Mắt thấy lại có một vị trưởng lão Tiểu Đan Nguyên Cảnh hậu kỳ, chết trong tay Triệu Phong.

- Tiểu bối.

Càn Vân tam trưởng lão kinh giận bộc phát, khóe mắt như muốn nứt ra, bản thân mang đến bốn gã Tôn Giả Đan Nguyên Cảnh, trong chốc lát, đã chết hết ba người.

- Huyền Thiên mặc pháp trảm

Càn Vân tam trưởng lão toàn thân chân nguyên bộc phát, hào quang mặc lục sáng chói hùng hậu, chiếu rọi xung quang mười dặm hư không, ngưng tụ ra một đạo hơi mờ mặc lục cự quang nhận kinh hãi không thôi, giống “Thiên Phạt chi nhận”, như xuyên tán qua một phương vũ trụ, phát ra uy năng vô cùng thiên địa, như lôi đình chém về phía Triệu Phong.

Nhát chém khủng bố uy năng vô cực như vậy, làm thiên địa sáng tối rung động.

Những người khác ở đâu, Khô Lâu đường chủ cùng một vị Tôn Giả khác, đều là một hồi tâm kinh nhục khiêu.

Vụt...

Triệu Phong trong trạng thái dịch hóa “Thủy Linh Cự Nhân”, thủy quang lóe lên, lại không có thể hoàn toàn né tránh một vài nhát chém.

Phốc…

Thân thể “Thủy Linh Cự Nhân", nước xanh thẳm gợn rung động, gấp gáp ảm đạm, suýt nữa bị “Huyền Thiên mặc pháp trảm” đó chém cho thành hai đoạn.

Ô...ô...ô...n...g!

“Thủy Linh Cự Nhân” cao ba trượng này, thủy quang gợn sóng nhộn nhạo, bộ phận miệng vết thương, huyết quang vừa hiện, liền nhanh chóng khép lại.

Khi thi triển bí kỹ “Thủy Linh Hóa Thần”, thân thể huyết nhục của Triệu Phong, dung hợp cao độ với Thủy hệ, khiến thân thể trong giây lát tiến vào trạng thái nửa dịch hóa.

Loại trạng thái này, có được phòng ngự thân thể gần như bất tử, năng lực khôi phục tự lành, có thể nói là biến thái.

Triệu Phong thờ ơ, mạnh mẽ chống lại Càn Vân tam trưởng lão công kích, Thủy quang lóe lên, bay vút tới một vị Tiểu Đan Nguyên Cảnh hậu kỳ khác.

Phành…

Thủy Linh Cự Nhân một chưởng đánh ra, sóng lớn mạnh mẽ như phiên giang đảo hải, đem một vị Tiểu Đan Nguyên Cảnh hậu kỳ khác, đánh bay thổ huyết.

Hoàn toàn khác biệt so với ở Di tích Tử Thánh lần trước.

Triệu Phong thi triển “Thủy Linh Hóa Thần” một cách đầy đủ, không chỉ có có được trạng thái dịch hóa phòng ngự thân thể bất tử, mà thân thể có thể biến thành cực lớn, nhất cử nhất động, đều có sức lực phiên giang thôi sơn.

Hơn nữa.

Uy lực “Thủy Linh Hóa Thần” của Triệu Phong, đã vượt qua Thủy Vận trưởng lão Tiểu Đan Nguyên Cảnh hậu kỳ lúc trước.

Bởi vì nửa năm qua, được lợi từ Mộng cảnh Thái Cổ và tâm tủy huyết hải kình, sinh mạng thể phách của Triệu Phong, so với Đại Đan Nguyên Cảnh bình thường còn mạnh hơn, lực lượng huyết mạch tăng cường gấp mấy lần.

Sinh mệnh mạnh mẽ cùng với lực lượng huyết mạch, chống đỡ trạng thái “Thủy Linh Hóa Thần”, uy năng không giống ngày xưa.

- Dừng tay ——-

Càn Vân tam trưởng lão nổi giận gầm lên một tiếng, trơ mắt nhìn qua vị Tiểu Đan Nguyên Cảnh hậu kỳ kế tiếp lâm vào tình cảnh bị Thủy Linh Cự Nhân và “Cốt diễm cự nhân” giáp công.

Triệu Phong và Khô Lâu đường chủ, đều đang trong trạng thái bí thuật rất mạnh, thực lực vượt qua Tiểu Đan Nguyên Cảnh hậu kỳ bình thường.

Phành…

Thủy quang xanh thẫm trên người Triệu Phong bắt đầu khởi động, lại vừa cứng rắn chống đỡ được công kích của Càn Vân tam trưởng lão, lực lượng Thủy hệ bành trướng, đem một vị Tiểu Đan Nguyên Cảnh hậu kỳ khác, áp bách đến tuyệt cảnh.

- A

Một vị trưởng lão Tiểu Đan Nguyên Cảnh hậu kỳ cuối cùng đó, chết thảm dưới sự giáp công của Triệu Phong cùng Khô Lâu đường chủ.

Thi thể của hắn, ở trong Bách Thi Trớ Chú đại trận, trong nháy mắt thối rữa thành một vũng máu.

Bách Thi Trớ Chú đại trận, liên tục hấp thu tinh khí tàn phách của bốn gã Tôn Giả Đan Nguyên Cảnh, quỷ thi oán lực, cuồn cuộn kinh thiên, thần ma lui tránh.

Hít…

Càn Vân tam trưởng lão kinh hoảng biến sắc, hít một ngụm khí lạnh, phiêu phù ở phía trên quỷ vụ diễm vân, có vẻ cô lập chưa từng có.

- Thủy Linh Hóa Thần, của ta, nhiều nhất còn có thể kiên trì thời gian mười hơi thở nữa.

Thân hình Triệu Phong nhoáng lên một cái, thủy quang tăng vọt, đánh về phía Càn Vân tam trưởng lão.

Đương nhiên.

Mặc dù là ở trạng thái “Thủy Linh Hóa Thần”, hắn chỉ có thể chống lại Đại Đan Nguyên Cảnh, nhưng cũng không cách nào chính thức tạo thành uy hiếp.

Vụt...

Triệu Phong huy động trận kỳ, dẫn động oán lực khủng bố cùng tử âm khí của “Bách Thi Trớ Chú đại trận”, trùm trời lấp đất tràn tới Càn Vân tam trưởng lão.

- Tặc tử âm hiểm…

Càn Vân tam trưởng lão huy chưởng, uy thế khổng lồ khôn cùng thiên địa, đem quỷ vụ diễm vân lần lượt chấn vỡ.

Nhưng mà.

Sắc mặt hắn khẽ biến, có chút tái nhợt, thân thể khó chịu, càng phát ra mãnh liệt.

Từ lúc giao phong đến bây giờ, thân thể của hắn, đã bị nguyền rủa oán lực ăn mòn không ít, sinh mệnh tinh khí cùng tâm hồn linh phách, không ngừng xói mòn, tốc độ càng ngày càng nhanh.

Nhân cơ hội này.

Hai người Triệu Phong biến thành “Thủy Linh Cự Nhân” cùng “cốt diễm cự nhân”, liên thủ phản công Đại Đan Nguyên Cảnh.

Phành phành phành...

Trong đại trận quỷ thi lan tỏa khắp vài dặp, tam đại cường giả giao phong, âm thanh bạo vang liên miên.

Mấy hơi thở qua đi.

Khô Lâu đường chủ, thân hình bạo thối, bên ngoài thân ô quang diễm khí, mờ đi vài phần.

Triệu Phong biến thành “Thủy Linh Cự Nhân”, sóng quang rung động, đồng dạng cũng bạc nhược ảm đạm đi một ít.

Nhưng mặt khác một phương Tôn Chủ mặc sam, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy, thân hình hơi run lên như dây đàn.

Trong lúc vô hình.

Hàng trăm hàng ngàn cánh tay xương trắng bệch máu chảy đầm đìa, đem cả người hắn bao vây, thời thời khắc khắc đều đang đào ăn tánh mạng tinh nguyên cùng tâm hồn linh phách của hắn.

Chiến đấu đến tận lúc này.

Tôn Chủ mặc sam lâm vào trạng thái suy yếu, thậm chí trong mấy vòng đối chiến vừa rồi, còn bị một ít ám thương.

Tập trung nhìn vào, chỉ thấy làn da Tôn Chủ mặc sam, đã khô quắt xù xì.

Trong quãng thời gian ngắn ngủi chưa đến mười hơi, cả người hắn tựa như già đi mười năm.

- Khặc khặc... lão thất phu, bị bách thi nguyền rủa dính phải, sinh mệnh thọ nguyên của ngươi, đã mất đi vài năm.

Khô Lâu đường chủ âm hiểm đắc ý cười quái dị.

Tôn Chủ mặc sam mặt như tro tàn, làn da trên người biến chất, thối rữa từng mảng lớn, oán lực nguyền rủa, nhập vào trong cơ thể hắn.

- Tặc tử Càn Vân các sẽ không bỏ qua cho ngươi...

Càn Vân tam trưởng lão ngoài mạnh trong yếu, trong lòng vẫn còn sợ hãi sâu sắc, một tia sợ hãi, từ sâu trong đồng tử phát ra.

Dứt lời.

Hắn miễn cưỡng thúc dục chân nguyên, vung tay đánh ra một chưởng, uy thế trải khắp thiên địa, đẩy lui hai người Triệu Phong.

Vụt...

Tiếp theo đó, thân hình Tôn Chủ mặc sam, đã biến mất không còn tung tích.

Triệu Phong hai người, ngẩng đầu xem xét, Tôn Chủ mặc sam đã bay ra vài hơn vài dặm, ở giữa không trung lảo đảo một cái, lại thổ ra một búng máu.

- Chủ nhân, lão thất phu kia bị “Bách thi nguyền rủa”, ăn sâu vào trong cơ thể, tinh nguyên sinh mệnh bị xói mòn rất mạnh, hết sức yếu ớt, thiếu chút nữa, là có thể chém chết hắn rồi.

Khô Lâu đường chủ hơi không cam tâm nói.

Nếu có thể thôn phệ linh phách tinh nguyên của một vị Đại Đan Nguyên Cảnh, sẽ đem lại lợi ích rất lớn đối với bách thi nguyền rủa.

- Dù sao cũng là Đại Đan Nguyên Cảnh Tôn Chủ.

Triệu Phong khẽ lắc đầu, toàn thân nước gợn rung động, thoáng thu liễm, thân hình quay trở về thân thể huyết nhục bình thường.

Sau khi khôi phục thân thể huyết nhục, sắc mặt Triệu Phong hơi có vẻ trắng nhợt.

Cái giá phải trả khi thi triển bí thuật “Thủy Linh Hóa Thần” cũng rất lớn, Triệu Phong chỉ có thể duy trì chốc lát ngắn ngủi.

Vụt...

Triệu Phong huy động trận kỳ, thu hồi Bách Thi Trớ Chú đại trận, thoả mãn nhẹ gật đầu.

Lần này trọng thương đánh bại Đại Đan Nguyên Cảnh, so với trước đó lần đầu tiên đối mặt Hồ Tác Vương, xem ra thoải mái thuận lợi không ít.

Quan trọng là....

Triệu Phong không sử dụng huyết mạch đồng tử.

Triệu Phong cùng Khô Lâu đường chủ liên thủ, mượn nhờ đại trận bách thi thi nguyền rủa, đã có thể áp chế Đại Đan Nguyên Cảnh Tôn Chủ.

Đổi lại nửa năm trước, hai người căn bản không dám tưởng tượng.

- Nhanh chóng rút khỏi.

Triệu Phong trở lại thuyền Lam Lôi Hải Thiên, lập tức hạ lệnh.

Một trận chiến vừa rồi, thanh thế to lớn, năm, sáu vị Đan Nguyên Cảnh tham chiến, cũng có Đại Đan Nguyên Cảnh ra tay, khiến cho không ít Ngoại Vực cường giả phụ cận chú ý.

- Thật là một trận chiến thê thảm, chết mấy vị Tôn Giả.

- Người trong thuyền Hư Không Hải nọ, rốt cuộc là thần thánh phương nào, gần như khiến năm vị trưởng lão của Càn Vân các toàn diệt. Nến nhớ Càn Vân các chính là cường Tông số một số hai của vùng này a.

Bởi vì tới gần Hư Hải linh điện, có một vài cường giả Ngoại Vực, đã tận mắt thấy cả quá trình.

Vụt…

Tốc độ của Lam Lôi Hải Thiên thuyền cực nhanh, xuyên qua hư không hải, khiến Tôn Giả bình thường theo không kịp.

Trong chớp mắt.

Thuyền Hư Không Hải vừa tàn sát mấy vị trưởng lão của Càn Vân các, đã biến mất không thấy gì nữa.

Mặc dù người khởi xướng, đã rời đi, nhưng chuyện này, trong nửa tháng ngắn ngủi, vẫn gây oanh động mấy lãnh thổ phụ cận, Tông phái Nhất Tinh đều xôn xao.

Vài lãnh thổ ở phụ cận, Càn Vân các, là cường tông Nhất Tinh đỉnh phong, xếp thứ hạng đầu, chỉ xếp sau một vài cường Tông Nhị Tinh.

Sau khi sự việc phát sinh không lâu, Càn Vân các cả Tông chấn động, toàn lực truy nã thuyền Lam Lôi Hải Thiên.

Một ngày nọ vào nửa tháng sau…

Ở trong hư không vụ hải, một thân hình cao lớn âm ảnh tĩnh mịch lạnh lẽo, như một u linh không có trọng lượng, xuyên qua trên vụ hải.

Thân hình tối tăm này cao lớn đến mức, mọi âm thanh đều trở nên im ắng.

Trong chu vi ngàn dặm, vô số sinh vật biển, bị áp lực đến mức hít thở không thông, khó hiểu sợ hãi, tựa như bị tử thần giữ ở cổ họng.

- Đó là...

Phụ cận một ít cường giả Ngoại Vực, kể cả một ít Tôn Giả, cũng cảm thấy tim đập mạnh một trận.

Cái bóng cao lớn nọ, khiến cho tất cả sinh linh, đều mang đến một cổ áp bách linh hồn như bị bóp chết.

- Khí tức ý chí tử vong của đại đế, dừng lại ở nơi này.

Cái bóng cao lớn, dừng lại ở phụ cận Hư Hải linh điện.

Vụt...

Cái bóng cao lớn, biến mất tại chỗ, một bước, tiến vào Hư Hải linh điện.

- Khí tức thật đáng sợ.

Vào cửa Hư Hải linh điện, những Tôn Giả thủ vệ kia, toàn thân lạnh lẽo, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Một lát sau…

Bóng tối thần bí đó, rời khỏi Hư Hải linh điện, tiến thẳng đến một Đảo Vực phụ cận.

Tốc độ của hắn cực nhanh, so với Đại Đan Nguyên Cảnh bình thường, phải nhanh gần như gấp mười lần.

Vực Tùng Hằng, sơn môn trọng địa của Càn Vân tông.

Trong một tòa phủ đệ xa hoa.

Phù…

Càn Vân tam trưởng lão, thở phào một hơi, trên người bức ra một tia vết máu màu đen đã biến thành thối rữa.

- Cũng may trong điển tịch của bổn tông, có ứng phó phương pháp quỷ thi nguyền rủa.

Sắc mặt của Càn Vân tam trưởng lão suy yếu, có vài phần may mắn.

Nếu lại kéo dài thêm vài ngày, nguyền rủa oán lực xâm nhập cốt cách linh hồn, cho dù dốc hết cả lực lượng Càn Vân các, cũng vô lực xoay chuyển trời đất.

- Ngươi chính là Càn Vân tam trưởng lão?

Một âm thanh khàn khàn lạnh như băng, giống từ trong vực sâu tử vong truyền đến.

- Ngươi... Ngươi là...

Càn Vân tam trưởng lão, nổi cả da gà, bị dọa đến hồn phi phách tán.

Một cái bóng cao lớn, giống như người phát ngôn của tử thần, phiêu phù ở bên cạnh hắn.

Cái bóng cao lớn, chậm rãi duỗi ra một dải khói đen lượn lờ ở tay, nhẹ nhàng siết chặt cổ Càn Vân tam trưởng lão.

- Cứu... Cứu mạng...

Càn Vân tam trưởng lão, lâm vào sợ hãi vô tận.

Dải khói đen lượn lờ ở tay đó, như lưỡi hái tử vong, ôm lấy tâm hồn của hắn, chấn đè lại toàn thân chân nguyên sinh mệnh của hắn.

- Tha mạng... Ngươi muốn cái gì, ta đều đáp ứng ngươi.

Càn Vân tam trưởng lão, run rẩy như gà con sợ lạnh, ngay cả nửa điểm phản kháng cũng không có sức.

- Linh hồn sinh mệnh của ngươi, đã không thuộc về mình nữa.

Cái bóng cao lớn, trên mặt lộ vẻ trào phúng, thanh âm khàn khàn nặng nề, khiến Càn Vân tam trưởng lão triệt để tuyệt vọng.

Vụt...

Bàn tay của cái bóng cao lớn kia, đặt ở trên huyệt thái dương của Càn Vân tam trưởng lão.

Càn Vân tam trưởng lão, ý thức tối sầm, ngất đi.

- Thôi hồn đọc tâm!

Từng sợi tơ mỏng màu đen trong suốt vô hình, rót vào trong tâm hồn Càn Vân tam trưởng lão, sau đó như một người sống thực vật, không có chút phản ứng nào.

Một lát sau.

Bịch…

Càn Vân tam trưởng lão ngã xuống đất, trong phòng trống rỗng, ở đó chỉ còn lại mình hắn.

Nhưng ở linh hồn tầng diện, mơ hồ truyền đến âm thanh, giống tử linh nỉ non:

- Tử vong đuổi giết, bây giờ mới bắt đầu...

- Chạy đi, xem ngươi có thể chạy được bao xa, chỉ hi vọng... Ngươi không nên quá yếu.