“Thằng nhóc, ít xen vào chuyện của người khác, nếu không không có mạng để dùng đâu” nhìn thấy Vũ Minh áo đồng phục lớp 11, 2 tên áo đen khinh thường, giọng đầy đe dọa nói

Vũ Minh lắc đầu, bây giờ toàn nhìn mặt bắt hình dong thôi hay sao? Thấy hắn là học sinh lớp 11 nên coi thường? Hắn khẽ lắc đầu dứt khoát ra tay

Hai tên áo đen đột nhiên cảm thấy bất ổn, đang muốn ra tay thì trước ngực dính chưởng bay ra ngoài, lăn ra bất tỉnh

Nhìn 2 tên áo đen bất tỉnh, Vũ Minh tiến lại kiểm tra người họ, chỉ có ít tiền liên bang cùng 2 tấm thẻ bài để chữ “Xích Huyết”, nếu hắn không lầm những người mang thẻ bài như này thông thường đều là thành viên của săn ma đoàn

Vũ Minh quay đầu lại nhìn về phía đang nằm cô gái kia, hắn đi tới ngồi xuống đỡ dậy, quan sát 1 chút gương mặt, khá đẹp, khuôn mặt thanh tú, môi mỏng, làn da khá mềm mại, hắn đưa chân nguyên lực vào cơ thể kiểm tra, cũng không có bị thương gì, xem ra là bị đánh thuốc mê

Nhưng kỳ quái là Vũ Minh lại cảm thấy nàng và hắn khá giống nhau, có nhân quả quấn thân, hắn nhíu mày suy nghĩ, chỉ là nghĩ 1 lúc vẫn không nghĩ ra, không rõ rốt cuộc nhân quả này ở đâu tới, hắn dứt khoát không nghĩ, sau đó hắn liền đánh thức nàng dậy

Cô gái kia từ từ tỉnh dậy, ánh mắt mệt mỏi muốn nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Vũ Minh đứng trước mặt nàng đột nhiên kinh hãi lết lại đằng sau, ánh mắt sợ hãi nhìn về Vũ Minh nói

“Ngươi…. ngươi là ai?”

“Ngươi nhớ lại 1 chút xem chuyện gì xảy ra” Vũ Minh không trả lời mà hỏi lại

“Ta…” nàng muốn nói gì nhưng đột nhiên nhớ lại điều gì đó, đưa mắt nhìn xung quanh, thấy 2 tên áo đen nằm kia nàng lên thở ra 1 hơi, nhìn về phía Vũ Minh ánh mắt ôn hòa nói

“Xin lỗi, cảm ơn ngươi cứu ta”

“Cám ơn cùng xin lỗi, khá thú vị, ngươi tên gì?” Vũ Minh nhếch môi cười nói

“Ta tên Đường Nguyệt”

“Sao lại bị 2 tên kia bắt đi?”

“Ta không biết” Đường Nguyệt lắc đầu nói

“Thế biết thứ này chứ?” Vũ Minh ném lệnh bài cho Đường Nguyệt, nhìn thấy chữ trên lệnh bài, Đường Nguyệt tỏ ra sợ hãi

“Làm sao?” Vũ Minh kỳ quái nói

“Có lẽ… ta biết là ai”

“umm?”

“Ngày hôm trước, ta có gặp 1 người tên Cuồng Long, hắn nói hắn là đội trưởng Xích Huyết săn ma đoàn, muốn… muốn ta làm bạn gái hắn, ta không chịu, sau đó bỏ đi. Lúc đó ta nghĩ mọi chuyện kết thúc, nhưng… không ngờ hắn lại…” nói đến đây Đường Nguyệt có chút nức nở, dù sang nàng chỉ là 1 cô gái trong nhà bình thường, có chút thiên phú nên được ưu tiên vào Nam Thiên học viện

Từ đầu năm đến nay nàng nỗ lực tu luyện, học tập, đạt được vài cái học bổng, ít tốn kém cho gia đình, không ngờ lại bị đội trưởng 1 đội săn ma nhắm vào

“Hừm, đưa tay ra đây” Vũ Minh đột nhiên nói

“Hả?” Đường Nguyệt nghe câu nói của Vũ Minh đột nhiên giật mình, không biết hắn muốn làm gì, nhưng vì Vũ Minh cứu nàng nên nàng rụt rè đưa tay ra

Vũ Minh 1 tay cầm lấy cổ tay nàng, duy trì tư thế bàn tay ngửa ra, tay còn lại xòe ra để trên tay của nàng, cảm nhận được chút gì đó đôi mắt hắn lóe lên ánh sáng kỳ lạ

Kiểm tra xong hắn khoanh tay lại nhìn kỹ nàng. Đường Nguyệt bị Vũ Minh nhìn chằm chằm có chút xấu hổ, 2 tay vân vê mép áo không biết phải làm sao, hắn là người cứu nàng, hơn nữa lớn lên cũng đẹp trai, không lẽ hắn thích mình? Đường Nguyệt trong đầu suy nghĩ vẩn vơ

“Ngươi họ Đường?” Vũ Minh đột nhiên hỏi

“Hả? Đúng, là họ Đường” Đường Nguyệt không hiểu Vũ Minh tại sao hỏi vậy, nhưng vẫn trả lời

“Nhà ngươi ở đâu?”

“Tại… tại phía đông Nam thành”

“Dẫn ta qua đó” Vũ Minh nói xong liền đi lên trước

“A… nhưng nơi này cách đó rất xa, đi xe điện cũng mất hơn 2 tiếng” Đường Nguyệt do dự nói

“Không sao, ngươi chỉ đường là được”

Nhìn thấy Vũ Minh nói thế, nàng hơi lo lắng, nhưng cắn răng liền đi theo

Ra tới cổng trường, Vũ Minh lấy ra điện thoai, bấm 1 dãy số

“Tới cổng trường đi” nói xong Vũ Minh liền tắt điện thoại

Chưa đầy 1 phút sau, trước cổng xuất hiện 1 chiếc xe hơi, nhìn cũng biết là xe sang trọng, Vũ Minh tiến tới mở cửa xe, nhìn về phía Đường Nguyệt nói

“Vào đi”

Đường Nguyệt có chút sợ hãi nhưng vẫn đi vào

“Thiếu gia, đi đâu?”

“Phía đông Nam thành”

“Dạ được”

Tài xế nghe thế liền mở khởi động xe bắt đầu di chuyển, nhưng Vũ Minh lại nói

“Dùng phản trọng lực động cơ”

“Nhưng mà thiếu gia, đây là nội thành, như thế..” tài xế do dự nói

“Không cần lo lắng, cứ mở đi”

“Dạ được”

Tài xế thấy Vũ Minh kiên quyết liền mở ra phản trọng lực động cơ. Cả chiếc xe đột nhiên bay lên cao, 4 bánh xe bị thu lại, phía sau xuất hiện động cơ tên lửa, bùm 1 tiếng chiếc xe liền biến mất tại chỗ

Tốc độ xe đạt tới gần 500 cây số 1 giờ, nhưng bên trong xe lại không hề ảnh hưởng do thiết bị cân bằng trong lực cùng giảm áp xuất không khí, đây chính là thành quả khoa học kỹ thuật đạt được

Chỉ 5 phút sau, chiếc xe xuất hiện tại phía đông Nam thành, chiếc xe dừng lại tại không trung, tài xế quay đầu lại nói

“Thiếu gia, đã đến nơi”

Vừa dứt lời, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng còi báo động, 2 chiếc xe cảnh sát xuất hiện gần đó kèm theo tiếng nói

“Phía trước dừng xe, yêu cầu hạ xuống kiểm tra, nhắc lại, yêu cầu hạ xuống kiểm tra, nếu phản kháng chúng ta có quyền đánh gục tại chỗ”

“Hạ xuống đi” nhìn xung quanh xe cảnh sát, Vũ Minh chỉ nhàn nhạt nói

“Dạ được”

Chiếc xe hạ xuống, 2 tên cảnh sát tiến lại gần, Vũ Minh mở cửa sổ ra, tên cảnh sát cúi xuống nói

“Xin chào, mời ngài xuống xe, chúng tôi muốn kiểm tra thông tin”

“Không cần phiền phức, cầm lấy đi” Vũ Minh lạnh nhạt nói, sau đó tháo chiếc đồng hồ đeo tay xuống đưa cho tên cảnh sát, tên kia đang muốn nói gì thì bị người bên cạnh kéo lại

“Chờ 1 chút, đưa đây cho ta” tên cảnh sát kia nói

Nhận lấy chiếc đồng hồ, tên đó lấy ra 1 chiếc máy quét thu nhỏ, quét qua chiếc đồng hồ, trên màn hình xuất hiện vài dòng chữ, nhìn thấy những thông tin đó, tên kia sắc mặt biến đổi

Nhìn về phía Vũ Minh ánh mắt đầy sợ hãi, sau đó cung kính đưa lại chiếc đồng hồ cho hắn

“Xin lỗi đã làm phiền ngài, đây là chức trách của chúng tôi, dù sao trong nội thành siêu tốc rất nguy hiểm, mong ngài thông cảm”

“Ta đi được rồi chứ?” Vũ Minh nhận lại chiếc đồng hồ, cũng không ngoài ý muốn thái độ của người này, dù sao liên bang ban thưởng xuống Vũ Nguyên cũng đã nói cho hắn biết

“Dạ được, ngài bận rộn” tên kia lùi lại cung kính nói

Vũ Minh quay sang hỏi Đường Nguyệt

“Đi hướng nào?”

“Hướng… a, hướng phải, đi hơn 500 mét sau đó quẹo trái là tới” Đường Nguyệt còn đang sững sờ trước thái độ của vị cảnh sát kia, nghe câu hỏi của Vũ Minh giật mình nói

Tài xế nghe thế hiểu ý chạy đi theo hướng Đường Nguyệt nói

Chờ chiếc xe biến mất, tên cảnh sát kia thở phào nhẹ nhõm, bên cạnh 1 tên khác khó hiểu hỏi

“Sao ngươi lại cho hắn đi? Hắn siêu tốc tại nội thành, dù là con em gia tộc cũng bị bắt, ngươi lại thả hắn?”

“Ngươi biết gì mà nói? Hắn là người chúng ta bắt được sao? A cấp, hắn cấp bậc là A, hưởng đãi ngộ chỉ dưới chủ tịch liên bang, ngươi dám bắt?”

“Khụ khụ, xem như ta chưa nói” tên kia xấu hổ nói

Vũ Minh nhìn căn nhà nhỏ phía trước, nhìn về Đường Nguyệt hỏi

“Đây là nhà ngươi?”

“Đúng, là nhà ta” Đường Nguyệt cúi đầu nói

“Xuống xe”

Vũ Minh bước xuống xe, Đường Nguyệt thấy thế cũng đi theo sau, nhìn căn nhà phía trước Vũ Minh ánh mắt híp lại, hắn cảm nhận được có cường giả bên trong

“Vào đi”

Đường Nguyệt đi tới gõ cửa

“Bác, là cháu, Đường Nguyệt, mở cửa cho cháu bác ơi”

“Nguyệt Nguyệt về rối đấy à, chờ 1 tí, tới đây tới đây”

Bên trong vang lên tiếng nói, sau đó cửa mở ra, Vũ Minh ánh mắt nhìn vào trong, là 1 vị trung niên, mái tóc có chút hoa râm, trán có vài nếp nhăn, mặc quần áo hơi chút tiết kiệm, nếu nhìn sơ quả chỉ là phổ thông bình dân như thế không có gì khác nhau, chỉ là ánh mắt kia Vũ Minh biết người này không đơn giản

Người bên trong khi mở cửa nhìn về phía Đường Nguyệt tươi cười, nhưng ánh mắt nhìn thấy Vũ Minh đột nhiên co lại, ánh mắt tỏ ra sát khí trong chớp mắt nhưng dấu đi rất nhanh

“Nguyệt Nguyệt, vị này là?”

“Bạn học, ta là bạn của Đường Nguyệt, chào bác” không đợi Đường Nguyệt nói Vũ Minh liền dành nói trước

“A, cám ơn ngươi đưa Nguyệt Nguyệt về, bây giờ cũng trễ, ngươi về đi thôi không người nhà lại lo lắng”

“Bác, nhưng mà…” Đường Nguyệt do dự nói

“Ngươi biết ta!” Vũ Minh chen ngang nói

“Người nói gì ta không hiểu? Mau về đi thôi” người kia ánh mắt trốn tránh nói

“Ngươi biết ta, hoặc là …. ngươi biết 1 người giống ta!”

“Ta không hiểu ngươi đang nói gì, Nguyệt Nguyệt, vào đi, trễ rồi, mời ngài về cho” người kia kéo Đường Nguyệt vào trong sau đó đóng cửa lại, nhưng đóng lại không được vài giây lại mở vì câu nói kế tiếp của Vũ Minh

“Ngươi xác định để ta về? Chạy được người không chạy được miếu, ngươi chắc chắn chưa?” Vũ Minh cười nhạt nói

Cánh cửa đột nhiên mở ra, người đàn ông kia ánh mắt lạnh giá nhìn về phía Vũ Minh gằn từng chữ nói

“Ngươi muốn gì?”

“Không muốn gì cả, chỉ muốn tìm hiểu vài thứ, không ngại ta vào trong nói chuyện chứ?” Vũ Minh hỏi

“Được, mời vào” người đàn ông kia suy nghĩ 1 chút liền tránh qua 1 bên nhường đường cho Vũ Minh