“Khổng Phỉ Linh” một thân trường bào thải vũ, tự nhiên cũng là tiêu điểm trong đám đông đệ tử, không chỉ có một mình Triệu Phong là chú ý đến nàng.

Không phải nghi ngờ, Khổng Phỉ Linh chính là thiên chi kiều nữ tại Vạn Thánh Tông.

Đệ tử quan môn của Đại Đế… Huyết mạch Hoàng Đạo…Thậm chí còn là thiên tài xếp hạng cao trong Đại Kiền Hoàng Bảng.

Tại Đại Càn Vương triều.

Có Hoàng Đạo Huyết Mạch Bảng, xếp hạng năm trăm huyết mạch truyền thừa mạnh nhất.

Ngoài ra, còn có Đại Kiền Hoàng Bảng, xếp hạng năm trăm thiên tài tuyệt đỉnh nhất.

Đáng nhắc tới chính là.

Hai “Bảng” này, đều là mạnh được yếu thua, cạnh tranh rất khốc liệt.

Dù sao đi nữa, vào thời đại tiến bộ, những thiên tài thế hệ sau, huyết mạch cũng có biến dị, tiến hóa.

Tại sân thi đấu Bí Cảnh.

Tập trung toàn bộ thiên tài của Vạn Thánh Tông. Triệu Phong gần như dùng hai mắt để đánh giá Khổng Phỉ Linh, cảm thấy thực lực và thiên phú của nàng, gần như tiếp cận với Nam Cung Thánh trước kia tham gia Bán Thần Di Viên.

Dường như cảm nhận được.

Nữ tử thải vũ, dung mạo xinh đẹp, ánh mắt khẽ chuyển, nhìn về phía vị trí của Triệu Phong.

Thoáng chốc.

Một luồng áp bách tinh thần vô hình, đã bao trùm cả khu vực của Triệu Phong.

Gần mười tên thiên tài ở gần Triệu Phong, đều cảm thấy một luồng áp lực khiến bọn hắn hít thở không thông, phảng phất như bị một mũi nhọn vô hình đâm trúng.

Bịch…

Một gã đệ tử ngoại tầng Chân Linh Cảnh trong đó, hai đầu gối mềm nhũn, trực tiếp quỳ gối trên đất.

Trong những người này, chỉ có Triệu Phong là vẫn bình thản ung dung, thậm chí còn mỉm cười.

- Thiếu niên này…

Khổng Phỉ Linh không khỏi ồ lên một tiếng, dưới ý chí Nửa bước Vương Giả của nàng áp bách, không ngờ thiếu niên kia vẫn giữ nguyên bộ dáng nhàn nhã vân đạm phong khinh như vậy.

- Khổng sư tỷ, người đó là đệ tử trong Tông môn, gần đây uy danh lan truyền rất xa, thiên tài Tuần Thú Sư “Triệu Phong”. Nghe nói kẻ này còn bái làm môn hạ của một vị Đại Đế Hư Thần Cảnh thần bí, thậm chí rất được Nam Phong vương thưởng thức.

Một nam tử thanh sam ở bên cạnh, mỉm cười giới thiệu.

Ánh mắt của Triệu Phong và Khổng Phỉ Linh giao nhau trong chốc lát, tự nhiên khiến cho đám thiên tài xung quanh chú ý.

- Tên kia là ai, không ngờ có thể thừa nhận được ý chí Nửa bước Vương Giả của Thủ tịch đệ tử.

Trong sân thi đấu, có rất nhiều ánh mắt thiên tài, đều đồng loạt chuyển hướng về phía Triệu Phong.

Nhất là sân thi đấu chính Nam của Triệu Phong.

- Hắn, chính là Triệu Phong mà ngươi nói?

Trong mắt Liễu Thiên Phàm chợt lóe lệ mang.

Hoàng Vân Hổ ở bên cạnh hắn, cố nén kinh ngạc trong lòng, liên tục gật đầu:

- Chính là hắn!

Hoàng Vân Hổ thật không ngờ, Triệu Phong lại nổi tiếng như vậy. Ngay cả ý chí Nửa bước Vương Giả, cũng không thể áp chế được hắn.

Vừa rồi hắn nói nhỏ ở bên tai “Liễu Thiên Phàm”, đồng thời châm ngòi thổi gió, hi vọng Liễu Thiên Phàm sẽ giáo huấn Triệu Phong.

- Không cần ngươi “nhắc nhở”, tên Triệu Phong này, ta có chút hứng thú.

Liễu Thiên Phàm có vài phần thâm ý, liếc nhìn hắn một cái.

Trong lòng Hoàng Vân Hổ có chút chột dạ, lưng ứa mồ hôi lạnh.

Liễu Thiên Phàm này, không những là đệ tử chân truyền của Vạn Thánh Tông, mà tu vi cũng tiếp cận với “Khổng Phỉ Linh” bài danh thứ nhất.

- Với thực lực của Liễu Thiên Phàm, hẳn là có thể giáo huấn được Triệu Phong.

Hoàng Vân Hổ thầm nghĩ.

Dù sao thì tu vi của hai người, cũng cách biệt quá lớn.

Một kẻ vừa mới bước vào Đan Nguyên Cảnh, còn một kẻ là Đại Đan Nguyên Cảnh đỉnh phong.

Dựa theo quy tắc “Thần Huyễn thí tuyển”, xác suất Triệu Phong và Hoàng Vân Hổ, cùng với Liễu Thiên Phàm gặp nhau, cũng không phải nhỏ.

- Quy tắc của trận đấu, chính là áp dụng quy chế đào thải. Nếu liên tục thua bảy trận, hoặc tổng số trận thua đạt hai mươi, sẽ bị loại.

Triệu Phong thầm nghĩ.

Mỗi sân thi đấu chọn ra năm mươi hạng đầu.

Đến cuối cùng, bốn sân thi đấu hợp nhất, sẽ chọn ra sáu mươi người hạng đầu.

Tại sao chỉ là sáu mươi? Mà không phải sáu mươi lăm?

Bởi vì, trong đó có năm danh ngạch, là do Tông môn quyết định.

Không lâu sau.

Tại bốn sân thi đấu, bắt đầu đồng thời tỷ thí.

Bịch…

- A…

Vừa mới bắt đầu, liền có đệ tử bị đánh bay, nháy mắt đã phân ra thắng bại.

Triệu Phong liếc nhìn, không khỏi lắc đầu.

Đệ tử Vạn Thánh Tông tham gia Thần Huyễn thí tuyển, từ đệ tử ngoại tầng cho đến đệ tử trung tâm và đệ tử chân truyền, thực lực tất nhiên chênh lệch không đồng đều.

Nếu như đệ tử ngoại tầng gặp phải đệ tử chân truyền, cơ bản sẽ lập tức bị miểu sát.

Vòng một của trận đấu nhanh chóng tiến hành.

Rất nhanh, đã đến lượt Triệu Phong lên sân.

Chẳng qua… Đối thủ của hắn lại hơi yếu, là một đệ tử trung tâm tu vi Chân Chủ Cấp tiểu thành.

- Nhận thua!

Đệ tử trung tâm Chân Chủ Cấp kia, nhìn thấy Triệu Phong tu vi Đan Nguyên Cảnh, lập tức nhận thua.

Tu vi Đan Nguyên Cảnh, trong hàng ngũ đệ tử thế hệ trẻ, tuyệt đối là những tồn tại hàng đầu.

So với việc bị đả thương, còn không bằng nhận thua bảo tồn thực lực.

Bình thường, trong một trận tỷ thí, nếu như thực lực chênh lệch quá lớn, trọng tài thấy tình thế không đúng, sẽ lập tức tuyên bố.

Trận tỷ thí đầu tiên của Triệu Phong, cứ như vậy hời hợt chấm dứt.

Tại sân thi đấu chính nam, Liễu Thiên Phàm tu vi cam nhất, Hoàng Vân Hổ cũng không tệ.

Mà Triệu Phong ở trong mắt những đệ tử khác, cũng không kém gì đệ tử chân truyền, thậm chí so với một số đệ tử chân truyền, càng sâu không lường được.

Nửa ngày sau…

Triệu Phong lên sân lần thứ hai, đối thủ là một Chân Chủ Cấp đỉnh phong, cũng lập tức quyết đoán nhận thua.

- Thật không thú vị.

Triệu Phong lắc đầu, Tiểu Tặc Miêu ở trên vai hắn, cũng lộ ra dáng vẻ lười biếng.

Nhưng cũng không phải trận tỷ thí nào cũng không đặc sắc.

Một vài trận đối kháng thực lực ngang nhau, hoặc là lấy yếu thắng mạnh, cũng thỉnh thoảng xuất hiện.

Mà Triệu Phong với tu vi Đan Nguyên Cảnh, xem như đã đứng ở vị trí cao trong hàng ngũ đệ tử thế hệ trẻ tại Vạn Thánh Tông rồi.

Không thể so với “Thánh Vực Chân Long hội” năm xưa, lúc đó tu vi của Triệu Phong ở dưới tầng chót, thực lực lúc mới bắt đầu, cũng không quá tầng trung.

Tại giai đoạn đầu của Chân Long hội, đối thủ của năm đại thiên kiêu cái thế, không người nào là không bị miểu sát hoặc nhận thua, cũng chẳng có gì thú vị.

“Thần Huyễn thí tuyển” áp dụng quy chế đào thải, cho nên quá trình tương đối lâu.

Toàn bộ thời gian diễn ra Thần Huyễn thí tuyển, đại khái mất từ hai mươi ngày đến một tháng.

Nhưng tính chất giữa Thần Huyễn thí tuyển và Thánh Vực Chân Long hội, lại không giống nhau.

Chân Long hội tiến hành đấu loại, chỉ chọn ra mười người đứng đầu.

Còn Thần Huyễn thí tuyển, thì lại không ngừng đào thải, cho đến khi số người, bằng với danh ngạch.

Cho đến trận đấu thứ ba…

Đối thủ của Triệu Phong, là một thanh niên Nửa bước Đan Nguyên Cảnh, gương mặt lạnh lùng, cũng là nhân vật đáng chú ý trong hàng ngũ đệ tử trung tâm.

- Triệu Phong này, chẳng qua chỉ mới tấn chức Đan Nguyên Cảnh. Nếu như a có thể đánh ngang với hắn, hoặc là có biểu hiện tốt, nói không chừng có thể khiến cho Trưởng lão Vương Giả chú ý.

Thanh niên vẻ mặt lạnh lùng đã có quyết định.

Mặc dù phần thắng không lớn, nhưng hắn vẫn quyết định liều mạng.

Trên sân thi đấu.

Trận đối đầu giữa Triệu Phong và thanh niên lạnh lùng, cũng khiến cho một số người chú ý.

Trong đó, bao gồm cả Liễu Thiên Phàm – đệ tử mạnh nhất sân thi đấu chính Nam, đệ tử chân truyền Hoàng Vân Hổ, cùng với đệ nhất chân truyền “Khổng Phỉ Linh” mạnh nhất toàn trường.

Chẳng qua.

Trận chiến này so với tưởng tượng, còn chấm dứt nhanh hơn.

Vụt... Phành…

Tại chỗ lưu lại một đạo tàn ảnh Phong Lôi màu lam nhạt, công kích của thanh niên lạnh lùng đã đánh vào khoảng không.

- Không tốt!

Bất chợt, hắn chỉ cảm thấy một luồng kình phong trầm trọng, từ phía sau đánh úp lại.

Phành…

Thanh niên lạnh lùng bị một quyền từ phía sau đánh ngã.

Hắn miễn cưỡng vận chuyển Nửa bước chân nguyên phòng ngự, nhưng đối diện với một quyền vô cùng đơn giản đó, tầng phòng ngự của hắn lại chẳng khác gì một tầng giấy mỏng.

Xôn xao…

Trên sân thi đấu, lập tức nổi lên một trận ồn ào.

- Tốc độ thật nhanh!

Tuyệt đại đa số người xem chiến, chỉ nhìn thấy tàn ảnh lóe lên, sau đó Triệu Phong xuất quyền, thanh niên lạnh lùng liền ngã xuống đất.

Người trình độ hơi thấp một chút, cũng cảm nhận được tốc độ của Triệu Phong.

Mà những thiên tài cảnh giới cao, sắc mặt lại trở nên ngưng trọng, không thể tin nổi.

- Một quyền vừa rồi của Triệu Phong, dường như không hề vận dụng chút chân nguyên nào…

Hoàng Vân Hổ trợn mắt há hốc mồm.

Đối với trận chiến của Triệu Phong, hắn đã vận khởi một trăm hai mươi phần trăm tinh thần để quan sát.

Dù sao đi nữa, hắn cũng đã hai lần thua trong tay Triệu Phong.

- Không có.

Liễu Thiên Phàm ở bên cạnh, khẳng định chắc chắn.

Triệu Phong vừa rồi, đầu tiên là lấy tốc độ mang tính áp đảo tiếp cận, sau đó là đánh ra một quyền vô cùng đơn giản.

Một quyền đó, không hề vận dụng một chút chân nguyên nào, nhưng lại dễ dàng đánh nát tầng phòng hộ của Nửa bước Đan Nguyên Cảnh.

Trận chiến này qua đi, Triệu Phong uy danh đại chấn, khiến người ta vô cùng kiêng kỵ sợ hãi.

Những trận chiến đấu vòng một sau này, đối thủ của Triệu Phong, chỉ cần tu vi thấp hơn Đan Nguyên Cảnh, đều trực tiếp nhận thua.

Một hơi thắng liên tiếp tám trận.

Đến trận thứ chín, Triệu Phong gặp Hoàng Vân Hổ.

- Bắt đầu rồi ư?

Hoàng Vân Hổ hít sâu một hơi, sẵn sàng trận địa đón địch.

Hai lần chiến đấu, hắn đều bại dưới tay Triệu Phong, thậm chí khiến Lục Vân Vương mất hết thể diện.

Giờ phút này.

“Lục Vân Vương” cũng đang chú ý trận chiến bên này.

- Bắt đầu!

Trọng tài khẽ phất tay.

Ô...ô...ô...n...g!

Hoàng Vân Hổ thúc dục chân nguyên, toàn thân bao trùm trong một tầng trọng giáp xích tinh, mượn lực phòng ngự của một kiện chiến giáp Địa cấp hệ Thổ trân quý, hắn nhanh chóng khởi động phòng ngự.

- Chiến lực của Hoàng Vân Hổ không tệ. Ưu thế của Triệu Phong là tốc độ, chỉ cần trước tiên ổn định phòng ngự, về sau có thể thừa cơ phản kích.

Liễu Thiên Phàm có chút tán thưởng.

- Phành…

Tàn ảnh nhoáng lên một cái, Triệu Phong một quyền đánh lên kiện chiến giáp Địa cấp của Hoàng Vân Hổ, chỉ thấy vị trí trúng quyền truyền đến một trận chấn động tâm hồn.

- Làm sao có thể…

Thể xác và tinh thần của Hoàng Vân Hổ bạo lui, thiếu chút nữa hộc máu.

Khoảnh khắc một quyền của Triệu Phong đánh ra, bề mặt nắm quyền đột nhiên nổi lên một tầng hoa văn kim loại lam ngân.

Một luồng “Lực phách” bá đạo vô hình, xuyên qua chiến giáp Địa cấp, thấu nhập tạng phủ trong thân thể hắn.

Trên sân, lại ồ lên một trận.

Chỉ một quyền duy nhất, Hoàng Vân Hổ đã bị đánh lui.

Phành… Phịch phịch…

Lòng bàn chân của Hoàng Vân Hổ đã cách khỏi mặt đất, còn chưa kịp đứng vững thì lại tiếp nhận thêm mấy quyền cường thế bá đạo của Triệu Phong.

- Chiến Giáp Địa Khôn của ta, dưới tình huống thúc dục lực lượng, phàm là những người đến gần, đều sẽ gánh chịu trọng lực gấp mười, vậy mà tiểu tử kia lại không hề ảnh hưởng chút nào…

Trong lòng Hoàng Vân Hổ vô cùng kinh hãi, liên tục bại lui.

Ọc…

Sau mấy quyền, Hoàng Vân Hổ đã phun ra một búng máu, bên ngoài chiến giáp xích tinh, không ngờ lại xuất hiện một vết rạn nứt.

- Triệu Phong thắng!

Trọng tài vừa thấy tình thế không đúng, liền trực tiếp tuyên bố.

Trên thực tế, đây cũng là ý tứ của Lục Vân Vương.

- Thực lực của hai người, hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc. Triệu Phong chỉ dựa vào Lực phách luyện thể cao thâm, đã có thể áp chế Vân Hổ rồi…

Lục Vân Vương âm thầm thở dài.

Trong lúc chiến đấu, hắn rõ ràng nhìn thấy, Hoàng Vân Hổ cũng miễn cưỡng phản kích, đá trúng Triệu Phong một cước.

Thế nhưng, thân thể Triệu Phong lại không chút sứt mẻ, thậm chí lông tóc không tổn thương.

Nói cách khác.

Bất luận là tốc độ, lực lượng hay là phòng ngự của Triệu Phong, đều đạt tới đỉnh phong.

Lục Vân Vương còn phát giác, lúc Triệu Phong ra tay, hết sức nhẹ nhàng hời hợt, dường như còn giữ lại nhất định.

- Triệu Phong này, thật mạnh!

Vẻ mặt Liễu Thiên Phàm trở nên ngưng trọng, trong mắt bắn ra chiến ý mãnh liệt.

Sau đó.

Sân thi đấu chính Nam, chỉ còn Triệu Phong, Liễu Thiên Phàm và một vài người, là vẫn duy trì chiến tích thắng liên tiếp.

Một vài thiên tài, đã bị đào thải.

Chỉ cần thua liên tiếp bảy trận, hoặc là tổng số trận thua đạt đến hai mươi, sẽ bị loại.

Tại sân thi đấu chính Nam, đám đệ tử trung tâm, đều chờ mong trận chiến giữa Liễu Thiên Phàm và Triệu Phong.

Sau khi một vài đệ tử bị loại, xác suất hai người gặp nhau, càng lúc càng lớn hơn.

Cuối cùng.

Lúc Triệu Phong thắng liên tiếp ba mươi trận, hắn đã gặp Liễu Thiên Phàm.

Trận chiến này, lập tức được toàn trường chú ý, ngay cả trong Không Gian Bí Cảnh, hai vị Vương Giả cũng hứng thú quan sát.

- Tu vi của Liễu Thiên Phàm đạt tới Tôn Chủ đỉnh phong. Ta không thể sử dụng lực lượng ý chí, cũng không thể khinh suất vận dụng huyết mạch đồng tử được…

Triệu Phong không khỏi cảm thấy có chút khó giải quyết.