng kết nối của Hình Thiên.”

Hình Thiên là tổ chức vũ trang mạnh nhất cũng như đông nhất hiện tại của nhân loại. Mục tiêu của bọn họ chính là phản công lại khu Quang Quỹ, giải phóng toàn thể con người. Nếu nhóm của Kiểm Sát Viên gồm toàn các tù nhân trong Nông Trường thì hẳn mọi người đều có chung một mục tiêu.

“Các gián điệp mà Hình Thiên cử vào đều tìm kiếm hệ thống siêu tiến hóa ‘Giác’,” Hoa Chi giơ tay vén tóc bên tai, “tôi đoán Hình Thiên chắc chắn đã bảo anh chỉ cần tìm được Giác là sẽ phá hủy được hệ thống Chủ thần đúng không?”

“Đúng rồi.” Tô Hạc Đình vô tội đáp.

“Đó chính là lý do Chỉ huy giết gián điệp đấy,” Hoa Chi nói, “chúng ta có thể tìm Giác, nhưng không thể lập tức phá hủy hệ thống Chủ thần.”

“Anh, những người chạy thoát vụ nổ lớn các anh là nhóm người sống sót cuối cùng,” Hoa Chi nhẹ nhàng chỉ ngón tay vào Tô Hạc Đình, “Hình Thiên đã từ bỏ việc cứu trợ khu Quang Quỹ, tất cả bọn tôi đều đã bị bỏ rơi. Một khi Giác rơi vào tay Hình Thiên, khu trừng phạt sẽ sụp đổ, chúng tôi… mấy trăm ngàn người trong Nông Trường sẽ chết.”

“Chỉ có giải phóng khu Quang Quỹ trước,” Du Sính đẩy kính xuống, “khiến khu trừng phạt dừng vận hành thì chúng tôi mới có thể thoát ra ngoài an toàn.”

Mưa rơi ầm ã bên ngoài xe, bị gió hắt vào trong xe. Nhiệt độ khu trừng phạt về tối thấp hơn ở chợ đen, tựa độ cuối thu ở thế giới cũ, Tô Hạc Đình cảm nhận được hơi lạnh đã lâu chưa gặp.

“Mấy trăm ngàn” là một con số quá khổng lồ, tiếng khóc của hằng bao con người như thế có thể lớn hơn cả tiếng mưa xối xả ở khu trừng phạt. Cơ thể bọn họ bị trói buộc, ý thức bị giam cầm, như những hồn ma lang thang nơi thế giới mới, vất vưởng trong bóng tối của thế giới ảo, lại còn phải chịu đựng sự lăng trì của thời gian.

Bầu không khí bên trong xe hơi nặng nề.

Lát sau Tô Hạc Đình hỏi: “Vậy sao không giết tôi?”

“Cậu từng tiếp xúc với Giác,” Đông Phương liếc Kiểm Sát Viên một cái thật nhanh, “chẳng phải cậu từng tham gia săn bắn có thời hạn đó sao? Bọn tôi muốn tìm Giác nói chuyện.”

“À…” Tô Hạc Đình muốn giơ tay sờ mũi, nhưng vừa động thì lại kéo theo cả tay Kiểm Sát Viên. Cậu đành bỏ xuống, hứng lấy ánh mắt của mọi người trong xe: “Tuy tôi có thể dệt cả một câu chuyện để qua mắt mấy người, nhưng tôi vẫn muốn nói là, mọi người ạ…”

Cậu khó chịu dừng lại, nhăn mũi.

“Tôi bị mất trí nhớ.”

Cậu chẳng nhớ săn bắn có thời hạn, càng không nhớ hệ thống siêu tiến hóa Giác là mô tê gì.

Nhưng mọi người trong xe khá yên lặng.

Hoa Chi: “Ồ.”

Du Sính trấn an: “Không sao, cậu cứ từ từ mà suy nghĩ… Ờm, cũng không bắt buộc đâu à.”

Mấy người này mờ ám thật đấy.

Tô Hạc Đình dùng tay kia sờ mũi, nhìn kỹ bọn họ: “Tôi vô dụng thì sao không giết đi? Giữ lại đón năm mới à?”

“Bọn tôi tin… Ờ,” Du Sính cuống lên tí là bắt đầu nói lắp, cậu ta cuống cuồng đẩy gọng kính hòng ngăn mình liếc Kiểm Sát Viên, “tin cậu là một người tốt biết yêu trái đất và hòa thuận với bè bạn.”

Tô Hạc Đình: “?”

Mấy người đánh giá tôi cao vậy hả?

Bầu không khí dần trở nên kỳ lạ, ánh mắt ba người nọ lơ lửng, vừa không dám nhìn thẳng vào Tô Hạc Đình cũng vừa không dám nhìn sang Kiểm Sát Viên.

Tay Kiểm Sát Viên cử động, anh ta đưa quả chuông cho Tô Hạc Đình: “Đeo vào thì không lạc được.”

Tô Hạc Đình nhận lấy quả chuông, có cảm giác vừa nhận chứng nhận gia nhập nhóm. Nhưng cậu vẫy cái đuôi xuống chỗ Kiểm Sát Viên, chóp đuôi nhọn tõe ra rồi hợp lại “kẹt” tiếng thành một ngọn đèn con có thể phát sáng.

Cậu nói: “Tôi cũng có đèn này, chưa đi lạc bao giờ.”

Kiểm Sát Viên lom lom nhìn ngọn đèn, Tô Hạc Đình cảm tưởng ánh mắt của anh ta như một thực thể: “Sau khi mặt trời lặn sẽ là thời gian tàn sát, mưa sẽ dập tắt đèn của người bình thường.”

Hệ thống Chủ thần chính là thần ở khu trừng phạt, quy trình mà bọn chúng lập ra chính là lời sấm truyền ở nơi đây, tuy đôi lúc có người có thể chạy thoát, nhưng những thứ khác vẫn phải tuân thủ theo quy tắc của bọn chúng.

Tô Hạc Đình hỏi: “Đèn của người lẻn vào cũng tắt ư? Tôi đến từ chợ đen thì hệ thống Chủ thần phải không hạn chế được tôi chứ.”

Kiểm Sát Viên ngước lên, ánh mắt khẽ chạm vào Tô Hạc Đình. Ánh mắt anh ta sâu thăm thẳm, không có mỉa mai cũng chẳng có chế giễu. Chất chứa trong anh ta lúc này chẳng phải vẻ lạnh lùng, mà là một nỗi cô độc không thể diễn tả bằng lời.

Anh ta trầm giọng: “Có, đèn vẫn sẽ tắt.”

Quả chuông reo “leng keng” vừa nhẹ vừa trong. Tô Hạc Đình vô thức phe phẩy nó, nhớ lại câu vừa rồi.

Sau khi mặt trời lặn sẽ là thời gian tàn sát.

Cửa bỗng bị đẩy mở “cạch” tiếng, một đứa nhóc khoác áo mưa bò vào. Nó kéo khóa áo xuống để lộ một gương mặt độ tám chín tuổi: “Họp tổng kết à? Gió bên ngoài sắp cuốn tôi bay đi quá.”

Du Sính mau mắn rót trà.

“Đây là người mới Chỉ huy mang tới đó hả?” đứa nhóc cởi áo mưa ra chào Tô Hạc Đình, “Hê lô mèo con.”

Tô Hạc Đình nói: “Hê lô nhóc con.”

“Tên tôi là Tiểu Cố. Tôi không phải nhóc con đâu,” Tiểu Cố nhận trà, ngửa đầu uống một nửa rồi cười với Tô Hạc Đình, “năm nay tôi 36 tuổi rồi.”

Tô Hạc Đình ghé xuống nhìn mặt anh ta: “Ủa—?”

“Tôi là người đầu tiên bị lưu đày vào khu trừng phạt, tính đến nay là sáu năm rồi.” Tiểu Cố bưng cốc như một ông cụ non, “Nhớ thời còn thế giới cũ quá, chẳng mấy mà đã lâu vậy rồi.”

Tô Hạc Đình ngờ vực: “Anh 36 á?”

Tiểu Cố bật cười, anh ta sờ chòm râu không tồn tại trên mép: “Trong đây có bug, nếu cậu muốn nghe thì tôi có thể từ từ—”

Đông Phương bịt miệng Tiểu Cố lại kéo anh ta rời xa mặt Tô Hạc Đình: “Để Chỉ huy kể cho cậu ấy đi!”

Như một cơn gió, cậu ta tiện thể lôi luôn cả Hoa Chi đi rồi đóng sầm tấm ngăn lại.

Trong xe tức thì còn mỗi ba người.

Tô Hạc Đình và Kiểm Sát Viên bị còng chung một chỗ, người tự do Du Sính thì đang bưng ấm trà.

“Tôi…” mặt Du Sính bỗng đỏ bừng, cậu lấm lét liếc trái ngó phải, “Không thì tôi cũng…”

Lạ thế nhở.

Tô Hạc Đình duỗi đôi chân dài ra chặn đường Du Sính. Cậu không muốn, không, cậu cảm thấy ở một mình với Kiểm Sát Viên thì còn lạ nữa nên bèn nhắm mắt kiếm chủ đề: “Mọi người đều có thiết bị phá sóng à?”

“Ừ, của tôi là kính…” Du Sính đẩy cặp kính lại, trông như sắp vã mồ hôi, “Đông Phương là khuy măng sét, Chi là kẹp tóc…”

“Chỉ huy là ngôi sao chữ Thập?” Tô Hạc Đình nói hai chữ “Chỉ huy” như nghiến.

Du Sính gật đầu lia lịa.

Tô Hạc Đình: “Thế sao đến lượt tôi thì lại là chuông?”

“Tại vì, vì là…” Du Sính lại cà lăm.

Kiểm Sát Viên khẽ giơ tay kéo nhẹ Tô Hạc Đình về phía mình, người anh ta phảng phất mùi hương. Chiếc cằm lộ ra tạo nên một đường cong uyển chuyển, cả yết hầu cũng hiện ra trước mắt Tô Hạc Đình.

“Vì cậu là người cuối cùng,” anh ta thoáng dừng lại, quay đi trước ánh nhìn của Tô Hạc Đình, giọng điềm nhiên như không, “cậu dùng rất hợp.”