Lúc tranh đoạt danh ngạch, Triệu Phong đã nhớ hết mọi thành viên ở đây.

Hai tên tóc tím này, hiển nhiên là thiên tài thế hệ trước của Cơ gia, mà nam tử hắc y cao lớn, lại là Thánh Chủ của Tào gia.

Lúc tranh đoạt danh ngạch, ba người cũng không xuất chiến, nên không rõ thực lực cụ thể thế nào.

- Ngươi ở đây đợi ta, nếu như gặp phải nguy hiểm thì lập tức kích hoạt trận pháp Hộ Long Ngọc.

Nhìn về phía ba người đang chậm rãi bước vào Hoàng Thiên truyền thừa, Triệu Phong lập tức phân phó.

- Ngươi, thật sự muốn đi ư?

Trên mặt Chu Tố Nhi lộ vẻ lo lắng.

Vừa rồi nàng còn nghĩ, nếu như có người đến tìm Triệu Phong gây phiền toái, khẳng định kết cục sẽ vô cùng thê thảm.

Nhưng bây giờ, nàng hối hận rồi.

Tào gia và Cơ gia, đều là thế gia sau lưng Bát hoàng tử, thực lực tổng hợp của Bát hoàng tử xếp thứ tư.

Tên nam tử tóc ngắn màu tím kia, chính là Cơ Bạch, Tuần Thú Tông Sư nổi danh Đại Càn Vương triều từ lâu.

Mà nam tử hắc y cao lớn, tên là Tào Chương, được gọi là Bách Luyện Thánh Chủ, nghe đồn hắn tu luyện hơn trăm bộ chiến kỹ Địa cấp cực phẩm tới viên mãn, chính là tuyệt thế thiên tài thế hệ trước của Tào gia.

Đối phương có Tuần Thú Sư, lại có huyết mạch đồng tử mạnh mẽ, lại thêm sức chiến đấu khủng bố như Bách Luyện Thánh Chủ.

Cho dù Triệu Phong mọi phương diện đều rất ưu dị, vượt xa Đại Đế vô địch, nhưng cũng không thể địch nổi tổ hợp như vậy.

Hiện nay, Chu Tố Nhi thật sự có chút hối hận tại sao mình lại là Y Sư.

- Ừm.

Triệu Phong trả lời đơn giản, cũng không giải thích nhiều.

Nhìn dáng vẻ Triệu Phong bình tĩnh như vậy, Chu Tố Nhi liền nghĩ rằng, có lẽ mình đã đánh giá thấp hắn rồi.

Trong Hoàng Thiên truyền thừa.

Cơ Bạch cười lạnh một tiếng:

- Cơ Đăng Thiên, tiểu tử kia một mình tiến vào kìa.

- Như vậy càng tốt, ta sẽ dùng Tử Tinh Đồng đánh bại hắn.

Cơ Đăng Thiên lộ ra thần sắc ngạo nghễ, ánh mắt lạnh lùng nghiêm túc.

Cơ gia vốn chuẩn bị gia nhập phe phái của Cửu hoàng tử.

Nhưng sau khi Tinh Ma Thánh Chủ biết Triệu Phong là thành viên thủ hạ của Cửu hoàng tử, liền trực tiếp rời đi, gia nhập phe phái của Bát hoàng tử.

Ngoài ra còn giải thích với bọn họ rằng:

- Đồng thuật của các ngươi, không phải là đối thủ của Triệu Phong, rất có thể không chiếm được danh ngạch.

Hơn nữa, đệ tử trẻ tuổi trong Cơ gia, cũng ngày ngày đàm luận về Đồng thuật thần bí của Triệu Phong.

- Ta sẽ cho tên tiểu tử kia biết sự kinh khủng của Tử Tinh Đồng, Cơ gia chúng ta chính là thế gia huyết mạch đồng tử mạnh nhất của Vương triều Đại lục.

Từ khi Cơ Đăng Thiên bắt đầu tu hành, ngoài Cơ gia ra, có thể nói là chưa từng thua thiệt tại phương diện huyết mạch đồng tử.

Muốn hắn thừa nhận Đồng thuật của mình không bằng một tiểu bối Hư Thần Cảnh hậu kỳ trẻ tuổi, điều này tuyệt đối là không thể.

- Khà khà, nghe nói Triệu Phong lấy thân phận Tuần Thú Sư, để tham gia thí luyện Thái Tử.

Trong mắt Cơ Bạch lộ ra một tia hưng phấn.

- Phí lời, chỉ là một tiểu bối Hư Thần Cảnh mà thôi.

Bách Luyện Thánh Chủ phi hành ở phía trước, hừ lạnh một tiếng.

- Bách Luyện Thánh Chủ, ngươi có lẽ còn không biết, trong tay Triệu Phong có một đầu Vân Tằm Tiên Điệp.

Cơ Bạch chợt nở nụ cười âm tà.

- Ồ?

Bước chân Bách Luyện Thánh Chủ thoáng dừng lại, lông mày khẽ nhướng lên.

Hiển nhiên, sự dụ hoặc của Vân Tằm Tiên Điệp, cho dù là Thánh Chủ, cũng không thể tránh khỏi.

- Có điều, trận pháp trong Hộ Long Ngọc của hắn, hẳn là chưa sử dụng, nếu như chúng ta tùy tiện ra tay, bức cho hắn sợ hãi mà sử dụng, vậy thì thật là không tốt.

Cơ Bạch tiếp tục nói.

Sau đó, thanh âm của ba người liền biến mất, hiển nhiên là dùng linh thức để “giao lưu”.

Ngoại hình của Hoàng Thiên truyền thừa là một tòa cung điện.

Sau khi đi vào, bên trong chỉ còn lại một cái cổ đạo rộng rãi.

Bề mặt cổ đạo phủ kín cát vàng, cuối thông đạo u ám, không biết là dẫn tới đâu.

Ở một nơi rất sâu trong cổ đạo.

Ầm... Ầm...

Một cường giả đang chém giết với vô số quái vật sa thạch hình người.

Mà phía trước, có rất nhiều quái vật sa thạch cuồn cuộn lao tới, phảng phất như mãi mãi không kết thúc.

- Tiết Viễn, ta không xong rồi, lối đi này không biết còn xa nữa không.

Một tên Đại Đế thấp giọng nói, chân nguyên của hắn đã tiêu hao quá độ rồi.

- Chỉ dựa vào hai tiểu đội chúng ta, quả thật là không được.

Tiết Viễn nhìn về phía bên cạnh, tình huống tiểu đội thành viên của Thập Nhị hoàng tử, cũng không tốt đẹp hơn là bao.

Bọn họ từ lúc tiến vào Hoàng Thiên truyền thừa, đã bắt đầu chém giết với những quái vật sa thạch này rồi.

Quái vật sa thạch mặc dù chỉ có thực lực Nửa bước Vương Giả.

Nhưng thực lực của mọi người lại bị không gian Thái Cổ áp chế, nên không thể nào phát huy hoàn toàn được.

Một đường chiến đấu, vô cùng gian khổ, ít nhất cũng đã giết hơn 700 đầu quái vật sa thạch.

Thế nhưng, phía trước vẫn dày đặc đen kịt, có thể nhìn thấy quái vật sa thạch đông nghìn nghịt.

- Có tiểu đội khác đến rồi.

Một người chợt kinh ngạc thốt lên.

- Đó là thành viên của Bát hoàng tử, là người của Tào gia và Cơ gia.

- Đó là Bách Luyện Thánh Chủ của Tào gia.

- Cố lên, đội ngũ của Tào gia và Cơ gia đến rồi, truyền thừa này, nhất định có thể công phá.

Tiết Viễn nói với Đại Đế ở bên cạnh, không ngừng cổ vũ, lộ vẻ hưng phấn vô cùng.

Có cấp bậc Thánh Chủ tham chiến, những quái vật hình người này sẽ dễ dàng bị loại bỏ.

Ầm...

Bách Luyện Thánh Chủ giống như một viên thiên thạch màu đen, mang theo phong bạo vô tận, ầm ầm lao đến, trực tiếp nện lên trung tâm mấy chục đầu quái vật sa thạch.

Uy thế cấp bậc Thánh Chủ, đột nhiên bạo phát, một luồng phong bạo khủng bố vô hình liền cấp tốc tản ra.

Rầm rầm rầm…

Vô số quái vật sa thạch xung quanh, lập tức rên rỉ, thân thể trực tiếp bị nghiền nát, hóa thành một bãi cát vàng.

- Các ngươi, rời khỏi Hoàng Thiên truyền thừa cho ta!

Bách Luyện Thánh Chủ quay đầu lại, nhìn về phía trước, thanh âm lạnh lẽo, khí thế bức thẳng tới trước.

Khí tức ngợp trời, uy nghiêm Thánh Chủ siêu việt tất cả, khiến cho những vị Đại Đế ở phía trước, đều không đứng vững nổi, hít thở không thông.

- Nếu như tiếp tục ở lại đây, chúng ta sẽ gặp là giết đấy.

Cơ Bạch chậm rãi đi tới, nở nụ cười lạnh lẽo, chậm rãi đi vào cổ đạo.

Hắn vung tay lên.

Trên mặt đất nhất thời xuất hiện vô số mãng xà màu xanh thẫm, toàn thân là vảy giáp rất nhỏ, phát ra màu sắc sặc sỡ lạnh lẽo.

- Các ngươi…

Lửa giận trong lòng Tiết Viễn lập tức bùng lên.

Trong Hoàng Thiên truyền thừa, bọn họ xông đến chỗ này, đã hao phí vô số tinh lực, bây giờ cứ như vậy mà rời đi, làm sao khiến người khác cam tâm được?

Nhưng chiến lực của mọi người sớm đã cạn kiệt.

Cho dù là ở trạng thái hoàn chỉnh, mọi người liên thủ lại cũng không thể là đối thủ của Tào gia và Cơ gia.

Đội ngũ của bọn họ và đội ngũ của hoàng tử xếp hạng thứ năm, quả thực chênh lệch quá lớn.

- Đi!

Tiết Viễn hừ lạnh một tiếng, dẫn theo hai tên thành viên rời đi.

Những tiểu đội khác, cũng chỉ có thể từ bỏ.

Trong lăng mộ Hoàng tộc, có rất nhiều truyền thừa, bọn họ vẫn còn cơ hội.

- Tiết Viễn, tiếp theo, chúng ta đi truyền thừa nào đây?

Một lão giả mặc vải bố, mỉm cười hỏi.

Hai tiểu đội này, mặc dù không cùng một trận doanh, nhưng đồng thời xông vào, lại cùng bị tiểu đội của Bát hoàng tử đuổi ra, cho nên có chút không cam lòng.

- Đi những truyền thừa nhỏ thôi, những truyền thừa lớn, e rằng ngay cả một chén canh thừa chúng ta cũng không được chia.

Tiết Viễn cảm thán một phen.

Đối mặt với thành viên đội ngũ của năm hoàng tử có thực lực tổng hợp hàng đầu, bọn họ cảm thấy rất bất lực.

Bát đại thế gia gốc rễ sâu dày, không phải là đối tượng mà thế lực Tam Tinh bình thường có thể so sánh được.

- Ồ, phía trước có người.

Một người kinh ngạc nói.

Chỉ thấy một thiếu niên tóc vàng Kim Đồng, một thân một mình đi tới.

- Giao ra hai khối Hộ Long Ngọc, tha cho các ngươi rời đi.

Khóe miệng Triệu Phong nhếch lên nụ cười, đứng ở trước mặt đám người, bày ra bộ dạng như cướp đường.

- Cái gì?

Đám người ngẩn ra, đều nhận ra đối phương là Triệu Phong.

Bọn họ xác định lỗ tai của mình không nghe lầm.

Đối với Triệu Phong, bọn họ cũng hiểu biết nhất định.

Hắn là Tuần Thú Sư trong đội ngũ của Cửu hoàng tử, nghe nói có một đầu Linh sủng là chủng tộc mang huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc Bảng.

Có điều, một Tuần Thú Sư Hư Thần Cảnh hậu kỳ, lại đánh cướp Đại Đế, nói ra e rằng có thể chọc cười chết không ít người a.

- Triệu Phong, hoặc là giao ra Vân Tằm Tiên Điệp, hoặc là kích hoạt truyền tống trận của Hộ Long Ngọc rời khỏi đây.

Ánh mắt của Tiết Viễn trở nên lạnh lùng, chậm rãi đi tới.

Bị cường giả của Tào gia và Cơ gia đuổi ra, trong lòng hắn vốn đã tích đầy lửa giận, đang nghẹn không có chỗ phát tiết.

Bây giờ vừa vặn có một tên tiểu bối vô tri tự dâng đến tận cửa.

Nghe vậy, năm người còn lại cũng xông tới, lộ ra nụ cười châm chọc.

- Xem ra các ngươi từ chối giao ra Hộ Long Ngọc rồi.

Mắt trái của Triệu Phong, quét qua mọi người một lượt, phảng phất như nhìn xuyên thấu tất cả, khiến tâm thần mọi người đều run lên.

Tiết Viễn khẽ nhíu mày, tâm tình vừa phiền muộn, vừa cảm thấy có gì đó không đúng.

- Triệu Phong, ngươi muốn chết.

Một lão giả áo trắng trong tiểu đội, cấp bậc Đại Đế, tính khí tương đối nóng vội, liền trực tiếp mắng chửi, chuẩn bị động thủ.

- Hừ, Thánh Lôi Bá Quyền!

Triệu Phong bước ra một bước, toàn thân khuếch trương, tản mát ra một tầng lôi văn thể phách kim lam sắc rực rỡ, tựa như một tiểu cự nhân kim lôi.

Đông thời, bên ngoài thân thể hắn ngưng tụ một tầng lôi tráo ngưng thực cổ xưa, hào quang kim sắc lập lòe, kèm theo đó là một trận Phong Lôi nổ vang.

Tên Đại Đế kia, bổ một chưởng lên lôi tráo trên người Triệu Phong, hết thảy thế công, đều bị hóa giải.

Đồng thời, một luồng lực lượng phản chấn mạnh mẽ, kèm theo vô số Phong Lôi, chấn lão giả bay xa mấy chục trượng, sau khi phun ra một ngụm máu tươi, liền co quắp ngồi dưới đất, ánh mắt nhìn Triệu Phong với vẻ sợ hãi tột đổ.

Mà năm người còn lại, bị Thánh Lôi Thể Phách của Triệu Phong chấn động nghiền ép, tựa như bị búa lớn bổ trúng, khí huyết nhộn nhạo, cảm giác mơ hồ lan khắp toàn thân.

- Lực lượng thể phách thật mạnh, hoàn toàn bỏ qua công kích Đại Đế, hơn nữa còn có thể phản chấn thương tổn.

- Loại uy thế khí thế này, thậm chí tiếp cận Thánh Chủ rồi.

- Làm sao có thể, hắn rõ ràng chỉ là Hư Thần Cảnh hậu kỳ, lại bị không gian Thái Cổ áp chế, hắn làm sao có thể phát huy chiến lực vượt xa người thường được?

Trong lòng mọi người đều kinh hãi nghi hoặc một phen.

Lúc này, Triệu Phong khiến bọn hắn có cảm giác giống như Bách Luyện Thánh Chủ vừa rồi, tất cả đều vô lực phản kháng, chỉ có thể thuận theo.

Tâm thần Tiết Viễn cực kỳ chấn động, chỉ thấy sắc mặt Triệu Phong vẫn bình thản như cũ.

Trong nguồn thông tin của hắn, có đề cập đến thể phách phòng ngự của Triệu Phong rất kinh người.

Nhưng lại không nghĩ rằng, thể phách của đối phương có thể cường đại đến trình độ như thế.

Hơn nữa, nghe nói phương diện Triệu Phong mà am hiểu nhất vẫn là Đồng thuật linh hồn.

Bây giờ, hắn lại dùng thân phận Tuần Thú Sư tiến vào không gian Thái Cổ, trong tay nhất định còn có Linh sủng chiến đấu khác.

- Chúng ta đồng ý giao ra một khối Hộ Long Ngọc.

Tiết Viễn cắn răng nói.

Chỉ giao ra một khối Hộ Long Ngọc mà thôi, Hộ Long Ngọc đối với bọn họ mà nói, giá trị cũng không lớn lắm.

Hoàng tử sau lưng bọn họ, đều không có ý định tranh đoạt ngôi vị Thái Tử, cho nên thu thập Long vận khí cũng không có nhiều tác dụng lắm.

Nếu như bọn họ đều kích hoạt trận pháp rời đi, vậy thì quá lãng phí thủ đoạn bảo mệnh duy nhất rồi.

Tiết Viễn từ trong tay một thành viên, lấy ra một khối Hộ Long Ngọc, đưa tới trước mặt Triệu Phong.

Mà lão giả áo trắng khác, cũng đi tới bên cạnh tên Đại Đế vừa bị Triệu Phong đánh bay, gỡ xuống Hộ Long Ngọc trên người hắn, giao cho Triệu Phong.

Triệu Phong tiếp nhận Hộ Long Ngọc, cũng không quan tâm bọn họ nữa, lại tiếp tục đi sâu vào bên trong.

- Bây giờ, cũng chỉ có thể vơ vét như vậy mà thôi.

Triệu Phong thở dài một hơi.

Tất cả mọi người đã dần thích ứng với không gian này, tên Đại Đế vừa rồi, thậm chí còn có thể phát huy được ba phần mười thực lực.

- Đường đến truyền thừa vẫn còn rất dài, cứ để cho bọn chúng đi trước mở đường.

Mắt trái của Triệu Phong, phóng ra một tia kim trạch kỳ dị, nhìn về phía xa, nhàn nhã đi tới.

Sâu trong cổ đạo.

Bách Luyện Thánh Chủ tựa như một cơn lốc màu đen cuốn tới, những nơi cơn lốc đi qua, tất cả quái vật sa thạch đều tan nát.

- Liệt Thiên Bá Quyền.

- Thiên Tàm Vô Ảnh Cước.

- Kim Thần Chỉ.

Rầm rầm rầm…

Tốc độ của ba người cực nhanh, không ngừng tiến lên, những nơi bọn họ đi qua, chỉ để lại trên mặt từng đống cát vàng.

- Đừng nói là tiểu tử kia sẽ không đến đây chứ?

Cơ Đăng Thiên dừng lại, nhìn về phía sau.

- Đến rồi, chỉ có điều tốc độ rất chậm, dường như đang hi vọng chúng ta sẽ mở đường cho hắn, sau đó ngồi làm ngư ông đắc lợi.

Cơ Bạch cẩn thận quan sát, sau đó cười khẩy nói.

- Khà khà, chỉ cần hắn có thể đến đây, có bản lĩnh, như vậy thì muốn lấy gì cũng được.