Những người này, so với Triệu Phong thì đều tới sớm hơn, cũng không thiếu người biết hàng.

Mặc dù bọn họ cũng không nhận ra lai lịch cụ thể của xương cốt Tử Phong Lôi Sư, nhưng cái này cũng không trở ngại việc bọn họ đại khái định giá đối với những vật này.

Trong số những người quát lớn dừng tay, liền có Vị thanh niên tử bào của Tử Dương Cung.

Thanh niên tử bào này chính là thủ tịch Đại đệ tử của Tử Dương Cung, tu vi cao tới Nửa bước Vương Giả, chỉ là không có xếp vào trong các thiên tài trên Đại Càn Hoàng Bảng.

- Người thấy có phần, ta cần mấy cây xương cốt này!

Triệu Phong trực tiếp mở miệng yêu cầu.

Loại thái độ này thiếu chút nữa đem mấy người Tử Dương Cung chọc giận đến lệch mũi.

Hầm tài nguyên nơi này là do một gã thiên tài của Tử Dương Cung phát hiện trước, Triệu Phong vừa mới đến, không có xuất lực chút nào, đã mở miệng đòi lấy một trong vài loại vật liệu giá trị cao nhất nơi này.

Cái này làm cho bọn họ vừa tức giận vừa buồn cười!

- Hừ! Tài nguyên nơi đây, còn chưa thương nghị ra phương án phân phối!

Cặp mày thanh niên tử bào nhíu chặt.

Tu vi gã thiếu niên này không cao, nhưng da mặt cũng rất dày a!

- Chuyện gì xảy ra?

Ánh mắt Triệu Phong không khỏi nhìn về phía thủ tịch đệ tử bản Tông, Khổng Phỉ Linh.

Khổng Phỉ Linh khẽ rùng mình, vẻ mặt có chút cổ quái.

Trao đổi qua một chút, Triệu Phong mới hiểu được, hai đại Tông phái đối với việc phân phối tài nguyên ở nơi này còn chưa có đạt thành ý kiến thống nhất.

Tử Dương Cung quả thật là phát hiện nơi đây trước, nên muốn được phân chia phần lớn lợi ích.

Nhưng vấn đề chính là, thời điểm Tử Dương Cung phát hiện ra nơi này, cũng có người của Vạn Thánh Tông vừa lúc có mặt ở đây.

Vạn Thánh Tông muốn phân chia năm năm, mà Tử Dương Cung lại muốn ít nhất sáu thành trở lên.

- Cái này rất đơn giản, vậy thì dựa vào bổn sự đi!

Triệu Phong vô cùng thẳng thắng nói.

Lời ấy vừa ra, mấy người Tử Dương Cung liền tức giận đến lệch mũi.

- Tiểu tử, cho dù dựa vào bổn sự, ngươi cũng không chiếm được mấy cái xương cốt Lôi đạo trân quý này!

Một vị lão giả Tử Dương Cung, giận quá hóa cười, nói.

- Được rồi! Vậy ta đây tạm thời rời đi!

Triệu Phong khẽ nhún vai.

Dứt lời, hắn hướng về phía bên Khổng Phỉ Linh mà chạy đi.

- Không đúng! Mấy câu xương cốt kia đâu mất rồi?

Một vị trung niên béo mập của Tử Dương Cung, tròng mắt mở to trừng trừng, thất thanh hô lên.

Mọi người nhìn chăm chú nhìn lại.

Vài cây xương cốt Tử Phong Lôi Sư kia, đã không cánh mà bay!

Vụt...

Bên trong gian hầm đột nhiên hiện lên một đạo hư tuyến ám ngân sắc, chợt lóe lên rồi biến mất.

- Là không gian độn pháp!

Thanh niên tử bào quát lớn một tiếng, thần niệm Nửa bước Vương Giả bao phủ xung quanh, thẩm thấu cả một mảnh hư không.

Nhưng mà, đạo hư tuyến ám ngân sắc kia, sau khi lóe lên biến mất, liền không còn một tia dấu hiệu nào nữa.

- Tiểu bối, có phải là ngươi trộm mấy cây xương cốt phong lôi kia không?

Mấy người Tử Dương Cung đều nhìn chằm chằm về phía Triệu Phong, hét lớn.

Ngay cả bọn người thanh niên tử bào cũng đều có chút hoài nghi Triệu Phong.

- Đúng là ngậm máu phun người! Ở đây có nhiều người như vậy, con mắt nào của các ngươi nhìn thấy ta trộm xương cốt?

Ngữ khí Triệu Phong khinh thường nói.

Sắc mặt mọi người nhất thời cứng lại.

Quả thật, không ai phát hiện dấu hiệu Triệu Phong đã ra tay.

Từ đầu tới cuối, Triệu Phong bị song phương tập trung gắt gao, căn bản không có cơ hội ra tay.

- Lại nói, ta làm sao có năng lực ở trước mặt hai Nửa bước Vương Giả, vô ảnh vô tung đánh cắp vật phẩm?

Bộ dáng Triệu Phong chính khí lẫm liệt.

Đám người Tử Dương Cung cùng Vạn Thánh Tông cũng đều lộ dáng vẻ như thấy quỷ.

Dựa theo lý trí mà phân tích, Triệu Phong không có khả năng xuống tay được! Nhưng dựa theo trực giác mà nói, bọn họ vẫn nghĩ thấy việc này tuyệt đối không thoát khỏi quan hệ với Triệu Phong.

- Vậy ngươi thấy, là ai có khả năng?

Thanh niên tử bào chợt nói.

Triệu Phong bày ra bộ dáng trầm tư:

- Theo như ta phân tích, chỉ có một kẻ có được năng lực này, mà lại không phải xuất thân từ hai Tông môn chúng ta!

Lời ấy vừa ra, thể xác và tinh thần mọi người đều chấn động.

- Nam Cung Thánh!

Khổng Phỉ Linh cùng thanh niên tử bào nhất thời cùng thốt lên.

Nhìn tình hình mà nói, Nam Cung Thánh quả thật có khả năng lớn nhất.

- Quả thật có khả năng này! Không gian thân pháp của Nam Cung Thánh kia đã đạt tới trình độ đăng phong tạo cực!

Rất nhiều người cũng tán thành suy đoán này của Triệu Phong.

Dù sao, trong hai đại Tông phái căn bản tìm không ra người thứ hai có năng lực bậc này.

Trong lòng Triệu Phong thì lại cười thầm:

- Nam Cung Thánh a Nam Cung Thánh, cũng không phải là ta cố ý vu oan cho ngươi, đây chỉ là tư duy phân tích theo bình thường mà thôi!

Trong Bán Thần Di Viên, Triệu Phong từng cùng Nam Cung Thánh hợp tác với nhau, lúc ấy có thể chém giết thanh niên dương quang Ôn Lạc An, công lao của người này cũng không thể bỏ qua!

Nam Cung Thánh quả thật có năng lực này, thế nhưng Nam Cung Thánh vốn dĩ tâm cao khí ngạo, có lẽ sẽ trực tiếp ra tay cướp đoạt, chứ sẽ không âm thầm trộm cướp như vậy!

- Nhìn không ra, Nam Cung Thánh kia lại là hạng người đầu trộm đuôi cướp bậc này!

Vẻ mặt thanh niên tử bào trở nên âm trầm.

Nếu như việc này thật sự là do Nam Cung Thánh làm, bọn họ cũng không thể phàn nàn gì được ai.

Với năng lực không gian thiên phú của Nam Cung Thánh, căn bản không phải là kẻ mà hai Tông có thể đụng chạm đến.

Đúng lúc này…

Vụt...

Trong đám vật liệu chồng chất trong này, lại có thêm một loại vật liệu đỉnh cao không cánh mà bay!

- Là Man Ngưu Chi Tâm!

- Đó là một trái tim Thượng Cổ Man Ngưu tiếp cận cấp Vương Giả, có thể cường hóa khí huyết tạng phủ, thích hợp luyện thể!

Bên trong gian hầm nhất thời hỗn loạn một mảnh.

Sau đó, không biết là ai dẫn đầu ra tay trước, bên trong căn hầm đã lâm vào một mảnh trạng thái cướp đoạt náo nhiệt.

Mà đạo hư tuyến ám ngân sắc kia cũng ngẫu nhiên lại xuất hiện, cướp đoạt đi một đám vật liệu đỉnh cao.

- Nam Cung Thánh… Tiểu nhân đê tiện!

Nhân mã hai Tông mặc dù vẫn đang tranh đoạt, nhưng miệng cũng không khỏi tức giận mắng lớn.

Kẻ âm thần ra tay kia, mặc dù số lượng vật liệu đánh cắp không nhiều lắm, nhưng không hề nghi ngờ, toàn bộ đều là các loại vật liệu đứng đầu trong này.

- Hửm? Kẻ nào mắng ta?

Đúng lúc này, một đạo thần niệm Vương Giả đột nhiên quét ngang mà đến.

Ầm…

Phương diện linh hồn đột nhiên nổ vang chấn động một trận, vĩ lực Hư Thần khổng lồ vô hình khóa không mà đến.

Chỉ một thoáng, nhân mã song phương đang tức giận mắng chửi cùng tranh đoạt bên trong gian hầm, thể xác và tinh thần đều run lên, cảm thấy một cỗ áp lực hít thở không thông áp bách mà đến.

- Kẻ nào mắng ta?

Một gã thanh niên huyền y chỉ trong vài bước đã phóng vọt vào đây.

- Nam Cung Thánh!

Sắc mặt nhân mã song phương bên trong gian hầm nhất thời cứng đờ lại.

Đặc biệt, mấy kẻ lúc trước mở miệng tức giận mắng người kia, trong lòng lại là một trận chột dạ.

Lúc này, Nam Cung Thánh đã cướp đoạt xong một ít tài nguyên trân phẩm bên trong Hạt Nhân Vương Phủ kia, mà những thứ còn sót lại cũng chướng mắt hắn.

Hắn vốn là chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe được có người phẫn hận mắng chửi hắn.

Cảm quan của Vương Giả Hư Thần Cảnh tuyệt đối bất phàm, sau khi linh hồn lột xác, liền có thêm một loại cảm ứng vượt qua lẽ thường.

- Cái này… Đây là một sự hiểu lầm!

Thanh niên tử bào kia, vẻ mặt tươi cười khách khí, vội vàng mở miệng giải thích.

- Cái này không thể trách chúng ta! Là do Triệu Phong kia hoài nghi do ngươi ra tay cướp đoạt, cho nên chúng ta mới…

Đám người Tử Dương Cung bắt đầu trốn tránh trách nhiệm.

Đầu mâu mọi người đều chỉ hướng về phía Triệu Phong.

- Triệu Phong?

Vẻ mặt Nam Cung Thánh lộ ra dị sắc, nương theo ánh mắt mọi người nhìn về phía một gã thiếu niên tuấn mỹ.

- Đúng vậy! Ta trải qua phân tích, mới hoài nghi qua Nam Cung Thánh ngươi! Nhưng ta chỉ là hoài nghi, cũng không có mở miệng mắng người!

Triệu Phong không chút sợ hãi nói.

Hắn lúc mới bắt đầu chỉ là họa thủy đông lưu (*), dù sao Nam Cung Thánh hiện tại cũng đủ cường hãn. Mà chân chính mở miệng mắng chửi, thì lại là người của Tử Dương Cung!

(*) kế vu oan giá họa cho người khác

- Vì sao ngươi lại hoài nghi ta?

Sắc mặt Nam Cung Thánh hơi trầm xuống, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Phong.

Gã thiếu niên trước mắt này, chính là cùng họ cùng tên cùng âm với người kia!

Người kia chính là kẻ danh chấn cả Thương Hải, ngay cả Tử Vong Đại Đế cổ lão một đời cũng chết trong tay hắn!

Đối với trình độ của người đó, Nam Cung Thánh căn bản là không thể với tới!

Chẳng qua, trải qua thần niệm đảo quét, hắn bước đầu phán đoán, hai người cũng không phải là cùng một người!

Đầu tiên, thân thể công pháp cùng khí tức của hai người đều hoàn toàn bất đồng.

Tiếp theo, Nam Cung Thánh không thể đem gã thiếu niên tu vi nhỏ yếu này cùng với Tả Đồng Thiên Quân danh chấn Thương Hải liên hệ với nhau!

- Nam Cung huynh, là như thế này…

Triệu Phong không thân không xa, đem sự tình trải qua nói lại một lần.

- Ngươi thật thẳng thắn thành khẩn! Ngươi hoài nghi… quả thật hợp theo lẽ thường!

Nam Cung Thánh có chút gật đầu.

Trong Tử Dương Cung cùng Vạn Thánh Tông thật sự khó tìm ra được người thứ hai có thể dưới mí mắt của hai Nửa bước Vương Giả, liên tiếp đánh cắp mấy thứ được! Cho dù là Nam Cung Thánh hắn, cũng phải toàn lực ứng phó mới có thể làm được.

- Về phần hạng người tặc tử các ngươi…

Ánh mắt lạnh như băng của Nam Cung Thánh đảo qua mấy người thanh niên tử bào.

Ầm…

Một cỗ vĩ lực không gian kỳ dị chợt áp bách mà đến.

- Ọc…

Mấy người thanh niên tử bào nhất tề phun ra một búng máu, đã bị thương ở trình độ nhất định.

Ở trước mặt Vương Giả có không gian thiên phú, mấy người bọn họ căn bản không có lực phản kháng.

Trong đám người, có lẽ chỉ có Khổng Phỉ Linh mới miễn cưỡng có thể cùng Nam Cung Thánh chống đỡ qua mấy chiêu.

Nhưng Khổng Phỉ Linh vốn là có chút hảo cảm đối với Nam Cung Thánh, cũng chưa từng nhục mạ hắn.

Kẻ mà Nam Cung Thánh khiển trách chính là mấy tên mắng chửi người khác kia. Uy nghiêm của Vương Giả, sao có thể bị vũ nhục?

Sắc mặt mấy người Tử Dương Cung giống như tro tàn, không dám nói tiếng nào.

- Nam Cung Thánh ta chỉ biết cướp đoạt trực tiếp, không biết âm thầm trộm cướp!

Nam Cung Thánh cười lạnh một tiếng.

Dứt lời, hắn vung tay lên, triển khai không gian bí thuật, bắt đầu đoạt lấy tài nguyên trân quý bên trong gian hầm.

Đám người Tử Dương Cung cùng Vạn Thánh Tông không dám ngăn cản, cũng không dám tham dự.

Nhưng có người lại dám, đó chính là Triệu Phong!

Triệu Phong cũng không có ngăn cản Nam Cung Thánh, mà là gia nhập hàng ngũ cướp đoạt.

- Triệu Phong…

Bọn người Khổng Phỉ Linh cũng thay Triệu Phong toát mồ hôi lạnh.

- Ha ha ha… Ngươi thật rất thú vị! Gan to bằng trời, rất giống với người kia!

Nam Cung Thánh cũng cười dài một tiếng.

Một ít vật liệu còn thừa lại, đối với hắn mà nói phần lớn đều là vô dụng, có hay không cũng chẳng sao!

Nhưng thật ra hành vi của Triệu Phong lại khiến cho hắn nảy sinh hứng thú.

Vụt...

Triệu Phong mỗi một bước đi đều mang theo một tầng Thủy chi phong lôi gợn sóng, thân pháp tốc độ cực kỳ huyền diệu.

- Lực lượng Phong Lôi? Ngươi cùng Triệu Phong kia, có quan hệ gì?

Nam Cung Thánh kinh ngạc thất thanh.

- Quan hệ gì? Triệu Phong chính là tên của ta!

Triệu Phong cười lạnh một tiếng, liền nhanh chóng ra tay đoạt lấy mấy loại tài nguyên gần đó.

Trong lúc nhất thời, nhân mã song phương Tử Dương Cung cùng Vạn Thánh Tông đều kinh nghi bất định.

- Giống, rất giống a!

Nam Cung Thánh trầm giọng nói.

Triệu Phong trước mắt này, công pháp thân pháp sở tu cùng với Triệu Phong mà hắn quen biết có chút đồng dạng. Hơn nữa ngay cả thần thái cùng phong cách hành sự cũng có vài phần giống nhau.

Đương nhiên, Nam Cung Thánh lúc này chỉ là có vài phần hoài nghi, nhưng đa phần là không tin.

Hắn không tin, đường đường Tả Đồng Thiên Quân, hóa thân vô địch trong Đại Đế lại là gã thiếu niên này.

Một lúc sau, Triệu Phong cùng Nam Cung Thánh đã đem toàn bộ vật liệu bên trong gian hầm đoạt lấy không còn chút gì nữa.

Nam Cung Thánh cũng không có ra tay với Triệu Phong.

Có lẽ là phong cách hành sự của đối phương tương đối hợp khẩu vị của hắn, hoặc là do duyên cớ người kia…

Triệu Phong sau khi đoạt sạch sẽ các vật liệu, thì lại là một bộ dạng bình đạm nhẹ nhàng.

Hắn đối với tâm lý của Nam Cung Thánh nắm chắc thập phần tinh chuẩn.

Triệu Phong tin tưởng, một ít hành vi của chính mình sẽ không khiến cho Nam Cung Thánh bài xích cùng phản cảm.

- Nam Cung Thánh a… ta sẽ không chủ động công bố thân phận của ta, cũng sẽ không cố ý giấu diếm. Để xem ngươi có thể nhận ra hay không!

Khóe miệng Triệu Phong có chút nhếch lên, nhìn theo phương hướng Nam Cung Thánh rời đi.

Hắn định dựa vào sự nắm chắc đối với tâm lý của Nam Cung Thánh mà đạt được càng nhiều lợi ích cho bản thân.

Dù sao, trong đám thiên tài tinh anh tiến vào Không gian Thần Huyễn lần này, Nam Cung Thánh tuyệt đối là thuộc về đám người có thực lực đứng đầu.

Nửa canh giờ sau, Nam Cung Thánh đã rời khỏi khu vực Hạt Nhân Tộc, hướng tới phía Tế đàn Tà Thần kia mà phóng đi.

Trong Tế đàn Tà Thần kia phát ra một cỗ lực lượng chấn động thần bí quỷ dị, nguyên khí thiên địa phụ cận cũng có vẻ không giống bình thường.

Nhất là những người có huyết mạch cường đại, cảm giác càng mãnh liệt hơn.

Căn cứ theo các chủng tộc dưới đất phản ánh, Tế đàn Tà Thần kia tựa hồ ẩn chứa một loại lực lượng Thần tích “hóa hủ hủ vi thần kỳ” (*) nào đó.

(*) biến hủ nát thành thần kỳ

- Đầu Hạt Nhân Vương bị thua kia, hẳn là đã chạy trốn tới Tế đàn Tà Thần! Chúng ta đi theo Nam Cung Thánh, thứ nhất có người xung phong, thứ hai còn có thể nhặt được tiện nghi!

Trong mắt Phí lão lóe lên tinh quang, hơi có chút xảo trá.