Bịch bịch bịch…

Một cước này của Triệu Phong, không chỉ đá bay Ngũ Trưởng lão Vương Giả Hư Thần Cảnh, mà một vài thành viên Tông môn xung quanh, cũng hét lên rồi ngã gục, có không ít người hộc máu ngay tại đương trường.

Một cước lực phách bá đạo này, giống như Lôi Sơn mấy ngàn vạn cân, chấn động Thiên Hư.

Ầm ầm ầm...

Một mảnh sơn môn phụ cận, mơ hồ chấn vang run rẩy, oanh lôi tạc nhĩ.

- Đây… Làm sao có thể chứ…

Một vài đệ tử Tông môn ở xa xa, khí huyết bốc lên, cả đám lâm vào ngây dại.

Một vị Vương Giả Trưởng lão khác là “Lục Vân Vương” thì cái miệng há lớn, cằm sắp rơi xuống đất.

- Chỉ dựa vào khí lực thân thể đơn thuần, đã đá bay Ngũ Trưởng lão, còn khiến hắn trọng thương…

Lục Vân Vương cảm thấy trái tim lạnh giá, một trận thất thần.

Mặc dù sự thật bày ra ngay trước mắt, nhưng Lục Vân Vương vẫn hoài nghi hai mắt của mình.

Ầm…

Tại một nơi khác, Ngũ Trưởng lão đã bay ngược ra ngoài hai trăm dặm, lún sâu vào trong thân một ngọn núi, bụi bay cuồn cuộn.

- Ngươi… Làm sao có thể…

Sắc mặt Ngũ Trưởng lão tái nhợt, thân thể xương cốt như muốn rã rời, gần như không đứng dậy nổi.

Trên thạch đài màu đen, Triệu Phong dẫn đến mắt sợ hãi kinh ngạc của phần đông người xem, một vài thành viên Tông môn bị thương, còn chưa rõ nguyên nhân là gì.

- Chư vị, thật có lỗi, ta khống chế lực đạo không tốt lắm…

Triệu Phong liền biểu đạt xin lỗi đối với những thành viên Tông môn bị ngộ thương này, lại càng dẫn đến một tràng tiếng hét chói tai.

Hắn quả thật không cố tình thương hại những thành viên Tông môn vô tội này.

Triệu Phong và Nam Cung Thánh bất động, lực lượng của hắn là do bản thân tích lũy mà thành, vẫn còn lưu lại vài phần tâm tính bản chất, tương đối ghét việc chém giết vô tội lung tung.

Chẳng qua.

Vừa mới ra khỏi Không Gian Thần Huyễn, lại có chút thiếu khuyết khả năng khống chế lực lượng.

Nếu là ở Không Gian Thần Huyễn, lực lượng của một cước này, sẽ bị áp chế đến cực điểm, không có khả năng có uy lực rung động như vậy.

Ngoài ra.

Trước khi Triệu Phong tiến vào Không Gian Thần Huyễn, Thánh Lôi Thể vẫn chỉ mới ở tầng thứ tư, kém trình độ hiện nay một trời một vực.

- Mộc Chi Phong Lôi.

Song chưởng Triệu Phong mở ra, một tầng gợn sóng mộc lôi lục sắc nhàn nhạt, tản ra xung quanh.

Những thành viên Tông môn bị thương, bị Mộc Chi Phong Lôi quấn quanh, thân thể liền cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái, thương thế nhanh chóng khép lại.

Thậm chí, Mộc Chi Phong Lôi còn có hiệu quả khu trừ những loại độc tố ám tật hiệu quả.

- Chất lượng và hiệu quả của Mộc Chi Phong Lôi này, đã sánh ngang với cấp độ Vương Giả Hư Thần Cảnh rồi…

Lục Vân Vương ở cách đó không xa, trong mắt chợt lóe tinh quang.

Hắn dùng ánh mắt hoàn toàn mới để đánh giá Triệu Phong, không còn xem đối phương là vãn bối nữa, mà ít nhất cũng lấy thân phận của Vương Giả cùng thế hệ mà đánh giá.

- Đa tạ Triệu sư đệ.

Những thành viên Tông môn được chữa trị khỏi, thân thể đều nhận được ích lợi nhất định, cấp độ sinh mệnh mơ hồ có chút tăng lên.

Bỗng nhiên.

Ánh mắt những thành viên Tông môn này, khi nhìn về phía Triệu Phong, ngoại trừ hoảng sợ ra, còn có thêm vài phần tôn kính.

Dù sao đi nữa, Triệu Phong cũng không cố ý thương hại vô tội.

- Triệu Phong, ngươi rất lợi hại, nhưng thân là một thành viên của “Vạn Thánh Tông”, ngươi làm sao có thể đánh trọng thương Trưởng lão chứ?

Lục Vân Vương hít sâu một hơi, không khỏi chất vấn.

- Hắn không ra tay, ta cũng sẽ không lỡ tay đả thương hắn.

Triệu Phong nói với vẻ đương nhiên.

Lục Vân Vương lập tức không biết nói gì.

Quả thật, ra tay trước là vị Ngũ Trưởng lão, mà Triệu Phong phản kích, cũng có thể xem như là tự vệ.

Chẳng qua, hành động tự vệ này có chút quá mức.

Nhưng Triệu Phong cũng không nói láo, hắn đích xác có chút “lỡ tay”, không thể nắm giữ chừng mực được.

- Ta có thể đi rồi chứ?

Triệu Phong làm ra vẻ như muốn rời khỏi thạch đài màu đen là điểm kết nối này.

- Việc này… Trước hết nán lại một chút.

Trên trán Lục Vân Vương chảy ra một tia mồ hôi, tâm thần căng thẳng.

Nghĩ đến kết cục Ngũ Trưởng lão ngăn cản Triệu Phong, hắn càng âm thầm đề phòng hơn.

- Triệu Phong có gì chỉ bảo?

Bất ngờ chính là Triệu Phong dừng bước thật, sắc mặt vẫn bình thản, không hề có ý tứ ra tay.

Lục Vân Vương không khỏi thở phào một hơi.

Trên thực tế.

Lục Vân Vương đã nghĩ nhiều, nếu như vị Ngũ Trưởng lão kia hảo hảo nói chuyện nhẹ nhàng, Triệu Phong cũng không thể động thủ với hắn.

Nếu như đối phương đã ra tay, há Triệu Phong lại ngồi yên chờ chết?

- Triệu Phong, đội ngũ tiến vào Không Gian Thần Huyễn của Vạn Thánh Tông chúng ta, còn chưa xuất hiện, ngươi là đầu tiên ra ngoài, dù sao cũng nên nán lại chờ đợi một chút, tránh đi tị hiềm.

Lục Vân Vương vẻ mặt hào khí nói.

Lời nói của hắn mang theo ngữ khí đề nghị, không phải là cường thế lưu lại.

- Được, ta chờ ở đây một chút vậy.

Triệu Phong gật đầu, cảm thấy cũng có lý. Hắn không làm chuyện gì đối lý, tự nhiên cũng không ngại phải đối chất.

Dứt lời.

Hắn khoanh chân ngồi trên thạch đài màu đen, đôi mắt khép hờ.

Triệu Phong rất phối hợp lưu lại, khiến Lục Vân Vương thở phào một hơi, những thành viên còn lại của Tông môn cũng phát hiện, Triệu Phong này không phải là kẻ không phân rõ phải trái, thậm chí còn rất biết điều.

- Cũng đúng, có thể nói chuyện thì tại sao không hảo hảo nói chuyện, lại phải ra tay chứ?

- Nếu không phải Ngũ Trưởng lão ra tay trước, Triệu Phong cũng sẽ không tự vệ phản kích.

Những thành viên Tông môn được Triệu Phong trị liệu, đều lén nghị luận, nhưng thật ra đều tương đối ủng hộ Triệu Phong.

Trên thạch đài màu đen.

Triệu Phong khoanh chân ngồi, trong lúc chờ đợi, hắn bắt đầu sắp xếp chỉnh lý lại những thu hoạch trong Không Gian Thần Huyễn.

Triệu Phong ở trong Không Gian Thần Huyễn mấy tháng, cho nên thu hoạch rất phong phú.

Tài nguyên mà Triệu Phong có được, có thể nói là rất khổng lồ, thậm chí còn không có tài liệu bình thường hay cấp thấp, những vật phẩm này nếu như tùy tiện đặt tại Đại Lục Vực, cũng đều là trân phẩm.

Trong đó, giá trị cao nhất là hai kiện Thứ Thần Khí.

Mê Không Giới và Lục Thần Tiễn.

Mê Không Giới chính là cái hộ thủ của Triệu Phong, là Thứ Thần Khí đạo cụ phụ trợ, nhưng lại vô cùng thực dụng.

Về phần “Lục Thần Tiễn”, Triệu Phong chiếm được hai mũi, còn mũi thứ ba thì bị Hoàng tộc chiếm được.

Uy lực của Lục Thần Tiễn, Triệu Phong vẫn rất khó có thể đánh giá được, nhưng với tu vi thực lực của hắn hiện nay, có lẽ còn lâu mới đủ phát huy.

Ngoài ra.

Lục Thần Tiễn vẫn là Thứ Thần Khí tiêu hao duy nhất, uy lực cực lớn, được xưng là có thể tiêu diệt Thần Vị.

Dưới hai kiện Thứ Thần Khí này, còn có những trân bảo tuyệt thế như “Bách Nguyên Thánh Tương”, tiếp theo là những khoáng thạch lấy được trong Luyện Chú lâu.

Những loại khoáng thạch truyền thuyết này, ít nhất cũng có thể luyện chế được Thần binh Thiên cấp, Thánh Khí truyền thừa, thậm chí là cả Thứ Thần Khí nữa.

Trong đó, khoáng thạch có giá trị cao nhất, phẩm cấp rất có khả năng đạt tới tuyệt phẩm.

Những khoáng thạch này, mặc dù giá trị cao nhưng, đối với Triệu Phong trước mắt mà nói, ý nghĩa lại không lớn, có lẽ ngày sau mới hữu dụng.

Cuối cùng là những loại cực phẩm trân bảo như “Bích Thủy Thiên Liên”, “Linh Nhục Tuyết Ngọc Ngẫu”, “Kim Sắc Cốt Hài”, “Trấn Hồn Thạch”. Số lượng đều không ít.

Trong đó, số lượng Bích Thủy Thiên Liên và Linh Nhục Tuyết Ngọc Ngẫu, có thể nói là khổng lồ.

Những trân tài địa bảo cấp bậc này, đối với Vương Giả Hư Thần Cảnh, cũng có sức hấp dẫn rất lớn, mà Triệu Phong ở trong Không Gian Thần Huyễn, nhất là trong Tà Dương Phủ, lại thu hoạch được số lượng rất khổng lồ.

Về phần những trân linh thiên địa dưới cấp bậc Bích Thủy Thiên Liên, như là “Thủy Mẫu Chi Tinh”, “Vô Cương Chi Mộc”, thì lại càng chồng chất như núi.

Nếu không phải Triệu Phong có được Thứ Thần Khí “Mê Không Giới”, e rằng cũng không chứa hết nổi những tài nguyên khổng lồ này.

Theo thời gian trôi qua.

Tâm thần ý niệm của Triệu Phong, đã đắm chìm trong Tiểu Thế Giới của Mê Không Giới.

Trong Tiểu Thế Giới này, tự hình thành một mảnh núi sông, có thể cất chứa sinh linh, so với Tiểu Thế Giới thực chất hóa của Đại Đế, còn cao hơn một cấp bậc.

Đương nhiên, những trân bảo đỉnh cao nhất thu được từ Không Gian Thần Huyễn, đều gửi tại không gian trữ vật Thứ Thần Khí.

Không gian trữ vật này càng củng cố hơn, lực phòng hộ cường đại, không dễ bị ngoại lực xâm nhập.

Ô...ô...ô...n...g!

Tại một góc của Tiểu Thế Giới, có một đám Ngũ Độc Kỳ Phong, trong đó, Phong Vương có ba con, độc phong tinh anh có hơn trăm con, loại bình thường thì có đến mấy trăm con, khí tức ít nhất có thể sánh ngang với Đại Đan Nguyên Cảnh hậu kỳ.

Những độc phong này, đều sử dụng công kích mang tính tự sát, đều có thể sát thương địch nhân vượt cấp.

Triệu Phong sở dĩ nô dịch và lưu lại một ít, chính là vì tư chất tiềm lực của chúng, lưu chúng lại trong không gian Tiểu Thế Giới, còn có thể tiếp tục bồi dưỡng.

Ngũ Độc Kỳ Phong trưởng thành, cần phải có phấn hoa.

Mà Triệu Phong ở trong Không Gian Thần Huyễn, đạt được rất nhiều kỳ hoa dị thảo, số lượng chất đống thành núi, một vài loại không dùng được, cũng thấy chướng mắt, đều lưu lại cho đám Ngũ Độc Kỳ Phong này.

Triệu Phong tin rằng, không lâu nữa, đám độc phong bình thường đều có thể tấn chức tinh anh.

Còn trong đám tinh anh, thì sẽ có không ít con tấn chức Vương cấp.

Mục tiêu của Triệu Phong chính là, có thể bồi dưỡng đám độc phong này đến trình độ có thể uy hiếp cả Tông phái Tam Tinh.

Vụt vụt vụt...

Lúc Triệu Phong ngồi xếp bằng, sắp xếp chiến lợi phẩm, thì gần đó không ngừng vang lên tiếng xé gió.

Nửa canh giờ sau.

Một vài vị Trưởng lão, đã hạ xuống trên thạch đài màu đen.

Trong đó có một lão giả áo xám, quanh người tràn ngập một mảnh quang huy sức mạnh to lớn, khí tức uy hiếp rất nhiều Vương Giả trên sân, tu vi cao tới Hư Thần Cảnh đỉnh phong.

- Ân Trưởng lão.

Những Vương Giả Trưởng lão khác nhìn thấy vị Ân Trưởng lão này, đều ào ào chào hỏi, vô cùng cung kính.

Trong Vạn Thánh Tông, Vương Giả đạt tới đỉnh phong cực ít, mà Ân Trưởng lão này, chính là một trong số đó.

- Ân Trưởng lão, ngươi tới đúng lúc lắm…

“Ngũ Trưởng lão” bị thương, vẻ mặt chật vật, miễn cưỡng bay đến trước mặt Ân Trưởng lão.

- Ngũ Trưởng lão, tại sao ngươi lại rơi vào nông nỗi như vậy?

Ân Trưởng lão lộ vẻ kinh ngạc.

- Đây là do tên tặc tử kia, ở trong Không Gian Thần Huyễn đạt được đại kỳ ngộ, nhưng lại không để đám Vương Giả lão bối chúng ta trong mắt…

Ngũ Trưởng lão thêm mắm thêm muối, đem chuyện lúc trước nói qua một lượt.

- Lại còn có chuyện như vậy?

Ân Trưởng lão nghe xong, sắc mặt thoáng trầm xuống, ánh mắt xẹt qua thiếu niên tóc tím đang ngồi trên thạch đài màu đen.

Thiếu niên tóc tím kia, khoanh chân tĩnh tu, mấy vị Vương Giả vừa đến, cũng không khiến cho vẻ mặt của hắn có chút động dung nào.

Đổi lại là một vị Vương Giả Hư Thần Cảnh của Tông phái Nhị Tinh, Tam Tinh nào, nhìn thấy một màn này, tự nhiên cũng sẽ rất không thoải mái.

- Ân Trưởng lão, đệ tử của ngươi, cũng ở trong Không Gian Thần Huyễn kia, tại sao lại chưa ra…

Ngũ Trưởng lão tiếp tục nói.

Những Vương Giả Hư Thần Cảnh vừa tới đây, đều nghe động tĩnh mà đến, phần lớn là vì tình huống đệ tử môn đồ của bản thân trong Không Gian Thần Huyễn.

Nhưng toàn bộ Vạn Thánh Tông, chỉ có một mình Triệu Phong là trở về từ Không Gian Thần Huyễn.

- Hừ, tiểu bối, đệ tử của ta ở trong Không Gian Thần Huyễn, nếu như có gì không hay xảy ra, ta bắt ngươi tra hỏi.

Một thanh âm như lôi đình, tiến sâu vào phương diện linh hồn của Triệu Phong.

Triệu Phong thoáng ngẩng đầu, nhìn về phía Vương Giả đỉnh phong “Ân Trưởng lão” ở trên trời cao, uy thế tràn ngập.

Đằng sau, trong đám cao tầng Tông môn trình diện, biết được Triệu Phong thoát ly đoàn đội, còn tự mình hành động, thu hoạch được đại kỳ ngộ.

Còn có một bộ phận thì hoài nghi Triệu Phong độc chiếm lợi ích, bày mưu dồn những người khác trong Tông môn vào chỗ chết.

Nhưng chân tướng, đều phải chờ đợi đoàn đội của Vạn Thánh Tông trở về mới biết được.

Lại chờ đợi thêm một hai canh giờ nữa, nhưng đoàn đội tinh anh của Vạn Thánh Tông, vẫn không xuất hiện.

- Không thể nào…. Chẳng lẽ đội ngũ của Vạn Thánh Tông, đã bị toàn diệt trong Không Gian Thần Huyễn?

Vẻ mặt Triệu Phong trở nên cổ quái.

Tình hình chung là, chỉ cần không phải chính diện gặp phải cấp bậc tồn tại như Hắc Giao Long, loại tình huống này thật ra rất nhỏ.

Đương nhiên, loại tình huống diệt đoàn phát sinh trong Không Gian Thần Huyễn, cũng không phải là chưa từng xuất hiện qua.

Nếu như đoàn đội Vạn Thánh Tông, thật sự bị diệt đoàn trong Không Gian Thần Huyễn, vậy thì Triệu Phong sẽ gánh phải áp lực và chất vấn rất lớn.

May mắn là loại tình huống này cũng không phát sinh.

Một lúc lâu sau…

Vụt vụt vụt...

Trên thạch đài màu đen, xuất hiện từng đạo thân ảnh quen thuộc, khiến mọi người ồn ào một trận.