Chúa Sẽ Phù Hộ Em

Quyển 1 - Chương 17: Có gặp nhau chàng chưa dễ nhận(1)

1)Đây là một câu trong bài thơ Giang thành tử  của Tô Thức – một nhà văn, nhà thơ nổi tiếng thời Tống. Tiêu đề trên trích từ bản dịch của Nguyễn Trí Viễn

Type: Huyền Đoàn

Ngày đầu tiên bước vào nhà tù Peshawar, mỗi phạm nhân đềi được phát hai thứ, một tấm thảm và một cái khay nhôm. Thảm dùng để cầu nguyện và ngủ, còn khay nhôm dùng để đựng đồ ăn được phát hàng ngày. Tuy nhiên, công dụng của chiếc khay nhôm này không chỉ có vậy, còn có thể dựa hai chiếc vào nhau, làm thành một cái bếp đơn giản dùng để nấu trà hoặc làm mềm các thức ăn cứng, đương nhiên cũng có thể dùng nó để đập vỡ đầu những kẻ có ý đồ xấu xa, nhưng các tù nhân thường không làm như vậy. Họ thà chịu mất thảm chứ không muốn mất khay, vì đồ ăn mà bọn cai ngục mang đến thường là cháo, lại rất ít, nên không có khay sẽ phải nhịn đói.

J béo và đám thuộc hạ của mình thường có nhiều hơn một chiếc khay, điều này đồng nghĩa với việc có người không nhận được thức ăn. Thế là ngày nào cũng có tù nhân đánh nhau để tranh cướp khay đựng.

“Cô phải đốt ít nhất bảy chiếc khay mới có thể làm tấm thảm bị cháy, phải mất ít nhất năm tấm thảm mới có thể làm buồng giam…” Đang nói dở, Wata đột nhiên dừng lại, đập một cái rất mạnh vào vai tôi, khiến tôi đau tới phát khóc: “Cô đang nghĩ cái gì vậy?” Anh ta gay gắt hỏi.

Cảm giác đau đớn khiến tôi giật mình, ngẩng phắt đầu lên, nhưng hồn phách vẫn đang lơ lửng giữa tầng mây. Mấy giây sau, tôi nhắc lại như một cái máy: “Anh nói cần năm chiếc khay mới dẫn cháy được chứ gì? Hiểu rồi.”

“Bảy chiếc!” Wata bị câu trả lời của tôi làm cho phát điên, nhưng bây giờ không phải là lúc để giáo huấn tôi một trận. Anh ta hít mạnh một hơi, nghiến răng ken két, tiếp tục dặn dò: “Nhất định phải đốt cháy!”

“Ờ…” Tôi đờ đẫn đáp lại.

Nhìn quanh quất, chắc chắn không có ai để ý, Wata mới bùng phát cơn giận của mình: “Có chuyện gì vậy? Đang yên đang lành, sao đột nhiên cô cứ như gặp phải ma thế hả?”

Tôi lắc đầu, ý bảo mình không sao, nhưng Wata vẫn chưa nguôi giận, hậm hực lườm tôi một cái cháy mắt.

“Yên tâm. Tôi biết rồi.” Từ sau khi ra khỏi hầm tối, giọng của tôi lúc nào cũng khản đục, không còn trong trẻo, dịu dàng như trước nữa. Nó đã thay đổi, giống như diện mạo của tôi.

Wata nhún vau, nhìn lên trời, tỏ vẻ lời nói của tôi chẳng có lấy một phần đáng tin.

Sau khi đoàn người của Ahmed rời đi, tù nhân bị gọi ra tập trung ở sân. J béo đi đầu tiên, hùng hổ như võ sĩ sắp lên võ đài, đứng từ xa cũng có thể cảm nhận được sát khí của hắn, mấy gã thuộc hạ cao lớn vây xung quanh, tên nào tên mấy mặt hầm hầm. Bóng dáng của K cũng xuất hiện ở phía bên kia sân. Đám cai ngục có vẻ không bận tâm đến chuyện này, số lượng cũng ít hơn ngày thường rất nhiều. Chúng không ngừng nhìn về phía buồng giam tù nhân nữ, đoàn của Ahmed đang ở đó.

“Tại sao những người đó lại muốn đến thăm buồng giam nữ?”

Wata nhún vai, nói: “Ai mà biết được!” sau đó quay sang hỏi: “Bât lửa?”

Anh ta đang nhắc nhở tôi việc đầu tiên sau khi quay trở lại buồng giam là tìm bật lửa, đó là hàng cấm trong trại giam, J béo có một cái nhưng luôn giấu nó rất kĩ. Tôi gật đầu tỏ ý biết rồi.

“Trong vòng hai mươi phút, cô phải chạy đến toà tháp và trèo lên xe chở phế thải.”

“Ừm.” Tôi đáp.

Theo kế hoạch đã định, tôi và Wata sẽ chia nhau ra đốt buồng giam, sau đó chạy đến toà tháp trước ba giờ ba mươi phút, gặp nhau ở trước xe. Nhưng đoàn khách ghét thăm đã đảo lộn tất cả thời gian biểu của nhà tù. Wata phải đến toà tháp trước để xác nhận với người lái xe, cho nên nhiệm vụ đốt buồng giam sẽ do một mình tôi phụ trách. Điểm mấu chốt của kế hoạch này là thời gian phóng hoả không được sớm, cũng không được muộn, không phải trước, cũng không phải sau khi xảy ra vụ ẩu đả. Ngọn lửa bắt buộc phải bùng cháy vào lúc cao trào của vụ việc.

“Dù có chuyện gì xảy ra, cô cũng phải chạy đến toà tháp đúng giờ hẹn đấy.” Wata lo lắng dặn dò.

‘”Hutu đang ở đâu? Sao tôi không nhìn thấy hắn?” Tôi vừa đưa mắt nhìn quanh sân trại vừa hỏi. Không nhìn thấy hắn ở đây, tôi càng cảm thấy thấp thỏm bất an, như thể có chuyện gì đó mà tôi không biết đang xảy ra.

“Không thấy càng tốt, Abu, hai mươi phút, nhớ kĩ nhé!” Wata đột nhiên túm chặt tay tôi, nói.

Có một vật mát lạnh, mỏng manh và sắc nhọn được truyền từ tay anh ta sang tay tôi. Dùng ngón tay vuốt nhẹ, tôi lập tức bừng tỉnh, đây chẳng phải là con dao găm Skija của tôi sao? Trước khi tôi bị tống vào hầm tối, nó đã bị giám ngục trưởng Darla tịch thu rồi mà. Wata làm thế nào để lấy lại nó vậy?

Tôi quay sang nhìn anh ta, định hỏi nhưng anh ta khẽ lắc đầu, sau đó đẩy nhẹ tôi đi, khẽ nói: “Đi đi, Ngải, Chúa sẽ phù hộ cô. Hãy nhớ, cô chỉ có mười lăm phút để đốt buồng giam và năm phút để chạy đến toà tháp.”

“Được.” Tôi quả quyết nói, sau đó cúi người, lách qua đám tù nhân, trở lại buồng giam. Vài phsut sau khi đi vào buồng giam không một bóng người, tôi tìm thấy cái bật lửa được J béo giấy dưới tấm thảm của hắn. Khay nhôm của tù nhân được xếp ở góc buồng. Tôi cuộc tấm thảm quanh đống khay nhôm rồi dỏng tai lên nghe ngóng. Khi tiến chửi mắng, quát tháo và đánh nhau vọng tới từ sân trại, tôi lập tức châm lửa. Thời tiết hanh khô, ngọn lửa nhanh chóng bùng lên, đỏ rực một mảng. Tôi nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, thấy nó bốc lên ngày càng lớn, liền lùi lại một bước, tuy tay chân không hề run rẩy nhưng đầu óc tôi lại trở nên trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì. Sực nhớ Wata nói không chỉ phải đốt buồng giam của J béo, mà phải đốt tất cả buồng giam có những kẻ thân quân Muja, nhưng vậy mới có thể khơi dậy ngọn lửa phẫn nỗ trong lòng họ, thế là tôi vội vã chạy sang buồng giam bên cạnh. Số buồng giam phải đốt là tám, trong khi tôi chỉ có mười lăm phút, vậy là chỉ có chưa đầy hai phút cho mỗi buồng.

Tim tôi cũng đập hỗn loạn như ngọn lửa đạp bập bùng trước mắt. Hôm nay, trời có gió mjanh, chỉ trong chốc lát, lửa đã bốc cháy dữ dội. Tôi ngay người đứng nhìn ngọn lửa trước mắt, bỗng có người tóm lấy cánh tay tôi, kéo tôi ra ngoài. Tôi giật mình định rụt tay lại nhưng không được, liền lật bàn tay xuống, rút dao găm ra. Người đó khẽ gọi: “Lạp Nhi!” Trên thế giới này, chỉ có một người gọi tôi là Lạp Nhi. Con dao Skija rơi xuống đất, Lâm buông tôi ra, lùi lại một bước và nói: “Xin lỗi, tôi nhận nhầm người.” Ngay sau đó, anh nghiêm giọng hỏi: “Cô phóng hoả à?”

Tôi từ từ quay người lại, cúi xuống nhặt con dao găm lên. Dù động tác có chậm đến mấy thì cũng chỉ mất vài giây, thế nhưng tôi cảm thấy nó dài như một đời người. Sau khi giấy con dao găm vào ống tay áo, tôi ngẩng đầu nhìn người đang đứng trước mặt mình.

Lâm nhíu mày nhìn tôi. Từ vẻ mặt của anh, tôi có thể đoán được anh cảm thấy kì dị đến mức nào. Lúc này, trong mắt anh là một phạm nhân nữ gầy còm, nhếch nhác, với những vết sẹo chẳng chịt khắp mặt. mắt thì một bên to một bên nhỏ, lông mày bị xém mất một nửa do ban nãy đứng gần lửa quá, rành rành là phụ nữ mà lại mặc đồ của đàn ông.

Trên thế giới này, khoảng cách xa nhất không phải là em đứng trước mặt anh nhưng anh không biết là em yêu anh, mà là anh hoàn toàn không nhận ra em.

Đúng lúc này, có mấy tù nhân chạy về phía chúng tôi, sau đó là một đám mấy chục người, ai cũng há hốc miệng, kinh ngạc nhìn ngọn lửa bốc cao ngùn ngụt. Lâm giơ tay kéo tôi vào một góc khuất, theo kế hoạch, lẽ ra lúc này tôi đang trên đường chạy tới chỗ toà tháp, nếu còn dùng dằng ở đây, chắc chắn sẽ bị muộn. Thế là tôi vội vàng giằng tay ra.

Thấy tôi giãy giụa, Lâm lập tức siết mạnh cổ tôi, hai bàn tay của anh chẳng khác nào gọng kìm, khiến tôi không thể nhúc nhích. Với hành động này, anh có thể lấy tính mạng của tôi bất cứ lúc nào. Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày anh lại làm như thế với mình nên nhất thời không biến phản ứng ra sao.

Lâm gằn giọng nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi cô, hỏi xong sẽ thả cô đi. Chuyện phóng hoả tôi coi như không nhìn thấy.”

Bên cạnh, đám tù nhân bắt đầu la ó om sòm, trong số họ, đa phần là người của J béo. Tôi khóc nhọc gật đầu. Lâm nới lỏng tay ra một chút, giọng nói đột nhiên trở nên gấp gáp: “Cô có nhìn thấy cô gái Trung Quốc nào không?”

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Cao tầm như cô, hơi gầy, mắt to, rất xinh đẹp.” Giọng nói của anh thể hiện rõ sự tuyệt vọng và lo lắng, đó là biểu hiện khi mất đi tình cảm chân thành duy nhất trong đời, nhưng sao tôi có thể là tình cảm chân thành của anh chứ. Vào lúc nghe thấy câu này, tôi chỉ muốn phá lên cười, cuộc đời thật cay đắng và thê lương.

Đúng lúc này, một cai ngục xông vào, chỉ vào đám tù nhân và quát lớn: “Chúng mày đang làm gì vậy?” Một tù nhân đột nhiên quay người, dùng thứ gì đó đập vào người tên cai ngục, khiến hắn ngã uỵch xuống đất. Ngọn lửa đã thổi bùng sự hung hãn trong lòng họ: “Giết nó đi!” Người đó gào lên: “Đúng, giết chết nó”, các tù nhân khác lập tức hùa theo. Không biết họ muốn giết ai, nhưng đám tù nhân vừa la ó vừa lao ra ngoài.

Nhìn đám tù nhân đang phát điên, lửa chày bùng bùnng tứ phía, tim tôi đập loạn cả lên. Nếu tôi nói mình là Mễ Lạp, cho dù gương mặt đã thay đổi đến mức không thể nhận ra, chắc Lâm cũng sẽ đưa tôi đi, nhờ đó thoát khỏi chốn địa ngục trần gian này. Về phần Wata, tôi đã bị muộn, có thể anh ta đã không đợi được mà theo xe tải đi trước rồi, ngay cả khi anh ta chưa đi thì người mà Hutu muốn đối phó là tôi, ở trong trại giam, anh ta vẫn có thể sống tiếp. Tôi bắt đầu do dự, không biết nên đi đến chỗ hẹn hay là nói ra thân phận của mình. Có một tiếng gào thét trong lfng, bảo tôi hãy nói, tính mạng mới là thứ quan trọng nhất, ngay cả khi tôi có thể đuổi kịp chiếc xe đó thì trước tình hình hỗn loạn này, chắc chắn chiếc xe sẽ bị chặn lại, ngay cả khi có thể đi qua cổng lớn thì vẫn còn cai ngục đứng kiểm tra, rất nhiều sự cố bất ngờ có thể phát sinh và mỗi sự cố đó đều có thể khiến tôi mất mạng. Chính vì thế, tôi phải nắm lấy cơ hội này.

Tôi mấp máy môi định nói thì đột nhiên tiếng còi báo động chói tai vang lên, khiến tôi giật nảy người. Hỏng rồi! Báo động của nhà tù Peshawar chỉ kêu trong hai trường hợp: vượt ngục và cầu nguyện. Giờ không phải thời gian cầu nguyện , vậy chỉ còn lại một trường hợp.

Có tiếng kêu la từ sân trại vọng vào: “Có kẻ vượt ngục…chỗ toà tháp, giết người rồi! Cai ngục giết người rồi!” Tôi bập bõm nghe tiếng được tiếng mất, tim đập thình thịch. Tôi cố thò đầu nhìn về phía toà tháp, chẳng lẽ Wata đã gặp nạn rồi?

Lâm tưởng tôi định chạy trốn, liền siết chặt hai tay, khiến tôi suýt ngạt thở: “Nói mau, trong nhà giam này có cô gái nào người Trung Quốc không?”

“Rầm” một thanh xà nhà cháy đen rơi xuống, khiến cả mặt đất rung chuyển. Đám tù nhân lũ lượt chạy thoát thân, tôi lo lắng nhìn thấy khoảng bảy, tám tên cai ngục lao về phía toà tháp.

“Wata…” Tôi nức nở, nghẹn ngào thốt lên.

“Cô nói cái gì?” Lâm hỏi, đồng thời nới lỏng tay.

Luồng không khí xộc thẳng vào cổ họng, tôi vừa thở hổn hển vừa nói: “Ở đây…không có…cô gái Trung Quốc nào cả.”

Giọng anh run rẩy: “Chưa…chưa từng có sao?”

Tất nhiên là từng có, nhưng anh không nhận ra. Tôi lắc đầu, giờ điều tôi quan tâm nhất là tính mạng của Wata.

Anh lẩm bẩm: “Không có thì tốt, không có thì chứng tỏ vẫn…” Đang nói dở, anh cúi gập người xuống, ho dữ dội, tôi có thể nhìn rõ sống lưng gầy gò của anh nhô lên dưới làn áo mỏng rộng thùng thình. Anh gầy quá, sao mới một thời gian ngắn mà đã chỉ còn da bọc xương thế này? Trong giây lát, cảm giác xót xa dâng trào, tôi muốn nói với anh rằng: “Em chính là Lạp Nhi đây! Anh đến tìm em, có phải là vẫn còn tình cảm với em không? Trong bao nhiêu lời anh đã nói với em, có lời nào là thật lòng không? Ví dụ như cậu: “Anh yêu em, đến chết cũng không thay đổi.” Nhưng tôi sực nhớ ra, anh đã đính hôn với Laila rồi, dù vẫn còn tình cảm với tôi thì đã sao? Nếu đã chẳng thể ở bên nhau thì chi bằng cắt đứt từ sớm. Nghĩ vậy, tôi lùi lại, lòng thầm nhủ: “Từ nay, chúng ta là hai người xa lạ. Bao nhiêu sự khổ tâm, bao nhiêu trách nhiệm, giờ đã không còn quan trọng nữa. Lâm, từ nay về sau, chúng ta đường ai nấy đi. Chúa sẽ phù hộ anh!”

Đột nhiên, tiếng súng liên tiếp vang lên từ phía toà tháp. Không còn thời gian để chần chừ nữa, tôi quả quyết quay người, chạy thục mạng về phía đó. Wata, anh nhất định phải sống, nhất định phải bình an đấy! Đừng giống như Abbas, vì tôi mà phải chết. Tôi chạy như bay, tóc bị lửa sém cũng không biết, văng mất giày cũng không quan tâm, có người gọi cũng không dừng lại, tôi chỉ biết chạy đến chỗ Wata.

Vừa mới ra khỏi khu vực nhà giam, tôi đã nhìn thấy cảnh đánh lộn diễn ra khắp nơi, từng nhóm cai ngục ba đến năm tên đuổi đánh tù nhân, càng ngày càng có nhiều tù nhân đánh trả, lửa thì cháy ngùn ngụt mà không ai quan tâm đến chuyện dập tắt đám cháy. Vừa mới rẽ vào góc khuất gần toà tháp, tôi liền nhìn thấy một chiếc xe tải đang mở cửa. Lấy xe gục đầu bất động trên ghế lái, người đầy máu, không biết còn sống hay đã chết. Bên cạnh chiếc xe, Hutu đang điên cuồng gào thét: “Lại đây! Lại đây!” Cùng với tiếng quát tháo của hắn, chiếc dùi cui liên tiếp giáng xuống như mưa. Wata lăn lộn trên mặt đất, không còn sức chống trả.

“Mày tưởng tao không biết kế hoạch của chúng mày hả? Tao biết hết, mày và con đàn bà đó đang lên kế hoạch gì, tao đều biết hết!”

Tôi vô cùng kinh ngạc, hoá ra hắn đã biết rồi, cho nên hắn mới ở đây ôm cây đợi thở. Nhưng bây giờ không phải là lúc suy nghĩ những chuyện đó, tôi lao về phía Hutu. Trong ngõ, hàng chục tù nhân và cai ngục đang đánh nhau, khí thê hung hăng không thể cản nổi. Mỗi bước chạy, tôi đều phải cẩn thận để không bị đánh nhầm, nhưng vẫn không thể tránh được tên bay đạn lạc. Đột nhiên Hutu dừng lại, giơ khẩu súng trong tay lên.

Tôi lao tới như điên, bất chấp đám đông ẩu đả xung quanh, đồng thời rút dao găm ra. Ánh sáng lấp loá của con dao khiến đám tù nhân giật mình. Dù biết mình có chạy nhanh đến mấy, con dao sắc bén đến mấy cũng không thể nhanh hơn súng, nhưng tôi bất chấp tất cả, nhất định phải cứu bằng được Wata. Đột nhiên tôi nhìn thấy Jiahan lao ra, nhảy lên người Hutu. Tốc độ của cô ta rất nhanh, đừng nói đến Hutu, ngay cả tôi cũng không nhìn thấy cô ta chạy từ đâu ra, chỉ nghe thấy Hutu thét lên một tiếng thảm thiết rồi ngã vật xuống đất. Tôi trợn tròn mắt nhìn toàn bộ sự việc diễn ra, bắt buộc phải tránh sang một bên, nhưng quán tính khiến tôi loạng choạng, ngã vào người Wata. Anh ta lập tức thét lên kêu đau. Tôi ngước mắt nhìn, chỉ thấy Jiahan đang ngồi trên người Hutu, ngửa cổ lên trời, cười như điên như dại, trong miệng là một miếng thịt đầm đìa máu. Tôi kinh hãi nhìn xuống cái bụng to lùm lùm của cô ta. Cô ta có thai sao? Từ khi nào và là con của ai? Tôi không dám tin vào mắt mình nữa.

“Abu, đừng nhìn!” Wata vừa nói vừa đưa tay lên định bịt mắt tôi, nhưng tôi đã nhìn thấy cả rồi. “Đoàng!” Hutu bóp cò súng, nhằm thằng vào đầu Jiahan. Tiếng đạn chỉ xuyên vào da thịt ở cự li gần nghe nhẹ như không mà sao thê lương đến ngạt thở. Tiếng cười điên dại của Jiahan tắt lịn, cô ta ngã xuống đất.

Tôi quay người đi, nôn thốc nôn tháo.

Từ khi bị nhét vào buông gian nam, tôi hầu như không biết tin tức gì của Jiahan, đặc biệt là mấy tháng gần đây. Nhưng mấy ngày trước, lúc tôi đang bàn kế hoạch chạy trốn với Wata, cô ta bất ngờ chặn đường tôi. Tôi định bỏ đi thì cô ta nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cô, chỉ vài câu thôi.” Hôm đó, cô ta mặc bộ Burqa dài thượt, che kín cả người, nên tôi không nhận ra điểm gì khác lạ. Tôi dừng lại, im lặng nhìn cô ta.

“Nếu cô ra tù, có thể giúp tôi đi tìm em trai không?”

Hôm nay nghĩa lại, đó rõ ràng là một lời trăng trối, nhưng lúc đó, tôi chỉ cười nhạt, nhắc cô ta: “Jiahan, án tù của tôi là bảy năm.”

Cô ta tỏ ra vô cùng bi thương, nói: “Tôi biết, nhưng nếu có một ngày cô ra tù, có thể hứa với tôi không?”

Tôi cười, đáp: “Jiahan, tôi có thể hứa với cô, nếu sau bảy năm tôi vẫn còn sống, tôi sẽ giúp cô đi tìm em trai. Nhưng trước tiên, cô có thể nói cho tôi biết người phụ nữ tới thăm cô ở Sở Cảnh sát Changga là ai không?”

Cô ta nhìn tôi chằm chằm, tôi nhận ra trong ánh mắt đó có yêu và hận, hi vọng và tuyệt vọng, nhưng rất nhanh sau đó, mọi cảm xúc đều được thay thế bằng sự quyết tâm. Cô ta đột nhiên lùi lại một bước, quỳ sụp xuống, khẽ hôn chaan tôi. Đây là nghi lễ cao nhất của tộc người Baltis, chỉ vào lúc sinh tử uỷ thác mới đem ra sử dụng. Tôi giật bắn người, vội vã tránh ra, nhưng môi Jiahan đã chạm vào chân của tôi, dù rất khẽ. Sau đó, cô ta đứng dậy, cúi đầu chào rồi lùi lại.

Tôi ngạc nhiên vô cùng, đang định hỏi rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thì cô ta đã đi mất, chỉ để lại một bóng lưng mỏng manh, yếu ớt. Thì ra, đó là lời gửi gắm của Jiahan trước khi từ giã cõi đời.

Ngọn lửa ngút trời dần dần biến thành những đám khói đen sì, cùng lúc đó, vụ bạo loạn trong nhà tù đã bị trấn áp bởi ngoại viện do Darla cử tới. Tất cả tù nhân đều bị bắt quỳ trên sân trại, giữa sân là thi thể của Jiahan, Hutu và người lái xe, ngoài ra còn có vũ khí mà cai gục đã thu được: gậy gộc, dao, thuống sắt.

Tôi đờ đẫn quỳ giữa đám tù nhân, Jiahan là người thứ hai của thôn Gama chết trước mặt tôi. Abbas từng nói: “Tiểu Ngải, chỉ cần tôi còn sống, tuyệt đối sẽ không bỏ rơi cô.” Còn tôi thì sao, tôi đã đói xử thế nào với Abbas, với người dân thôn Gama? Tôi chỉ biết trơ mắt nhìn hết người này đến người khác chết đi,

Tôi cắn chặt môi, tự nhủ: “Ngải Mễ Lạp, trên thế gian này, người ngu xuẩn nhất, vô tình nhất chính là mày đấy! Tại sao lại không nhận ra điểm bất thường trong thái độ và lời nói của Jiahan chứ? Ở trong tù lâu như vậy, mày có khi nào quan tâm tới cô ấy không? Cô ấy mang thai từ lúc nào, mày cũng không hay biết. Đứa con này đương nhiên không thể là kết tinh của tình yêu, cô ấy rốt cuộc đã phải chịu những đau đớn, mất mát gì? Lúc cô ấy khốn khổ và bơ vơ nhất, mày đang làm gì?”

Tôi ngây người nhìn thi thể được phủ dưới một miếng vải dài của Jiahan, nhớ lại hình bóng cô gái kiêu kì, xinh đẹp như đoá hoa hải đường trong lần đầu gặp mặt, toàn thân bất giác khẽ run rẩy, cảm giác day dứt cũng khó chịu như bị hàng ngàn mũi tên đâm vào tim. Tôi khẽ nói: “Jiahan, tôi hứa với cô, những lời cô gửi gắm, tôi sẽ thực hiện bằng được, chỉ cần tôi còn sống. Tôi hứa!”

Bên kia sân trại, Wata, J béo, K và những tù nhân hung hăng nhất trong vụ ẩu đả ban nãy bị trói giật cánh khuỷu, quỳ dưới đất, người đầm đìa máy, dáng vẻ mệt mỏi rã rời. Nghe nói ngoài Hutu còn một tên cai ngục nữa bị đánh chết, và vô số tù nhân bị thương. Giám ngục trưởng Darla ngồi ngả người trên một chiếc ghế tựa cao đặt giữa sân trại, một hàng dài gôm cai ngục và binh sĩ vác súng AK đứng phía sau. Nhìn dáng ngồi đó, có thể thấy hình như giám ngục trưởng cũng rất mệt mỏi, nhưng trên gương mặt được chăm chút kĩ lương vẫn không có lấy một nét hoảng loạn, anh ta thâm chí còn bảo người đun một ấm trà nóng, từ mùi hương có thể đoán ra đó là trà Ả Rập thượng hạng. Mùi thơm của hạt nhục đậu khấu quyện lẫn mùi tanh của máu, phảng phất giữa không tring.

“Tôi rất không thích ngày hôm nay, lẽ ra lúc này, tôi đang ngủ trên gường mới phải.” Darla từ tốn nói, vừa nói vừa giơ tay phủi phủi chiếc áo trên người mình rồi ngáp dài một cái. “Ai có thể nói cho tôi biết hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”

Cả sân im phăng phắc. Nhà tù Peshawar có một luật bất thành văn, đó là tù nhân không bao giờ tố cáo nhau, họ có thể đánh lộn, trả thù, thậm chí giết chết đối phương, nhưng không bao giờ để lộ bí mật của kẻ khác, bao gồm cả đám cai ngục. Wata nói đây là tình nghĩa giữa những người Pakítan, từ trước tới giờ, tôi luôn coi đó là điều vớ vẩn, giờ mới thấy đúng là như vậy.

“Tôi nghe nói có vài tù nhân không ưa nhau?” Darla chỉ vào J béo và K, hai người bất giác rụt đầu lại.

“Còn anh là người đàn bà đã chết kia muốn vượt ngục?” Darla lại chỉ và Wata và Jiahan, hỏi. Wata không nói gì, gục đầu xuống, tôi không nhìn rõ vẻ mặt của anh ta.

“Theo lời của các cai ngục, Hutu đã phát hiện ra kế hoạch của các người, cho nên các người mới phóng hoả đúng vậy không?”

Wata yếu ớt đáp: “Phải.”

“Như vậy cũng có nghĩa là vụ ẩu đả và vượt ngục không liên quan đến nhau mà chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, đúng không?”

Tất cả lại im lặng.

“Vậy thì ai đã đốt buồng giam? Tại sao phải đốt buồng giam?” Darla đột nhiên chuyển chủ đề, gằn từng chữ một.

Tôi lập tức co rúm người lại. Chuyện lớn như thế, tôi biết chắc chắn anh ta sẽ không để yên, nhưng tôi tưởng anh ra sẽ điều tra nguyên nhân cái chết của Hutu hoặc nguồn gốc của đống vũ khí, thật không ngờ anh ta lại chĩa thẳng mũi nhọn vào vụ hoả hoạn.

Darla nói: “À, tôi quên mất là từ trước tới nay, các người không bao giờ tố giác nhau. Vậy thì tôi sẽ đổi câu hỏi.” Dứt lời, anh ta gõ vào vật gì đó trong tay, nói tiếp: “Con dao găm này, tôi nhớ là đã để ở trong phòng giám ngục trưởng, sao nó lại chạy đến đây được nhỉ?”

Tôi ngẩng phắt đầu nhìn về phía giữa sân, thứ mà Darla đang vung vẩy trong tay chính là con dao Skija của tôi. Mồ hôi vã ra lấm tấm trên trán, chắc lúc nãy bị ngã nên tôi đã làm rơi mất con dao, sau đó cai ngục nhặt được, đã đưa cho Darla. Tôi len lén liếc nhìn Wata, anh ta cũng đang nhìn về phía này, bắt gặp ánh mắt của tôi, anh ta khẽ lắc đầu.

Một câu hỏi cũ lại bật ra khỏi đầu tôi: Con dao găm này vốn để trong phòng giám ngục trưởng, Wata làm cách nào lấy được nó? Lúc chiều khi chia tay, anh ta gọi tôi là Ngải Mễ Lạp, nếu tôi nhớ không nhầm thì từ khi vào tù, tôi chưa từng nói tên Trung Quốc của mình cho ai biết. Ngoại trừ những kẻ hãm hại tôi, đâu còn ai biết tôi là Ngải Mễ Lạp. Wata, rốt cuộc anh ta là ai?

Vài tù nhân lặng lẽ hướng ánh mắt về phía tôi, Darla lại vung vẩy con dao Skija trong tay, dịu giọng nói với J béo: “À, vẫn không chịu nói phải không?” Sau đó, ánh mắt của anh ta chuyển sang K đang rì rầm cầu nguyện. Thấy Darla quay sang, tiếng cầu nguyện càng to hơn.

“Ái chà, các người đều không chịu nói, vậy phải làm sao đây?” Dứt lời, anh ta giơ tay ra lệnh: “Cứ hai mươi người thành một nhóm, bắt đầu từ buồng giam của J béo.”

Đám cai ngục rẽ đám đông, đi về phía các tù nhân cùng phòng với J béo. J béo ngẩng đầu lên nhìn với vẻ bất lực, vài giây sau, hai mươi tù nhân bị dẫn ra, bắt đứng thành một vòng tròn và quỳ xuống. Ngay sau đó, đám cai ngục bắt đầu dùng dùi cui đánh vào người họ, tiếng kêu la thảm thiết vang lên khắp sân trại. Chẳng mấy chốc, máu đã chảy ướt cả một mảng sân. Giữa những tiếng kêu lam Darla cất giọng lạnh lùng, nghe mà sở gai ốc: “Bây giờ các người chịu nói chưa?

Mười phút sau, hai mươi tù nhân kia nằm bò dưới đất, chỉ còn thoi thóp thở. Darla khoát tay, cai ngục lôi họ đi, sau đó lại dẫn một nhóm hai mươi người nữa tới bắt đứng thành vòng tòn, lại giơ dùi cui lên đánh. Trong số này, có những tù nhân đã tham gia cuộc ẩu đả, cũng có những người nhát gan, yếu ớt bị vạ lây. Vẫn không ai nói gì, nhưng có vài người trong số họ nhìn về phía tôi. Tôi nhận ra đó là những ánh mắt sợ hãi, khẩn cầu, khuất phục , đồng thời cũng là ánh mắt kiên cường.

Tôi cắn chặt môi, tự nhủ mình không thể bước ra nhận tội, vì như thế, tôi sẽ chết, chết một cách âm thầm và thê thả,. Bà Vương Bảo Ngọc chỉ có một đứa con, tôi còn phải báo thù, còn cả lời uỷ thác của Jiahan nữa…Dù thế nào, tôi cũng phải cứu lấy mình! Nhưng những tiếng dùi cui đập vào xương thịt và những tiếng la hét thảm thiết kia khiến tôi không thể nào ích kỉ và hèn nhát.

“Dừng tay!” Tôi đứng bật dậy, thét lên, giơ hai tay lên đầu và bước ra. Darla quay sang nhìn tôi, cười khà khà, nói: “Ái chà, là cô à?”

Tiếng dùi cui dừng lại, tất cả đều quay sang nhìn tôi.

“Là tôi. Con dao găm này vốn dĩ là của tôi, vụ hoả hoạn cũng là do tôi gây ra, tôi mới là kẻ chủ mưu vượt ngục.” Tôi cố gắng nói từng từ một cách rõ ràng, mạch lạc, sau đó hít một hơi thật sâu, quay người nói thật ta với tất cả tù nhân: “Tôi tên là Ngải Mễ Lạp, người Trung Quốc, tôi là bạn của đại nhân Hassan Naboo Hardel. Nếu ai có thể thoát khỏi đây, xin giúp tôi chuyển lời đến Hassan, bảo anh ấy báo thù cho tôi!” Nếu không thể sống tới khi có người đến cứu thì chí ít cũng phải có người giúp tôi báo thù.

Nghe thấy đại danh của Hassan, tất cả tù nhân và cả đám cai ngục đều ngạc nhiên vô cùng. Hassan Naboo Hardel, ở lưu vực Broughton và Peshawar, không ai không biết đến cái tên này. Mấy tên cai ngục xông về phía tôi, đẩy tôi ngã xuống đất rồi kéo đi, sau đó dùng dây thừng trói tôi lại. Tôi không kháng cự, chỉ gắng hết sức hét to bằng tiếng Urdu, tiếng Pashtun và sau đó là tiếng Anh: “Tôi là Ngải Mễ Lạp, Ngải – Mễ - Lạp! Xin hãy giúp tôi chuyển lời đến đại nhân Hassan…” Một tên cai ngục tát tôi một cái trời giáng, máu tươi lập tức trào ra khỏi khoé miệng. Wata vùng lên, lao về phía tôi, nhưng chưa được mấy bước thì cũng bị đánh gục.

“Không được đánh cô ta! Đồ ngu!” Darla lớn tiếng quát.

Đám cai ngục ngơ ngác không hiểu vì sao, ngay cả tôi cũng tưởng mình nghe nhầm.

“Không đánh cô ta ạ? Vậy có phải bắt lại không ạ?” Một cai ngục do dự hỏi.

“Đương nhiên! Trói cô ta lại, dẫn đi!” Darla quát lên.

“Vậy còn người này thì sao ạ?” Cai ngục chỉ vào Wata đang quằn quại trên đất.

“Đưa cả đi!”

Tôi và Wata bị nhốt vào hai hầm tối khác nhau. Giây cuối cùng trước khi bị đẩy vào hầm tối, tôi cô gắng ngoái đầu nhìn bầu trời đêm của Peshawar. Giờ đã là cuối thu, sông Broughtn chắc đã đóng băng rồi. Peshawar nằm ở thung lũng đèo Khyber, thuộc dãy núi Hindu Kush1 tương đối kô hanh và ấm áp, nhưng những luồng gió vẫn sắc như dao, mang theo băng tuyết lạnh thấy xương, thổi bay những sợi tóc dính máu của tôi, làm nứt toác những vết thương cả mới lẫn cũ trên người, trên mặt tôi. Đây phải chăm là lần cuối cùng tôi được nhìn thấy bầu trời đêm?

(1)Một dãy núi nằm giữa Broughton và Pakistan, là phần kéo dài nhất về phía tây của dãy núi Pamir, rặng Karakoram và là phần kéo dài nhất của dãy núi Himalaya.

Lần này, bọn chúng bắt tôi đeo cà gông vào chân. Tên cai ngục thận trọng cắt ống quần dính máu của tôi, dùng một cái kẹp nhẹ nhàng đặt cổ chân tôi vào cái gồng sắt, sau đó khẽ hỏi: “Tiểu thư có thật là bạn của đại nhân Hardel không?”

Tôi liếc mắt nhìn ông già nãy giờ vẫn lặng lẽ đứng cạnh mình: “Đừng bận tâm tới ông ta.”, tên cai ngục nói với vẻ đầy coi thường. Tôi biết ông già này, ông ta từng là giáo sư của một trường đại học y nào đó ở Pakistan, do dùng rìu chém chết vợ và nhân tình của bà ta mà đã bị xử tử chung thân. Nếu không phải vì trong vụ xô xát, cái cán rìu rơi xuống, đập vỡ đầu tên gian phu thì ông ta chắc đã được xử vô tội và được phóng thích, chẳng đến nỗi phải làm bác sĩ chân đất của trại giam Peshawar này.

“Tôi sẽ cố hết sức chăm sóc cô.” Sau khi đeo chiếc gông vào chân tôi, tên cai ngục hạ thấp giọng nói: “Ngải tiểu thư, sau này, cô ra khỏi đây và gặp đại nhân Hardel, có thể nói tốt cho tôi vài câu không? Tôi là người Pashtun.” Hằn vừa nói vừa ưỡn ngực tự hào.

Giáo sư chân đất ho một tiếng, tôi cười ngượng, không nói gì. Thực ra, ngay cả Hassan đang ở đâu tôi còn chẳng biết thì chắc gì đã được gặp anh ta, hơn nữa, ngay cả khi biết anh ta đang ở đâu, tôi cũng không chắc là anh ta có đến cứu mình hay không. Những lời nói trên sân trại ban nãy chẳng qua chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.

“Wata sao rồi?” Tôi hỏi cai ngục.

Thấy tôi cuối cùng đã chịu nói chuyện, cai ngục tỏ ra vô cùng mừng rỡ, nói: “Wata ư? Tiểu thư yên tâm, anh ta vẫn còn sống.”

Còn sống thì tốt.

“Tôi có thể dò hỏi giúp cô. Tiểu thư yên tâm, tạm thời sẽ không có chuyện gì đâu, cô xem, bọn họ còn cử người tới kiểm tra vết thương cho cô nữa đấy.” Hắn ta ân cần nói, sau đó tránh sang một bên, để cựu giáo sư trường y kiểm tra vết thương cho tôi.

Ông già cúi xuống, xem đi xem lại vết thương của tôi, sau đó rút ra một ống tiêm nhỏ. Tên cai nguc đã đi ra ngoài hút thuốc, chắc do không gian trong hầm tối quá ngột ngạt.

“Đây là cái gì?” Tôi hỏi.

“Thuốc giảm đau.” Ông ta trả lời.

“Tôi không bị thương.” 

Ông ta trừng mắt lườm tôi, nói: “Cấp trên nói phải tiêm cho cô, tôi chỉ làm theo mệnh lệnh.” Vừa dứt lời, chất lỏng trong suốt trong ống tiêm đã được đưa vào cơ thế tôi. Tôi cảm thấy có gì đó không ổn.

“Ngày mai tôi lại đến. Có triệu chứng gì bất thường hãy nói cho tôi biết.” Tiêm xong, ông già dặn dò và đi ra.

Một lúc khác, không biết có phải do tác dụng tâm lí hay không mà tôi cảm thấy không những không còn đau mà còn có chút phấn khích, toàn thân nhẹ như mây, muốn khóc, muốn cười, muốn gào thét. Cảm giác vô cùng kì lạ. Từ hôm đó, mỗi ngày, ông già đều tới hầm tôi tiêm thuốc cho tôi, nhưng tên cai ngục hôm trước thì không thấy xuất hiện nữa. Khi tôi hỏi hắn ta đi đâu, ông già nhún vai, đáp: “Nhiều lời quá!” Thế là tôi đành im miệng. Cứ như vậy, một tuần trôi qua, trời ngày một lạnh hơn, mùa thu ở Trung Á ngắn ngủi và dễ tan  biến như bong bóng xà phòng, đã sắp chính thức bước vào mùa đông. Tính ra thì đây là mùa đông thứ hai của tôi ở Pakistan, nhưng lần này, không biết tôi có thể sống mà nhìn thấy những bông hoa tuyết rơi xuống nữa không.

Hôm nay, một số chuyện kì lạ đã xảy ra, đó là ông già không đến tiêm thuốc cho tôi, ngay cả cai ngục cũng không thấy một tên nào. Mãi đến nửa đêm, tôi thấy Darla chắp tay sau lưng, bước vào buồng tối.

Tôi dựa vào tường, nhìn chằm chằm vào anh ta. Anh ta giơ một ngón tay lên, đọc từng chữ trong tên của tôi: “Ngải – Mễ - Lạp? Có phải đọc như vậy không? Ngải – Mễ - Lạp?” Đã rất lâu rồi, tôi không nghe thấy cái tên tiếng Trung của mình, vậy mà hôm nay, nó lại được nhắc đi nhắc lại nhiều lần, lại còn từ miệng một kẻ mà tôi hoàn toàn không ngờ tới, tôi hơi sửng sốt, cũng may anh ta không bắt tôi sửa lại cách phát âm cho mình.

“Tôi nghĩ tôi đã đọc đúng. Bởi vì tù nhân trong cả nhà tù này và có rất nhiều cai ngục đang tập đọc tên của cô. Ngải – Mễ - Lạp.”

Một hồi chuông báo động vang lên trong đầu tôi.

“Cô đã làm tôi khó xử rồi đấy, Ngải tiểu thư. Lẽ ra hôm nay sẽ có mười một tù nhân được trả tự do, nhưng vì cô, tôi đành phải huỷ bỏ lệnh phóng thích, tuy nhiên, ngày mai lại có bảy người nữa lẽ ra được phóng thích, và ngày kia cũng có…”Nói đến đây, anh ta thở dài với vẻ khổ não. “Cô bảo tôi nên làm thế nào bây giờ?”

Dừng lại giây lát, Darla nói tiếp: “Hay là cô chết quách đi, như vậy đối với mọi người đều tốt.”

Tôi sững sờ không thốt nên lời. Ở trong nhà tù, giám ngục trưởng chính là Diêm Vương sống, anh ta muốn tôi chết vào canh ba thì tôi không thể sống đến canh tư. Nhưng nếu muốn tôi chết thì cứ giết ngay tại chỗ là được, việc gì phải đích thân đến báo cho tôi? Quả nhiên, sau khi ngắm nghía kĩ vẻ mặt của tôi, anh ta vỗ tay, cười nói: “Ồ, quả nhiên không thể làm cô sợ!”

Tôi không hiểu đầu cua tại nheo thế nào. Nói như vậy những lời vừa rồi chỉ là doạ nạt? Anh ta lại nghiên đầu nhìn tôi một cách hào hứng, điệu bộ này là muốn tôi đặt câu hỏi sao? Được thôi, tôi sẽ hỏi thắng.

“Đại nhân, tại sao vậy?”

“Hả?”

“Tại sao người lại muốn cứu tôi?”

Vào đêm bọn Hutu xông vào buồng giam nữ, anh ta đã cứu tôi, nếu như đó là lần đầu tiên thì hôm nay chính là lần thứu hai, chí ít là tôi nghĩ như vậy. Tôi chẳng lạ gì cách mà cai ngục ở đây đối xử với tù nhân, đánh gãy chân gãy tay vẫn coi là nhẹ, vậy mà hai lần, anh ta chỉ nhốt tôi vào buồng tối. Ở đây cũng được ăn uống, lại không bị người khác bắt nạt, so với ngoài kia, đúng là một nơi dưỡng thương lí tưởng.

“Hì hì hì, tôi không hề cứu co, có những lời không được nói lung tung. Tôi chỉ không được để cô chết một cách dễ dàng.” Darla nghiêm giọng đáp

“Tại sao lại không được để tôi chết một cách dễ dàng?”

“Bởi vì cô rất đáng giá, càng ngày càng đáng giá, cô gái ạ?”

“Vậy tại sao ngài không thả tôi ra?”

“Bởi vì bên kia vẫn muốn hành hạ cô. Cho nên tôi cần suy nghĩ cho kĩ, rốt cuộc là nên nhận lời bên nào, thế mà chưa đợi tôi quyết định, cô đã đốt cháy nửa cái nhà tù này rồi..Ồ, đừng nói với tôi đây không phải là ý của cô đấy.” Vừa nói, anh ta vừa giơ ngón trỏ dài nghều ra trước mặt tôi. “Ngải tiểu thư, tôi biết ngay là cô mà. Dù Wata là một nhân vật lợi hại nhưng chỉ là hữu dũng vô mưa. Tất cả đều là kế hoạch của cô, phải không?”

Tôi không phủ nhận vì có chối cũng vô ích, chỉ im lặng giây lát rồi nói: “Đại nhân biết chuyện của Hutu sao?”

Anh ta cười khẩy, đáp: “Đương nhiên.”

“Vậy thì đại nhân cũng biết ai đã hãm hại tôi?”

“Tôi sẽ không nói cho cô biết bất kì điều gì. Ha ha ha…”

Một lúc sau, tôi lại chậm rãi hỏi: “Đại nhân Ahmed tới thị sát nhà lao hôm trước có tên đầy đủ là gì vậy?”

Trong mắt Darla thoáng hiện lên vẻ tán thưởng, anh ta khẽ mỉm cười, chậm rãi nói: “Tên đầy đủ của đại nhân Ahmed là Ahmen Vicsue Mufti.”

Một năm trước, khi chạy trốn sự truy kích của Hassan, Lâm đã dặn toi khi về đến Changga thì đến số 33 khu phố Đông của khu chợ, tìm một người tên là Ahmed. Còn ở hội sở tại Thượng Hải, Laila nói với tôi tên đầy đủ của cô ta là Laila Syer Mufti. Gia tộc Mufti là một trong bảy gia tộc lớn và lâu đời của Pashtun.

Darla không bỏ sót bất cứ biến đổi nào trên gương mặt tôi, lú này lại hỏi: “Cô còn đoán được điều gì nữa?”

“Đại nhân chưa vội ra tay là do hai bên ra giá ngang nhau sao?”

“Không phải ra giá ngang nhau.”

“Mà là mỗi bên có ưu điểm riêng?”

Anh ta “hừ” một tiếng. tỏ vẻ buồn bã.

“Bên muốn cứu tôi có phải là đại nhan Hardel không?”

“Không phải.” Anh ta trả lời rất dứt khoát.

“Không phải ư?”

Darla gật đầu xác nhận, mặt đầy hào hứng. “Điều này chẳng phải rất kì lạ sao? Trên thực tế, tôi cũng đang đợi hành động tiếp theo của đại nhân Hardel đây, nhưng thật đáng tiếc!” Anh ta thở dài, nét mặt đầy đau khổ, nhìn không có vẻ là giả vờ. “Cô có chắc chắn rằng với đại nhân Hardel, cô là một người bạn rất quan trọng không? Cô chắc là anh ta không quên cô chứ?”

Tôi không đáp, nếu Darla biết tôi chỉ là một người bị Hassan cướp hôn trong khu chợ thì chắc mạng tôi sẽ chẳn còn. Cho dù anh ta đã tặng tôi viên Khổng tước lam tím nhưng nói thực, đối với dân thường, nó có thể là vật báu hiếm thấy trong đời, nhưng đối với gia tộc Hardel, đó chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mua vui cho phụ nữ. Anh ta từng nói giá trị của tôi chỉ tương đương với một con ngựa khá tốt mà thôi.

“Không, không phải. Anh ta đã cử trợ thủ đắc lực nhất đến bảo vệ cô mà.” Sau một hồi ngẫm nghĩ, Darla tự trả lời.

Trợ thủ đắc lực nhất ư? Tôi có nghe nhầm không? Nếu thật sự như vậy thì giờ này tay trợ thủ đó ở đâu, sao không cứu tôi chứ?

“Vậy ai trả giá cao hơn?”

Darla cười một cách kì quái: “Cô đoán xem?”

Tôi nghĩ bụng: “Giám ngụ trưởng đại nhân, hôm nay ông tới đây không phải để đùa bỡn tôi đấy chứ? Cái kiểu úp úp mở mở này thựuc khiến người ta điên tiết.” Lúc này, anh ta đang đứng rất gần tôi, nhìn tôi chằm chằm, trên gương mặt chải chuốt hơi quá đà của anh ta là ánh mắt như muốn nhìn thấy tâm can tôi.

“Tôi không đoán được!” Tôi lảng tránh ánh mắt của anh ta, dựa vào tường, tim đập thình thịch.

“Vậy tôi nên làm thế nào bây giờ? Tôi muốn nghe ý kiến của cô. Nói xem, cô muốn tôi nhận lời ai?” Darla lại nhỏ nhẹ hỏi.

Thật nực cười, một người muốn tôi sống, còn một người muốn tôi chết, giờ nếu tôi ói anh ta nên nghe lời người muốn tôi sống thì liệu anh ta có đồng ý? Thế là tôi thận trọng đáp: “Nếu nhận lời người có thể cho ngài thứ ngài thực sự mong muốn. Đại nhân, ngài muốn gì?”

Darla khẽ cười, nói: “Ái chà, Ngải tiểu thư, cô muốn bắt thóp tôi sao?”

“Tôi chỉ là một người  bình thường, ngài không cần lo lắng khi cho tôi biết ngài muốn gì. Ai cũng có tham vọng, quyền lợi, địa vị, tình yêu, đây là điều hoàn toàn bình thường. Ngay cả Chúa Jesus còn có tham vọng nữa là.”

“Tham vọng của chúa Jesus là gì?” Anh ta tò mò hỏi.

“Cứu vãn chúng sinh.”

Darla im lặng.

Ai cũng có tham vọng, ngay đến Chúa Jesus cũng không thoát khỏi sự cám dỗ được trở thành đấng cứu thế. Đây là một câu trích từ tác phẩm của nhà văn người Anh, William Somerset Maugham.

“Nếu như chỉ vì ý muốn của bản thân mình thì rất đơn giản. Nếu như vì mục đíc khác, vậy thì cần phải nghĩ xem trong hai bên, bên nào có thực lực giúp ngài hoàn thành chí lớn.” Tôi chậm rã nói tiếp. Tôi đang đánh cược tính mạng mình với dã tâm của Darla. Rất nhiều kẻ có địa vị cao và những kẻ độc tài đều theo chủ nghĩa lí tưởng, không chấp nhận một sai sót nào dù chỉ nhỏ bằng một hạt cát. Vì lí tưởng, họ có thể từ bỏ mọi thứ, giống như Hassan. Trung Á hiện giờ đang trong thời buổi loạn lạc, loạn thế xuất anh hùng, tôi đoán Darla cũng là một trong những kẻ muốn nhân cơ hội này để tạo nên nghiệp lớn, nhà tù Peshawar nhỏ bé hoàn toàn không thể giữ chân anh ta.

Darla bất thình lình đứng thẳng lên, nghiêng đầu, nói: “Nói chuyện với cô rất vui, Ngải tiểu thư.”

Tôi miễn cưỡng nhe răng cười, nói: “Đại nhân, đừng khác sáo.”

“Vậy hôm nay cứ thế đã, hôm khác chúng ta lại nói chuyện. Tôi bảo người mang cơm đến cho cô, cô vẫn chưa ăn cơm phải không?” Chưa đợi tôi đáp lời, anh ta đã quay người định đi.

Cái loại cháo loãng đó hoàn toàn không thể gọi là “cơm”, nhiều nhất cũng chỉ có thể gọi là nguồn năng lượng duy trì sự sống, nhưng dù sao thì đây cũng là một tín hiệu tốt, chứng tỏ thiện ý của đối phương, mặc dù thiện ý đó rất kì lạ. Tôi nghĩ mình không nên chọc giận anh ta, liền nói khẽ: “Đại nhân, cảm ơn ngàu đã cho tôi đồ ăn, ngoài ra, có thể bảo ôn giáo sư giảm bớt liều lượng thuốc giảm đau không? Tim tôi đập hơi nhanh.”

Darla quay phắt lại, hỏi: “Cô nói sao cơ?”

“Thuốc giảm đau, loại thuốc mà hằng ngày, ông cực giáo sư trường y tiêm cho tôi đó.” Tôi không chăc loại thuốc đó là nguyên nhân khiến tim tôi đập nhanh và tinh thần nhưng phấn hay không nhưng một khi cơ thể có phản ứng dữ dội như vậy, tốt nhất nên ngừng thuốc.

Darla chằm chằm nhìn tôi, hỏi: “Cô nói ngày nào cũng tiêm sao?”

Tôi gật đầu. Biểu cảm của anh ta từ nghi hoặc đến chuyển thành cương quyết và tàn nhẫn. Anh ta không nói không rằng, bỏ đi một bước.