Chúa Tể Chi Vương

Chương 146: Phản kích lôi đình

Trong tầm nhìn, khu rừng trước mặt bốn người đột nhiên lắc lư mãnh liệt, phảng phất như có quái vật khổng lồ từ dưới lòng đất chui lên.

- Mọi người cẩn thận! E rằng ở đây có trận pháp mai phục!

Hoàng Vân miễn cưỡng trấn định tâm thần, thế nhưng trong lòng bàn tay lại toát đầy mồ hôi lạnh.

Dưới tình huống nguy hiểm không rõ, mọi người đều dựa lưng thành một vòng tròn, cảnh giác nhìn khắp bốn phía.

Mặc dù rừng cây vẫn còn lắc lư, thế nhưng bốn người đã dần dần khôi phục tỉnh táo.

- Rừng cây không hề lắc lư, đây là ảo giác của trận pháp.

Ánh mắt Từ Chấp rất nhạy bén.

Thân là đệ tử nội môn, Hoàng Vân và Từ Chấp đều từng nhiều lần ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, lịch duyệt cũng tương đối nhiều.

Trong trận pháp có một nhánh “Ào trận”, có thể mê hoặc giác quan của sinh linh, tạo thành đủ loại ảo giác.

Dù biết rõ điều này, thế nhưng bộn người cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bởi vì bọn họ đều không nghiên cứu gì về trận pháp.

Trong tiểu đội, chỉ có duy nhất một mình Triệu Phong là am hiểu trận pháp, thế nhưng lúc hắn xung phong thì đã biến mất một cách quỷ dị rồi.

- Đám tiểu bối kia! Khu rừng này chính là nơi các ngươi táng thân.

Một thanh âm khàn khàn mơ hồ từ trong rừng cây vang lên.

Ngay sau đó, ảo giác rừng cây lắc lư đột nhiên khôi phục bình thường.

Đập vào mắt mọi người là một khu rừng yên tĩnh, mỗi cành cây hay ngọn cò đều không hề thay đổi, tình huống vừa rồi thật ra chỉ là ảo giác mà thôi.

Thế nhưng, còn không đợi mọi người kịp thở phào thì từng đạo “tơ Tử Huyết” (*) dày đặc chằng chịt đã đan kín cả khu vực rừng cây.

(*) Màu tím đỏ.

Tơ Tử Huyết này ẩn chứa lực lượng quỷ dị, khiến người khác không rét mà run, vừa giống như gợn sóng trong mặt nước, lại vừa giống như mạng nhện, bao phủ kín phạm vị trăm trượng.

Thậm chí ngay cả mặt đất cũng xuất hiện từng đạo tơ màu tím nhạt.

- Thân thể của ta, cả chân lực nữa...

Tiêu Vẫn cảm giác cơ năng của thân thể dần bị ăn mòn và phá hoại, ngay cả chân lực trong người cũng bị áp chế.

- Không tốt, chúng ta lâm vào độc trận rồi!

Sắc mặt Từ Chấp đột nhiên đại biến.

Thì ra, ảo trận vừa rồi chỉ là để mê hoặc tâm thần, sát chiêu thực sự chính là độc trận này.

- Mọi người mau chóng phá vòng vây, thoát ra khỏi khu rừng này.

Hoàng Vân hét lớn một tiếng, bên ngoài cơ thể xuất hiện một tầng chân lực dày nửa tấc, giống như một đoàn xích diễm liệt phong, dẫn đầu xông trận, thân hình nhảy vọt lên không trung, ý đồ muốn thoát khỏi trận pháp.

Ba người Từ Chấp, Tiêu Vẫn và Lâm Phàm cũng đồng loạt phát động công pháp Phàm phẩm, uy lực tuyệt luân.

Oành...

Trên đỉnh đầu mọi người đột nhiên hiện ra một đoàn gió màu tím nhạt cực lớn, xoay tròn rồi nổ vang giữa không trung, bộc phát hàn phong mãnh liệt, khiến cho khu vực không trung liền bị cấm chế.

Bịch! Bịch! Bịch...

Thân hình của mấy người vừa mới thoát ly được vài thước thì đã bị sức gió cường đại ép rơi xuống.

Hàn phong và độc lực bốn phía giống như sóng lớn đánh vào, vĩnh viễn không dừng lại, hết lượt này tới lượt khác ập tới.

- Tiểu bối vô tri, tiến vào “Tuyệt Phong Huyễn Độc trận” rồi, các ngươi có chạy đằng trời.

Trong trận pháp, đột nhiên xuất hiện một người khô gầy mặc áo đen, tiếng cười nhạo âm lãnh có chút tự đắc ý.

Người áo đen chậm rãi đi tới, trên người dâng lên một tầng sóng khí màu tím đen đáng sợ, áp bách tinh thần, âm tà từ trên trời ép xuống, khiến cho khí lưu xung quanh đột nhiên đông cứng.

Bốn người ở đây liền cảm thấy tâm thần run lên.

Tiêu Vẫn có tu vi nội tình khá thấp cho nên sắc mặt liền trở nên tái nhợt, gần như hít thở không thông.

- Tam trọng thiên Thoát Phàm Cảnh! Ngươi là người nào?

Sắc mặt Hoàng Vân đột biến, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh.

Nhiệm vụ lần này có thể từ cấp hai rưỡi tăng lên cấp ba, không ngờ lúc này đã trở thành sự thật.

Nếu như dưới tình huống bình thường, cho dù đối mặt với Tam trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đi nữa, với thực lực của tiểu đội bọn họ thì vẫn có thể hoàn toàn chống lại, thậm chí còn có khả năng chiến thắng, nhưng giờ phút này thân hãm trong “Tuyệt Phong Huyễn Độc trận”, tình huống cực kỳ không ổn.

- Hình Trang chủ! Tại sao lại là ngươi?

Tiêu Vẫn nghẹn ngào nhìn người khô gầy mặc áo đen, vẻ mặt tràn đầy kinh hãi.

Cái gì! Hình Trang chủ?

Đám người Hoàng Vân cũng kinh hô thất sắc.

Bọn họ cũng không hề nghi ngờ lời nói của Tiêu Vẫn.

Bởi vì Tiêu Vẫn xuất thân từ đệ nhất gia tộc ẩn thế, trước kia có chút lui tới với Hình gia trang.

Mấy năm trước, Tiêu Vẫn cũng đã từng nhìn thấy bộ dạng của Hình trang chủ, cho dù lúc này hình thể và khuôn mặt của Hình trang chủ đã thay đổi rất nhiều, dữ tợn xấu xí y hệt cương thi vậy.

- Đúng vậy, ta chính là Hình Trình! Hôm nay chính là ngày giỗ của các ngươi, trước đây đã có vài nhóm người táng thân trong Hình gia trang. Thực lực của bọn chúng quá yếu, các ngươi là đám người mạnh nhất, cũng sắp trở thành tế phẩm cuối cùng rồi.

Hình trang chủ nhe răng cười, gương mặt có chút cứng ngắc, trên mặt đều là màu tím.

Hiển nhiên, thân thể của Hình trang chủ đã không còn là nhân loại bình thường nữa rồi.

- Hình trang chủ! Ngươi dám tu luyện ma công tà đạo, hôm nay chúng ta sẽ liên thủ giết chết ngươi!

Hoàng Vân quát lạnh một tiếng, trong tay xuất hiện một thanh đại đao màu tím nhạt, đao vung lên kéo theo một luồng đao khí lạnh lẽo, từng trận gió sắc bén cuốn ra xa mấy trượng.

Đại đao trong tay hắn chính là thần binh Phàm cấp hạ phẩm, với thực lực Nhị trọng thiên tinh anh của hắn, thậm chí đủ sức để khiêu chiến với Tam trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.

- Keng... Phành...

Hàn quang màu tím lóe lên, Hình trang chủ dùng một trảo chấn Hoàng Vân bay ra xa mấy trượng.

Làm sao có thể?

Khí huyết Hoàng Vân nhộn nhạo, thiếu chút nữa là thổ huyết, “Thanh Nguyệt Đao” trong tay hắn vốn là thần binh Phàm cấp, sắc bén bá đạo, thế nhưng đối phương lại có thể tay không đối chiến, thậm chí còn đánh hắn thối lui trọng thương.

Trong khoảnh khắc tiếp theo.

Từ Chấp tay cầm “Tấn Nguyệt Kiếm”, cùng với Tiêu Vẫn, Lâm Phàm liên thủ, công kích cuồng bạo hủy diệt đều rơi lên người Hình trang chủ.

Phụt phụt phành...

Sóng khí màu tím đen trên người Hình trang chủ uốn lượn như độc xà, trong lúc đối chiến với công kích của ba người lại không hề bị tổn thương gì.

Cho dù là Từ Chấp tu vi Nhị trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, lại có thêm thần binh “Tấn Nguyệt Kiếm”, nhưng tối đa chỉ lưu lại trên người Hình trang chủ một vệt máu thật nhỏ.

- Thân thể của hắn đã bị “Thi Luyện chi pháp” luyện chế qua, lực phòng ngự rất mạnh, trừ phi đâm trúng chỗ hiểm mới có tác dụng.

Sắc mặt Từ Chấp hoảng sợ, nhìn chằm chằm thân thể của Hình trang chủ.

Đối phương giống như một hoạt tử nhân (xác sống), làn da toàn thân không hề có một tia huyết sắc, cứng rắn như sắt, phòng ngự kinh người.

- Mặc dù lực lượng của độc trận “Tuyệt Phong Huyễn Độc trận” không thể nào diệt sát cường giả Thoạt Phàm Cảnh, nhưng lại có thể hao tổn sinh cơ trong người các ngươi, thậm chí còn hạn chế thực lực kẻ địch, không quá nửa canh giờ nữa là thực lực của các ngươi sẽ giảm quá nửa.

Hình trang chủ cười dữ tợn nói.

Vừa nghe vậy, sắc mặt của bốn người liền trở nên khó coi, lòng nóng như lửa đốt.

Thân trong độc trận, thực lực của bọn họ đều bị hạn chế nhất định.

Càng kéo dài thời gian thì bọn họ lại càng bất lợi.

Thế nhưng thực lực của Hình trang chủ quá mức kinh người, lực phòng ngự vượt xa Tam trọng thiên Thoát Phàm Cảnh bình thường.

Cũng may Hình trang chủ cũng có chỗ thiếu hụt, mặc dù tốc độ nhanh, nhưng thân thể đã bị “thi luyện”, cho nên độc tác cũng không linh hoạt, bốn người liên thủ vẫn có thể miễn cưỡng ứng phó, dưới tình huống vây công, tạm thời áp chế đối phương.

Oành oành...

Đúng lúc này, rừng cây lại chấn động mãnh liệt, lắc lư dữ dội, khiến tâm thần của bốn người thoáng bối rối.

Trong “Tuyệt Phong Huyễn Độc trận” này ẩn chứa ảo trận, có thể quấy nhiễu tâm thần.

- Trang chủ! Trận pháp đã hoàn toàn mở ra, không có chút sơ hở nào, tuy nhiên vẫn có một tiểu tử may mắn trốn thoát.

Hai đạo thân hình áo đen đột nhiên tiến vào trong trận pháp, sau đó truyền âm.

Hai đạo thân hình kia, khí tức đều đạt tới Nhị trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, so với khí tức cùng cấp còn đáng sợ hơn nhiều.

- Tiểu tử kia muốn trở về Hiểu Nguyệt Tông cũng phải mất mấy ngày, không cần lo lắng. Hai vị phó trang chủ, theo ta bắt giết mấy tên đệ tử nội môn này!

Hình trang chủ thét dài một tiếng, thế công càng phát ra hung mãnh.

Hình trang chủ và hai vị phó trang chủ hình thành thế trận tam giác, lại mượn chỗ dựa của trận pháp, bắt đầu vây giết bốn người Hoàng Vân.

- Ta ngăn cản Hình trang chủ, các ngươi nghĩ cách tiêu diệt hai tên phó trang chủ kia.

Hoàng Vân truyền âm nói.

Trong tiểu đội, thực lực của hắn là mạnh nhất, trong hàng ngũ Nhị trọng thiên Thoát Phàm Cảnh ở nội môn cũng thuộc loại nổi bật, thực lực xếp hàng đầu, thậm chí còn có lần khiêu chiến Tam trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.

Hắn thúc dục thần binh “Thanh Nguyệt Đao”, trong thời gian ngắn có thể miễn cưỡng cầm chân Hình trang chủ, nhưng không thể chính diện đối chiến.

Bên phía khác.

Ba người Từ Chấp, Tiêu Vẫn, Lâm Phàm lại đang đổi kháng với hai vị phó trang chủ.

Keng...

Một đao của Lâm Phàm chém lên người một phó trang chủ, tia lửa bắn khắp nơi, nhưng lại không tạo thành thương tổn có tính thực chất cho đối phương, ngược lại còn bị chấn lùi mấy bước.

Hai người hắn và Tiêu Vẫn phải khó khăn lắm mới cản được một vị phó trang chủ, thậm chí còn tràn ngập nguy cơ.

Bởi vì công kích của bọn hắn đều rất khó phá được thân thể đã trải qua “thi luyện” của hai tên phó trang chủ này.

Từ Chấp có tu vi Nhị trọng thiên, tay cầm Tấn Nguyệt Kiếm cũng không thắng nổi một vị phó trang chủ khác, chỉ xem như cân sức ngang tài.

Nguy cơ chính thức là ở phía của Hoàng Vân.

Hình trang chủ mà hắn đang đối mặt, thật sự quá mạnh mẽ, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị móng vuốt sắc bén ẩn chứa thi độc đánh trúng, cho dù không chết cũng mất nửa cái mạng.

- Chẳng lẽ trời muốn diệt ta...

Hoàng Vân chỉ cảm thấy sinh cơ trong người bị lực lượng của độc trận ăn mòn, chân lực vận chuyển càng ngày càng không như ý.

Tình huống của ba người so với hắn lại càng tồi tệ hơn, một bên vừa phải chiến đấu, một bên còn phải áp chế độc lực đang ăn mòn cơ thể.

Ọc...

Hoàng Vân và Hình trang chủ đối chiến một kích, thổ huyết rút lui, vẻ mặt trắng bệch như tờ giấy.

Lĩnh đội Hoàng Vân bị thương, gần như có thể đoán được cơn ác mộng tiểu đội thi hành nhiệm vụ sẽ bị “diệt đoàn”.

Trong lòng Hoàng Vân cảm thấy đắng chát.

Lúc đầu, hắn còn không để nhiệm vụ này trong lòng, mục tiêu duy nhất của hắn là “đùa chết” Triệu Phong và Lâm Phàm.

Thế nhưng, không ngờ độ khó khăn lại nắm ngoài tưởng tượng, vượt quá cấp ba, thậm chí còn có chút tiếp cận cấp bốn.

Bây giờ nghĩ lại, Hoàng Vân không khỏi cảm thấy như bị tính kế. Có lẽ, hắn chỉ là một con cờ mà Nguyên Trí và Tuyền Thần lợi dụng, tiện tay là có thể vứt bỏ.

- Nếu như Triệu Phong vẫn còn, với thực lực của Phong Lôi Chưởng mà hắn tu luyện, ít nhất có thể so với Nhị trọng thiên Thoát Phàm Cảnh. Hơn nữa, nghe nói hắn còn là thiên tài trận pháp.

Trong lòng Từ Chấp cũng có chút hối hận và tiếc nuối.

Hắn tham gia nhiệm vụ này, vốn có ý định trả thù Triệu Phong và Lâm Phàm, nào đoán được sẽ gặp phải kết cục như vậy.

Trong lòng Lâm Phàm cảm thấy tuyệt vọng, đột nhiên nhớ tới trước khi đi, Triệu Phong đã từng nói với hạn một câu:

- Nhiệm vụ lần này e rằng sẽ không quá thuận lợi, nếu như chỉ có hai người ta và sư huynh thì có lẽ sẽ nắm chắc hơn một chút.

Thử nghĩ mà xem, một tiểu đội đã rạn nứt thì làm sao có thể một lòng chấp hành nhiệm vụ?

Nếu như...

Ngay tự đầu, toàn bộ tiểu đội đều nhất trí đoàn kết, cho dù không thể hoàn thành nhiệm vụ thì ít nhất cũng có cơ hội toàn thân trở ra.

Keng keng...

Trong âm thanh kim loại đối chiến, Lâm Phàm bị đánh bay xuống đất, một trong hai tên phó trang chủ nhe răng cười, ngạnh kháng công kích của Tiêu Vẫn, sau đó đánh về phía Lâm Phàm.

Vù...

Ngay lập tức, bộ móng vuốt sắc bén của tên phó trang chủ kia liền đánh đến trước mặt Lâm Phàm, hắn thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ độc quang màu tím trên móng vuốt của đối phương.

Mạng của ta xong rồi...

Trong lòng Lâm Phàm thầm thở dài một hơi.

Vù...

Một đạo tiễn quang sắc bén kèm theo kình phong lạnh thấu xương bắn tới, chỉ trong chớp mắt đã vạch phá tơ máu màu tím nhạt ở xung quanh, bắn tới người tên phó trang chủ.

Phụt...

Con mắt của tên phó trang chủ liền bị mũi tên đâm thủng, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Hắn dù sao cũng không phải là “Cương thi” thực sự, chẳng qua là thân thể trải qua luyện chế đặc thù cho nên toàn thân mới cứng rắn như sắt, nhưng vẫn có chỗ hiếm, ví dụ như con mắt chẳng hạn.

- Triệu sư đệ!

Lâm Phàm nhìn về phía thân ảnh trên một cây đại thụ cách ngoài trăm trượng.

Vù...

Thế nhưng, còn không đợi hắn kịp phản ứng thì đạo mũi tên thứ hai, kèm theo chân lực vô cùng sắc bén đã sỏ xuyên cổ họng của tên phó trang chủ đó.

- Bịch!

Tên phó trang chủ khí tuyệt bỏ mình, mắt và cổ họng là hai chỗ hiểm, bị tên nhọn ẩn chứa lực đạo đáng sợ xuyên thủng, xoắn nát cơ nhục.

Mạnh như Hình trang chủ cũng chấn động đến đờ người.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía thiếu niên trên ngọn cây ngoài trăm trượng, mái tóc xanh bay phất phới giữa làn gió đêm, trong một con mắt tràn ngập lạnh lùng, vừa tà dị vừa linh động.