Giữa sa mạc hoang vu.

Một tòa lâu đài cổ âm trầm khổng lồ, dung hợp với cát váng thành một thể, bốn phía tùy thời đều có thể nhìn thấy từng đống hài cốt, nhìn thấy mà giật mình.

Trước lâu đài cổ.

Trên mặt Thiết Tiêu Chân Chủ tràn đầy vẻ kinh ngạc, nhìn qua Điện Vương Huyết Cương Đà chán nản chật vật trước mắt, chỉ thấy đổi phương không chỉ trọng thương nặng nề mà còn mất đi một cánh tay.

Thiếu niên mặc áo đen trầm mặc ở bên cạnh cũng không khỏi kinh ngạc, âm thầm líu lưỡi:

- Vị này là Điện Vương Huyết Cương Đà, xuất thân từ Xích Nguyệt Ma Giáo, nổi danh xảo trá hung ác, cho dù là trong Tứ đại Điện Vương thì thân phận và địa vị cũng tương đối cao, chưa bao giờ thảm đến mức này.

- Điện Vương Huyết Cương Đà, là ai khiến ngươi trọng thương thành như vậy?

Thiết Tiêu Chân Chủ liên tục truy vấn, lúc này, vẻ mặt Điện Vương Huyết Cương Đà tràn ngập phiền muộn ảo não, oán hận không cam lòng, mở miệng kể lại một lượt mọi chuyện.

Đương nhiên.

Cụ thể thất bại như thế nào, Điện Vương Huyết Cương Đà cũng không nói nhiều, dường như không muốn mất mặt trước một trong Tứ đại Điện Vương như “Thiết Tiêu Chân Chủ”.

Cho dù Điện Vương Huyết Cương Đà nói rất đơn giản, nhưng Thiết Tiêu Chân Chủ vẫn có thể nghe được một vài thông tin từ trong đó, có thể đoán được thế cục thảm liệt tới mức nào.

- Điện Vương Huyết Cương Đà dẫn đầu hai Phân Điện tinh nhuệ, không ngờ lại bị toàn diệt?

- Ngay cả bản thân Điện Vương Huyết Cương Đà cũng trọng thương thất bại, chật vật trốn thoát đến đây cũng rất may mắn rồi. Tất cả những điều này đều là do một thiếu niên gây nên ư?

Trên mặt Thiết Tiêu Chân Chủ và thiếu niên trầm lặng kia không khỏi tràn ngập khiếp sợ.

Nếu như người làm ra những chuyện này là một Chân Chủ cấp thuộc thế hệ trước, như vậy bọn họ còn miễn cưỡng có thể tiếp nhận.

Thế nhưng, khởi xướng nên tất cả những việc này, chỉ do một thiếu niên.

Khu vực Hoành Vân, từ khi nào đã xuất hiện thiên tài khủng bố yêu nghiệt bực này?

- Thiếu niên kia là ai?

Thiết Tiêu Chân Chủ dường như có chút không tin.

Hắn vừa mới trở về Tử Thánh Vực Chân Long Hội, có dạng thiên tài nào mà chưa từng gặp qua?

- Một tên tiểu tốt vô danh, tên là Triệu Phong.

Điện Vương Huyết Cương Đà tức giận nói, quay đầu rời đi, không muốn nói thêm

- Triệu Phong?

- Cái gì... Không ngờ lại là hắn...

Sắc mặt Thiết Tiêu Chân Chủ và thiếu niên trầm lặng bỗng nhiên biến đổi, không khỏi nghẹn ngào.

Hiển nhiên, hai chữ “Triệu Phong” mang đến cho bọn họ một loại trùng kích rất lớn.

Bước chân Điện Vương Huyết Cương Đà khựng lại, vẻ mặt có chút quái dị, nheo mắt hỏi:

- Chẳng lẽ các ngươi cũng biết tiểu tử này?

- Có lẽ ngay chính Huyết Cương Đà các hạ cũng không biết rõ tình huống rồi, hắn không phải là một tiêu tốt vô danh, ngược lại còn là thiên kiêu cái thế danh chấn Đại lục.

Thiết Tiêu Chân Chủ dùng ngôn từ trịnh trọng, khẽ thở ra một hơi.

Tử Thánh Vực Chân Long Hội trở về, hai người Thiết Tiêu Chân Chủ đều đã nghiên cứu Triệu Phong rất kỹ, biết được không ít thông tin về hắn.

Rốt cuộc là chuyện gì?

Đầu óc Điện Vương Huyết Cương Đà có chút quay cuồng, sắc mặt thoáng trầm xuống

Thiết Tiêu Chân Chủ không do dự, đem toàn bộ chiến tích và biểu hiện của Triệu Phong tại Thiên Vân Chi, lần lượt nói rõ.

Trong quá trình đó, thần sắc trên mật điện Vương Huyết Cương Đà cực kỳ đặc sắc, đến cuối cùng thì tràn ngập khiếp sợ nông đậm

Hít...

Điện Vương Huyết Cương Đà không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Hắn tuyệt đối không ngờ rằng thiếu niên đã từng giao thủ với hắn, lại chính là thiên kiêu cái thế đỉnh phong của thời đại này.

Lần này tổ chức Thánh Vực Chân Long Hội, khai sáng một thời đại cường thịnh huy hoàng chưa từng có.

Triệu Phong Vũ Thiên Ngô đều được thế nhân đặt cho danh hiệu “Thiên Kiêu Chi Vương”, lực áp vô số thiên tài của mấy thời đại, thậm chí khiến cho dòng chảy lịch sử cũng trở nên ảm đạm thất sắc.

Có lẽ, chỉ có những nhân vật truyền thuyết như Xích Nguyệt Ma Giáo, Kiếm Tôn Diệp Vô Tà là lúc trẻ tuổi mới có thể đặt ngang hàng với hai đại “Thiên Kiêu Chi Vương” này.

- Nhưng không ngờ, kẻ này từ sau khi từ truyền thừa Ngoại Vực trở về, thực lực lại tăng vọt như vậy.

Thiết Tiêu Chân Chủ cảm khái nói.

Chẳng qua.

Nghĩ đến Thiên Kiêu Chi Vương “Vũ Thiên Ngô”, sau khi trở về Đại lục, tu vi cũng đạt tới Chân Chủ cấp tiểu thành, thực lực khiến cho đám Chân Chủ cấp cùng cấp phải run sợ thì Thiết Tiêu Chân Chủ cũng bình tĩnh lại.

Đối mặt với một vị Thiên Kiêu Chi Vương đáng sợ như vậy, Thiết Tiêu Chân Chủ và Điện Vương Huyết Cương Đà đều cảm thấy tình thế nghiêm trọng, khó giải quyết.

- Bằng vào một vị Chân Chủ cấp, e rằng khó có thể giết chết kẻ này. Nhất định phải liên thủ mấy vị Chân Chủ cấp, sắp xếp đủ loại bố cục, như vậy mới có hi vọng

Trên gương mặt phiền muộn ảo não của Điện Vương Huyết Cương Đà, dần bị một sự ngưng trọng thay thế.

Sau khi biết được chiến tích của Triệu Phong tại Chân Long hội, trong lòng Điện Vương Huy ả Cương Đà ngược lại trở nên dễ chịu hơn một chút.

- Thiên tài cấp bậc này, một khi bóp chết không thành, uy hiếp trong tương lai sẽ không thể nào đánh giá nổi. Chúng ta phải bố trí thế cục tỉ mỉ, nếu muốn nắm chắc mười thành, tốt nhất nên thỉnh động “Đường chủ đại nhân”.

Thiết Tiêu Chân Chủ đề nghị.

Đường chủ đại nhân?

Trên mật điện Vương Huyết Cương Đà lập tức lộ ra một tia kính sợ sâu sắc.

Trong Xích Nguyệt Ma Giáo, hắn chẳng qua chỉ là Hộ pháp của một Phân Đà, địa vị gần sánh ngang với Đà chủ.

Thế nhưng, trong Xích Nguyệt Ma Giáo, đạt tới cấp bậc “Đường chủ” thì mới xem như là cao tầng chính thức.

Ngày xưa, Xích Nguyệt Ma Giáo có “mười hai Đường, một trăm lẻ tám Đà”, thế lực vô biên, gần như thẩm thấu và phá vỡ sự cân bằng của toàn bộ Đại lục.

Đặc biệt là mười hai Đường kia, vào thời kỳ đỉnh phong, thậm chí có thể sánh ngang với Thập Đại Tông Phái.

Bất luận là Thiết Tiêu Chân Chủ hay là Điện Vương Huyết Cương Đà, cũng đều không dám hoài nghi, nếu như có thể thỉnh động được “Đường chủ đại nhân”, căn bản không phải lo lắng đến vấn đề diệt sát Triệu Phong.

Chẳng qua.

Chỉ vì một tên thiên tài hậu bối, lại mời cự đầu cấp “Đường chủ” của Xích Nguyệt Ma Giáo ra tay, phải chăng có chút chuyện bé xé ra to, thậm chí rất có thể sẽ khiến Đường chủ không vui.

- Đường chủ đại nhân trong gần hai năm qua đều một mực tĩnh dưỡng khôi phục thực lực, không đến tình huống cuối cùng, không nên thỉnh lão nhân gia ra tay. Huống chi, Liên minh Thiết Long có Tứ đại Điện Vương, còn có thế lực trong tối của Xích Nguyệt Ma Giáo, chỉ cần không đối mặt với những tồn tại siêu nhiên cấp bậc như Thập Đại Tông Phái, chúng ta căn bản không cần e ngại điều gì.

Điện Vương Huyết Cương Đà lắc đầu.

Mặc dù Triệu Phong tuy mạnh, thế nhưng lực uy hiếp chẳng qua cũng chỉ là Chân Chủ cấp mà thôi.

- Cũng đúng Những việc này không nên chậm trễ, chúng ta phải nhanh chóng liên hệ với hai đại Điện Vương là U Long và Bích Cơ.

Thiết Tiêu Chân Chủ khẽ gật đầu.

Vụt vụt vụt...

Ba đạo thân ảnh nhanh chóng phá không bay về phía trong lâu đài cổ.

Giữa không trung bước chân Thiết Tiêu Chân Chủ đột nhiên dừng lại.

- Bắc Mặc, nếu như ta nhớ không lầm, tên tiểu tử Triệu Phong kia dường như là đồng môn của ngươi, đúng không?

Ánh mắt của Thiết Tiêu Chân Chủ trở nên đạm mạc.

Lời vừa nói ra, trong mắt Điện Vương Huyết Cương Đà lóe lên lệ mang tập trung khóa chặt lên người “thiếu niên trầm lặng” đang trầm mặc.

Thiếu niên áo đen trầm lặng này, chính là Bắc Mặc của Hiểu Nguyệt Tông ngày xưa, vừa Tử Thánh Vực Chân Long Hội trở về.

Nghe vậy, Bắc Mặc không khỏi cười cay đắng bất đắc dĩ gật đầu.

Mấy ngày sau...

Tại biên cảnh của hai đại Cường quốc, phụ cận một con sông nhỏ.

- Ta ngủ bao lâu rồi?

Thanh âm lười biếng truyền đến.

“Phốc” một tiếng, một thiếu niên tóc lam từ dưới đát chui lên, lũ xuống bụi cát trên người.

- Hai mươi lăm ngày.

Lâm Thông một thân áo đen, có chút suy tư, thận trọng trả lời.

Kể từ sau ngày hôm đó bị Tiểu Tặc Miêu bắt giữ, Lâm Thông liền trở thành tù nhân của Triệu Phong

Sau khi Triệu Phong và Túc lão cáo biệt, liền thẳng đường tới Hoành Vân Thập Tam Quốc.

Nhưng không đến nửa ngày, Triệu Phong lại lần nữa chìm vào giấc ngủ say.

Trong khoảng thời gian đó, Lâm Thông vẫn một mực ở bên cạnh chờ đợi, không dám có một tia dị động nào.

Năng lực của Tiểu Tặc Miêu quỷ dị như thế nào, Lâm Thông đã tự thân trải nghiệm, thể ngộ sâu sắc, nó tùy thời có thể lăng không xuất hiện, cào cho hắn choáng váng đầu óc.

Đáy lòng Lâm Thông dần lưu lại một cái bóng ma, thậm chí còn sợ hãi Tiểu Tặc Miêu hơn cả chủ nhân Triệu Phong.

- Không thể ở lại đây lâu!

Triệu Phong duỗi cái lưng mệt mỏi, triệu hồi Thanh Phong Yến từ trong Cổ Thiết Giới Chi.

Lúc vừa thức tỉnh, Triệu Phong cảm thấy đau đớn mệt mỏi đến từ mắt trái đã giảm mạnh, gần như không thể phát hiện ra.

Có thể xác định một điều rằng

Tình huống của huyết mạch đồng tử, cơ bản đã ổn định.

Nhưng không gian trong mắt trái, đầm nước lam u vẫn xoay tròn, thế nhưng vẫn chưa đột phá giới hạn mười thước.

Triệu Phong biết rằng mình vẫn còn thiếu Nửa bước nữa thì Thần Linh nhãn mới có thể vượt qua một tầng này.

Mà chuyển hóa giữa Băng và Thủy, chẳng qua chỉ là một bước quá độ trước khi lột xác, chất lượng không thay đổi nhiều.

Ngoài ra.

Triệu Phong phật hiện tu vi của mình có dấu hiệu tùy thời đột phá Chân Chủ cấp, cũng không cần phải cố gắng bế quan để trùng kích.

- Nếu như có thể đột phá Chân Chủ cấp, nội tình và chiến lực tổng hợp đều sẽ tăng mạnh. Chẳng qua, ta phải nhanh chóng trở về Hiểu Nguyệt Tông nếu để chậm thì sẽ sinh biến mất.

Triệu Phong cưỡi Thanh Phong Yến, phá không lao vào tầng mây.

Trên Thanh Phong Yến còn có “tù binh” Lâm Thông

- Lâm Thông

Mắt trái của Triệu Phong đột nhiên nổi lên một tầng gợn sóng thủy lam.

Lâm Thông rùng mình một cái, một khắc sau liền cảm thấy trong Thần Linh nhãn của Triệu Phong dâng trào một luồng Đồng lực tinh thần cường đại, xâm nhập vào tâm hồn của mình.

- Đừng... Đừng mà...

Lâm Thông khủng hoảng giãy dụa.

Hắn tinh thông huyết mạch đồng tử, nhất là tại phương diện tinh thần, tự nhiên biết tâm hồn có tầm quan trọng như thế nào.

Tâm hồn chính là linh hồn của con người, là bổn nguyên của hết thảy sinh linh.

Một khi tâm hồn bị nhiễm phải ngoại lực, hậu quả thiết tưởng không thể chịu nổi.

Thế nhưng, Đồng lực tâm hồn của Triệu Phong lại cực kỳ cường đại, căn bản không để hắn kịp phản ứng.

Trong mắt trái của Triệu Phong nải lên một tầng gợn sóng thủy lam, thoáng vặn vẹo giây lát, sau đó bắn ra một “giọt nước u lam”, lớn chừng hạt vừng.

“Giọt nước u lam” thần bí kia, lập tức dung nhập vào trong tâm hồn của Lâm Thông.

- Minh Tâm Chủng này sẽ giám sát và khống chế nhất cử nhất động của ngươi, kể cả tư duy ý thức, chỉ cần trong phạm vi ngàn dặm, ngươi khó có thể thoát khỏi cảm ứng của ta

Triệu Phong cười nhạt một tiếng.

Minh Tâm Chủng chính là bí thuật Hồn đạo, nguồn gốc đến từ “Băng Hồn Chi cầu” và “Minh Đồng Tân Thiên”.

Trong Băng Hồn Chi cầu ẩn chứa Thượng cả Băng Hồn chi đạo, học thức và cảm ngộ trong đó, khiến Triệu Phong có thể giao thiệp và lý giải nhất định đối với tâm hồn, đồng thời thu được rất nhiều kiến thức miễn phí về “Băng Hồn chi đạo”.

Minh Đồng Tàn Thiên chỉ là một phần Tàn thiên, cho dù Triệu Phong không thể dựa vào nó mà học thành “Tử Vong Minh Đồng” trong truyền thuyết, thế nhưng trên Tàn Thiên này lại ghi chép rất nhiều đồng thuật và nguyên lý âm hiểm độc ác.

- Minh Tâm Chủng? Ngươi rốt cuộc muốn ta làm gì?

Lâm Thông sợ hãi bất an, tâm hồn bị “dị vật” dung nhập, nhưng không cách nào bài xích được, hắn cũng không dám cưỡng ép bài xích.

Triệu Phong thi triển “Minh Tâm Chủng”, có chút tương tự với “U Hồn ấn ký” mà ngày xưa bộ khô lâu thần bí đã thi triển lên người hắn.

Nhưng thông qua Thần Linh nhãn thi triển “Minh Tâm Chủng và khả năng khống chế của hắn, lực uy hiếp của nó hiển nhiên càng lớn mạnh hơn nhiều.

Trong khoảng cách nhất định, Triệu Phong thậm chí có thể kích nổ “Minh Tâm Chủng”, mang đến cho Lâm Thông tai họa ngập đầu.

- Lần này trở về Hoành Vân Thập Tam Quốc, ta vừa vặn cần một tên sai vật, ngươi có huyết mạch đồng tử, vừa vặn phù hợp. Nếu không, ngươi cho rằng mình dựa vào cái gì mà có thể sống đến bây giờ?

Triệu Phong lạnh nhạt cười.

Lâm Thông nghe vậy, thể xác và tinh thần đều cảm thấy lạnh lẽo, đồng thời càng thèm khuất nhục. Có cảm giác tâm thần bất định giống như tương lai tùy thời đều có thể đối mặt với tử vong

Ngụ ý của Triệu Phong chính là: Bởi vì cảm thấy ngươi có chút “giá trị”, cho nên mới lưu cho ngươi một mạng.

Đương nhiên.

Triệu Phong lưu lại Lâm Thông không chỉ vì muốn tìm một tên sai vật, mà đồng thời còn muốn hiểu rõ về huyết mạch đồng tử và bí pháp vận dụng của Lâm Thông

Dù sao, cho đến bây giờ, Triệu Phong vẫn chưa có được hệ thống truyền thừa huyết mạch đồng tử phù hợp với mình.

Mấy ngày sau...

Thanh Phong Yến mang theo Triệu Phong, một đường cấp tốc phi hành, rốt cuộc cũng tiến vào khu vực Hoành Vân Thập Tam Quốc.