Chúa Tể Chi Vương

Chương 612: Miểu Sát Ba Mươi Trận

- Người khiêu chiến Trăm trận thắng liên tiếp mới… Triệu Phong.

Thanh âm hùng hồn kia, quẩn quanh toàn bộ sân đấu Hư Hải.

Bởi vì thất bại của Dạ Ma Vũ, trên sân tâm tình giảm sút, không khỏi chấn động.

- Nhanh như vậy, đã có người khiêu chiến mới rồi?

Trên ghế quan chiến, các cường giả đến từ khắp nơi, đang ngồi xem, đều giật mình không nhỏ.

Sầu thảm thất bại của Dạ Ma Vũ, bất công tàn khốc của Trăm trận thắng liên tiếp, chẳng lẽ còn chưa đủ đánh lui những kẻ khiêu chiến lòng đầy nhiệt huyết này.

Hơn nữa, người khiêu chiến mời này, dám ngay sau khi Dạ Ma Vũ bị thua, lập tức đưa ra khiêu chiến.

Có thể đoán trước.

Người khiêu chiến mới kia, hơn phân nửa có sức mạnh tự tin rất cường đại, tối thiểu, phải mạnh hơn Dạ Ma Vũ mới được.

- Triệu Phong? Chưa nghe qua.

- Người khiêu chiến mới kia, sẽ là nhân vật thế nào đây?

Nhiệt huyết trong sân, lại lần nữa được đốt lên, ánh mắt mọi người, tràn ngập mong chờ.

Rất nhanh.

Trên đài thi đấu, chậm rãi bước lên một thân ảnh Tiểu Đan Nguyên Cảnh.

Người khiêu chiến mới này, hai mươi tuổi, là một thanh niên dần lộ vẻ thành thục, lãnh đạm bình tĩnh.

Từ Triệu tộc ban đầu, cho đến võ đài lớn Ngoại Vực bây giờ.

Thiếu niên ngày nay, đã trưởng thành là một thanh niên kiên cường mạnh mẽ.

- Hắn chính là Triệu Phong?

Phần lớn người quan chiến, ánh mắt rơi xuống trên người thanh niên kia, lộ vẻ thất vọng.

Người khiêu chiến mới này, nhìn lên nhìn xuống cũng không có chỗ nào hơn người, tu vi cũng không bằng Dạ Ma Vũ lúc trước.

- Là tiểu tử này?

Ánh mắt lão già áo đỏ hơi nheo lại, quét qua Lý Vân Nhai dưới sân.

Nếu hắn nhớ không lầm, Triệu Phong và Lý Vân Nhai là một nhóm.

- Hừ! So với ta còn kém xa, vậy mà cũng muốn khiêu chiến Trăm trận thắng liên tiếp.

Dạ Ma Vũ trong mắt một mảnh lạnh lùng, nắm tay siết chặt, có một loại sỉ nhục khó hiểu.

- Trăm trận thắng liên tiếp, trận thứ nhất.

Một vị trọng tài Đại Đan Nguyên Cảnh, thờ ơ nói.

Một góc.

Dạ Ma Vũ lặng lẽ quan sát, hắn muốn tận mắt thấy Triệu Phong thảm bại, mới bỏ đi.

- Chậc chậc, với tu vi Tiểu Đan Nguyên Cảnh sơ kỳ của người này, có thể gắng gượng qua bốn năm trận thắng liên tiếp, cũng là một kỳ tích.

Chung quanh vài tiếng nghị luận, hòa cùng tâm tính Dạ Ma Vũ.

Bên trên đài thi đấu.

Triệu Phong cười nhạt nói:

- Vinh hạnh Trăm trận thắng liên tiếp, để ta đoạt về.

Lớn tiếng dõng dạc.

Trong sân thi đấu, rất nhiều người quan chiến, đều trợn trắng mắt.

Sắc mặt Dạ Ma Vũ, hung hăng co giật một hồi, tiểu tử này, lấy đâu ra tự tin này?

Đối với một kẻ bị thua như hắn mà nói, không thể nghi ngờ càng là vũ nhục lớn hơn.

- Hắc hắc, tiểu bối ngươi nếu không thể đoạt được mười trận thắng liên tiếp, thì phí khiêu chiến cũng kiếm về không được đâu.

Lão già áo đỏ ngạc nhiên cười.

Đúng lúc này.

Trên đài khiêu chiến, nghênh đón đối thủ đầu tiên của Triệu Phong.

- Tiểu bối, để quần chúng như ta, chơi đùa cùng ngươi một chút.

Một trung niên Tôn Giả Tiểu Đan Nguyên Cảnh, xoa quyền xoa cước, lên đài với ý vị vui đùa.

Trung niên Tôn Giả này, là quần chúng trên ghế quan chiến, tu vi cũng chỉ có Tiểu Đan Nguyên Cảnh sơ kỳ, sức lực ngang bằng Triệu Phong.

Giai đoạn trước khiêu chiến Trăm trận thắng liên tiếp, rất nhiều người tham dự, đều là đến xem.

Sân đấu chính thức, đối với những người này, cũng không quá nghiêm ngặt. Chỉ cần không vượt qua thắng năm mươi trận liên tiếp, sẽ không khiến quan phương coi trọng.

- Bắt đầu.

Trọng tài phất tay.

Trung niên Tôn Giả kia ha ha cười lớn, đơn quyền vung lên, Thiên Địa nguyên khí gào thét, kéo theo sấm sét đùng đoàng, phóng tới Triệu Phong.

Một quyền này, nếu đặt tại địa vực bình thường, có thể phá tan một ngọn núi lớn.

Bất quá, nơi đây là sân đấu Hư Hải, uy năng và phạm vi của các loại chiêu thức, đều đã bị khống chế nhất định.

- Ầm...

Trung niên Tôn Giả công kích thất bại, thân thể cứng đờ, đột nhiên bay ra ngoài.

- Chuyện gì vậy?

Trung niên Tôn Giả cái gì cũng không thấy rõ, thân thể bị một luồng sức lực to lớn, đánh bay ra đài thi đấu.

Bịch…

Trung niên Tôn Giả kia, sau khi rơi xuống, phun ra một búng máu.

Trong sân đấu, thoáng chốc yên tĩnh.

Phần lớn gạt bỏ ý vị xem trò, thậm chí vài tiếng cười trào phúng, đều cứng ngắc.

Phù

Triệu Phong vươn tay, thổi thổi nắm tay, ung dung thả mình xuống đất.

- Kết thúc rồi sao? Tốc độ thật kinh người.

Trong sân đấu, rất nhiều đám người quan chiến, lúc này mới bàng hoàng tỉnh lại.

Đa số, đều không thấy rõ động tác ra tay và thân pháp quỹ đạo của Triệu Phong.

Lão già áo đỏ kia, trong lòng giật mình, người khiêu chiến mới này, khí thế thật hùng hổ.

Nghĩ đến lúc trước, Lý Vân Nhai còn phải nghe theo người thanh niên khiêu chiến này, trong lòng lão già áo đỏ mơ hồ có chút bất an

Ghế quan chiến, trung tâm khu vực khách quý.

- Một quyền vừa rồi, chỉ dựa vào sức lực cơ thể. Khí lực tiểu tử này, tưởng chừng như một con thú to lớn.

Vĩnh Phong điện chủ thì thầm nói.

Bởi vì là khiêu chiến Trăm trận thắng liên tiếp, Triệu Phong vừa lên đài, hắn vẫn rất cẩn thận.

Vừa ra tay, liền khiến rất nhiều người bất ngờ.

- Trận thứ hai.

Trọng tài nhẹ nhàng vung tay.

Phịch…

Rất nhanh, đang trên ghế quan chiến lại vọt ra một người ứng chiến.

Người đến là một nam tử gầy gò, tu vi khí tức càng sắc bén, trên người có một luồng sát khí lão luyện thân kinh bách chiến.

Đều là Tiểu Đan Nguyên Cảnh sơ kỳ, thực lực của hắn, so trung niên Tôn Giả lúc trước, rõ ràng mạnh mẽ hơn nhiều.

- Bá Hổ Phi Thiên.

Nam tử gầy gò thân hình nhoáng lên, nhanh nhẹn như phi báo, cuốn theo luồng gió mạnh tím đen khí phách hiên ngang, như thiểm điện lao vào Triệu Phong.

Hiển nhiên, nam tử gầy gò này sở trường về tốc độ, là cường giả nhanh nhẹn.

Ầm ầm…

Một tiếng vang thật lớn, nam tử gầy gò và Triệu Phong, va chạm bùng nổ.

Triệu Phong đứng nguyên tại chỗ, căn bản không lẩn tránh, một quyền đơn giản, trực tiếp đánh ra.

Khoảnh khắc ra quyền, trong huyết nhục thể phách Triệu Phong, bộc phát một luồng khí tức khủng bố giống như cự thú Thái Cổ.

Nam tử gầy gò bị chèn ép đến ngạt thở.

Bịch…

Nam tử gầy gò cánh tay đứt lìa, thổ huyết đánh bay ra ngoài.

Một chiêu đánh bại kẻ địch.

Trong sân đấu, lại lần nữa dấy lên cơn sóng kinh hoảng.

Cho dù, Triệu Phong không có thể hiện thực lực siêu cường, nhưng lưu loát chóng vánh một chiêu miểu sát người cùng cấp, cách thức bạo ngược đơn giản này, hết sức chấn động nhân tâm.

- Trong thể phách của tiểu tử này, dường như ẩn chứa một loại khí tức huyết mạch thời đại Thái Cổ, chỉ sợ là tiếp cận tồn tại huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc Bảng.

Trong mắt Vĩnh Phong điện chủ, xẹt qua một tia kinh ngạc.

Hơn nữa, hắn cảm giác huyết mạch khí tức trong cơ thể Triệu Phong, càng thuần túy hơn Dạ Ma Vũ.

- Trận thứ ba...

Trên sân đấu, Triệu Phong lại nghênh đón một vòng luân hồi chiến.

Bịch…

Một quyền bình thường không khác lạ, lại lần nữa đánh bay đối thủ.

Người ứng chiến, căn bản là Tiểu Đan Nguyên Cảnh sơ kỳ, tối đa cũng là Tiểu Đan Nguyên Cảnh trung kỳ.

Thắng ba trận liên tiếp… thắng bốn trận liên tiếp… thắng năm trận liên tiếp.

Tốc độ chiến thắng của Triệu Phong, so với sơ kỳ Dạ Ma Vũ, còn nhanh hơn không ít.

- Tốc độ thật nhanh, còn có năng lực kinh người như thế, hoàn toàn là nghiền ép đồng cấp.

Dạ Ma Vũ có chút thất thần.

Tốc độ Triệu Phong biểu hiện, mơ hồ còn hơn hắn không sử dụng lực lượng huyết mạch.

Huống hồ.

Triệu Phong không chỉ có tốc độ nhanh, lực lượng thể phách, cũng vô cùng khủng bố.

Thắng bảy trận liên tiếp… thắng tám trận liên tiếp… thắng chín trận liên tiếp.

Không bao lâu…

Triệu Phong liền nghênh đón trận khiêu chiến thứ mười.

- Để đó ta.

Một cái thanh âm trầm thấp, từ khu vực chính sân đấu bước ra.

Người đến, là một đại hán ngăm đen, toàn thân cơ bắp giống như đúc từ sắc đen mà ra, tỏa ra khí tức khỏe khoắn lạnh lẽo như băng.

Rầm

Lúc đại hán ngăm đen lúc nhảy xuống đất, đài thi đấu ẩn ẩn rung lên, biểu hiện lực lượng chấn động khổng lồ, giống như con thú to lớn.

- Là hắn... Thiết Bối Hắc Vương.

Trên sân không ít người quan chiến, kinh hô thân phận người khiêu chiến.

Tu vi Thiết Bối Hắc Vương, là Tiểu Đan Nguyên Cảnh trung kỳ, khí tức tiếp cận hậu kỳ.

Hơn nữa, hắn là người tu hành trường phái rèn luyện thân thể.

- Đỉnh Lực Thiên Hạ.

Thiết Bối Hắc Vương như một con thú hung hãn, giữa quyền chưởng xuất kích, một đạo hư ảnh hình đỉnh to lớn thâm đen lạnh buốt, ầm ầm đè xuống.

- Huyết mạch chiến kỹ, trực tiếp đem lực lượng thể phách hóa thành hình.

Triệu Phong hơi lộ dị sắc.

Trong vòng khiêu chiến thứ mười, rốt cuộc gặp được một đối thủ tương đối thú vị.

Bởi vì, thắng mười trận liên tiếp mà một mấu chốt.

Nếu như không thể thắng được mười trận liên tiếp, như vậy ngay cả phí khiêu chiến lúc ban đầu, đều không kiếm về được.

Phá!

Triệu Phong gầm nhẹ một tiếng, xương cốt huyết nhục toàn thân, bộc phát một luồng cực lực thể phách căn nguyên Thái Cổ.

Ô...

Khoảnh khắc vung quyền, quanh thân Triệu Phong, phảng phất có tiếng gầm hét của cự thú hoang dã thời đại Thái Cổ, cỗ khí tức bá đạo dã man này, bao phủ xuống, khiến Thiết Bối Hắc Vương nảy sinh cảm giác hít thở không thông.

- Lực lượng huyết mạch của ta, khí tức trên người tiểu tử kia...

Thiết Bối Hắc Vương thân tâm huyết nhục, mơ hồ run rẩy khó hiểu.

Răng rắc

Hư ảnh đỉnh lực huyết mạch chiến kỹ vung ra của hắn, bị Triệu Phong một quyền đánh tan.

Ộc

Thiết Bối Hắc Vương lúc này phun ra một búng máu, thân thể bay ra ngoài.

Thắng mười trận liên tiếp.

Triệu Phong mặt không đỏ, tim không loạn.

Chiến đấu đến bây giờ, hắn không hề sử dụng một tia Chân Nguyên, cũng không có tiêu hao một tia lực lượng huyết mạch.

Thời gian hơn một năm này, trải quả thử thách đồng thời trong khí tức Mộng Cảnh Thái Cổ và Hải Kình Tâm Tủy Huyết, khí lực sinh mệnh của hắn, biến chất tăng vọt mấy lần, đã thoát thai hoán cốt.

Hiện tại.

Sinh mạng thể chất của hắn, cơ bản đạt tới cực hạn Đại Đan Nguyên Cảnh.

Ở phương diện lực lượng thể phách, Hải Kình Tâm Tủy Huyết có thể tăng cao lực lượng sâu sắc, được khí tức Mộng Cảnh Thái Cổ rèn dũa, khiến hắn tựa như trải qua rèn dũa thời đại Thái Cổ, lực lượng sánh bằng cự thú cùng cấp.

Không chỉ như thế.

Lực lượng cơ thể của Triệu Phong, khi toàn lực công kích, còn có một luồng khí tức căn nguyên Thái Cổ, khống chế lực lượng huyết mạch bình thường.

- Ngoại trừ 'Thái Cổ Vạn Tộc Bảng, huyết mạch đứng đầu, hiếm có khí tức huyết mạch nào, có thể khống chế rất nhiều huyết mạch như vậy.

Vĩnh Phong điện chủ trong mắt tinh mang vụt sáng, thầm nói.

Sau khi hoàn thành mười trận thắng liên tiếp.

Triệu Phong vẫn chưa ngừng lại, tiếp tục khiêu chiến.

Dù sao, chiến đấu đến bây giờ, hắn ngay cả một tia Chân Nguyên đều không sử dụng.

Thắng mười một trận liên tiếp, thắng mười hai trận liên tiếp… thắng mười lăm trận liên tiếp.

Chiến tích Triệu Phong, đang không ngừng đổi mới.

Mỗi một đối thủ.

Hắn đều dùng một quyền vô cùng đơn giản, trực tiếp đánh bay, hơn nữa khống chế lực lượng huyết mạch của đối phương.

- Thắng hai mươi trận liên tiếp.

Trong sân đấu, đột nhiên xôn xao.

Dựa theo quy tắc khiêu chiến Trăm trận thắng liên tiếp, người khiêu chiến mỗi ngày thắng mười trận liên tiếp, thì có quyền nghỉ ngơi.

Còn Triệu Phong, một hơi thắng liền hai mươi trận.

Càng đáng sợ chính là, hắn hiện tại vẫn mặt không đỏ tim không loạn.

Không nhìn thấy hắn sử dụng Chân Nguyên, cũng không thấy hắn sử dụng lực lượng huyết mạch.

- Hắn rõ ràng không phải người Luyện Thể chuyên môn, chỉ là Tiểu Đan Nguyên Cảnh sơ kỳ, vậy mà...

Trong mắt Dạ Ma Vũ, lộ ra tia kinh hãi.

Khiêu chiến ngày đầu tiên, liên tiếp thắng hai mươi trận, chính là kỷ lục khi đó của Dạ Ma Vũ.

Thế nhưng.

Dạ Ma Vũ ngày đầu tiên hoàn thành hai mươi trận toàn thắng, ít nhiều có chút mệt mỏi, không thể tiếp tục khiêu chiến.

Trước mắt mà nói.

Triệu Phong còn chưa biểu hiện thực lực vượt qua cả Dạ Ma Vũ.

Nhưng mà, nam tử đáng sợ này, đến giờ không hề sử dụng Chân Nguyên, cũng không hề triển lộ lực lượng huyết mạch.

Chỉ có dùng mấy chữ “Sâu xa khó lường”, mới có thể hình dung người thanh niên này.

Sau nửa canh giờ.

Oành..

Triệu Phong đánh ra một quyền, ẩn ẩn hiển hiện khí tức tím nhạt, đem một cường giả Tiểu Đan Nguyên Cảnh hậu kỳ, một quyền đánh bay.

Xì xầm.

Trong sân đấu, một mảng náo loạn.

- Thắng ba mươi trận liên tiếp.

Trọng tài hơi ngẩn người, tuyên bố.

Một hơi, đánh thắng ba mươi trận liên tiếp, người thanh niên này, chỉ dùng một tia Chân Nguyên.

Cứ theo đà này, hắn một hơi đánh đến trận thứ một trăm, cũng không phải hoàn toàn không thể.

- Bởi vì thiếu đối thủ, khiêu chiến Trăm trận thắng liên tiếp hôm nay, tạm thời kết thúc.

Lão già áo đỏ phất tay, cắt đứt trận khiêu chiến.

Sắc mặt hắn trở nên thâm trầm, thầm nghĩ, thực lực kẻ này quá mạnh mẽ, trước hết trì hoãn một hồi, mưu đồ sách lược trước, ngày mai lại tiếp tục ứng phó.