Sắc mặt Hà Thích liên tục chuyển từ đỏ sang trắng, lại từ trắng thành đen, một vài giây sau, khuôn mặt anh trở nên đờ đẫn. Có lẽ đã quen nghe người khác nịnh nọt, cho nên đây là lần đầu tiên Hà Thích thấy một cô gái nói chuyện với anh bằng thái độ coi thường như vậy, hơn nữa còn là ngay sau khi anh thổ lộ với người ta xong.

Hà Thích híp mắt, vẻ mặt không vui, “Em nói lại lần nữa xem.”

Tạ Nhã Kỳ nghĩ ngợi một lúc rồi mở miệng nói, “Anh giống như một quả mít vậy đấy, nghe tên thì hay ho, nhìn cũng khá được, mùi lại thơm nhưng mà rất khó ăn, chỉ hận không thể ném vào trong nhà vệ sinh tàn nhẫn giẫm cho hai phát.”

“Em có ý gì hả?” Hà Thích nghe xong lại càng không vui nổi, giọng nói kìm nén thêm vài phần, “Đấy là do em không ăn được chứ, mít có giá trị dinh dưỡng cao, cũng có rất nhiều người thấy nó ngon nữa đấy.”

“Dù sao thì việc anh chêu trọc em là sự thật, tính tình anh không đứng đắn cũng là sự thật. Nhìn thì đẹp trai mà bên trong thối nát cũng đúng là sự thật luôn.”

Bây giờ Hà Thích kích động muốn phát điên, giọng anh u ám, “Với người khác anh không làm như vậy.”

“Nếu lần đó em không ra tay đấm cho anh một đấm, chắc hẳn anh đã đạt được ý định rồi cũng nên?” Tạ Nhã Kỳ hừ một tiếng, lòng cực kì khó chịu. Nếu biết trước người kia là Hà Thích, cô đã chẳng thèm yêu quý anh từ rất lâu rồi kìa. Bỗng ngay sau đó cô lại nhếch mép cười, trải qua quãng thời gian dài như vậy, đến bây giờ rốt cuộc cô cũng thắng anh được một lần, sau khi nói xong mấy câu đó với Hà Thích, cô lại vui sướng khi đã trả được thù. Thích anh lâu như vậy, cả một thời gian dài theo đuổi không thành công, tất nhiên cô không muốn nhân nhượng với anh quá sớm.

“Em lại nhắc đến chuyện kia làm gì?” Bởi vì tức giận, mặt Hà Thích đỏ lên, nhất thời anh cũng không biết nên đưa ra lời giải thích thế nào. Da của anh vốn đã trắng, giống như chiếc bát sứ tinh xảo được tráng một lớp men, bây giờ đỏ mặt, chiếc bát sứ ấy như thể được điểm xuyết mấy đóa hồng trên đó.

“Có làm thì vẫn là có làm thôi, có gì đâu mà không thừa nhận chứ.” Tạ Nhã Kỳ ồm ồm nói lại.

Hà Thích không mở nổi miệng nữa, không khí trong xe nhất thời lạnh băng. Ánh mắt anh lặng lẽ nhìn sang hướng khác, môi mím chặt, ngón tay thon dài thỉnh thoảng lại gõ lên tay lái, bầu không khí thấp đến cực hạn. Hô hấp của Nhã Kỳ thoáng dừng lại, đột nhiên cô lại thấy hối hận vì lời nói ban nãy, tuy nhiên sau đó khi nghĩ lại, nếu chỉ mới nhiêu đó anh đã không chịu nổi thì người này cũng hẹp hòi quá rồi.

Tạ Nhã Kỳ không nhìn anh thêm nữa, tựa đầu đưa mắt sang nơi khác, nhìn chằm chằm một chỗ, cô hi vọng có thể phân tán lực chú ý của mình. Chỉ cần có anh ở bên mình, cô sẽ mãi bất giác rồi bị anh hấp dẫn, thực ra trong lòng cô rất rõ, bất kể hình tượng của anh có tệ đến thế nào, thì chính cô cũng không thể hoàn toàn quên anh được. Cho dù đời này không thể ở cạnh nhau, cô vẫn sẽ mãi mãi nhớ kĩ người thiếu niên đã chiếm trọn cả trái tim mình suốt quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp.

Cô cứ ngây người nhìn một nơi xa xa nào đó, đầu óc mông lung, không biết qua bao lâu sau, cô mơ mơ màng màng nghe được tiếng Hà Thích gọi mình, cô khẽ ừ một tiếng quay mặt đi, hai tay Hà Thích nâng mặt cô, ép quay về phía anh. Đợi đến lúc Tạ Nhã Kỳ phục hồi lại tinh thần, đôi môi mềm mại của Hà Thích đã in lên môi cô…

Hà Thích hôn rất thô lỗ, gần như là miết mạnh môi cô, vừa tê vừa xót, anh không hôn sâu, chỉ dán lên môi cô cắn một cách điên cuồng cho đến khi cảm thấy vị máu tanh tanh. Tạ Nhã Kỳ ngây người, choáng váng không biết phải làm sao, cả người cô cứng ngắc, môi mím chặt, đầu óc còn chưa kịp tỉnh táo, tay đã nhanh hơn đầu, đấm một phát vào bên má phải của anh theo bản năng. Hà Thích lập tức ngây người, hai tay vẫn đang giữ mặt cô, véo mạnh xuống, anh tức giận trừng mắt, gằn từng chữ, “Em đánh anh.”

“Em…” Nhã Kỳ khó hiểu nhìn anh, bây giờ cô rất muốn đáp lại một câu, là do anh trêu chọc em trước, đáng đời. Chỉ là cô còn chưa kịp nói đã thấy máu mũi Hà Thích chảy ra, cô chỉ vào anh, “Anh chảy máu mũi rồi…”

Hà Thích ảo não ngửa đầu lên tựa trên ghế lái, mặc dù cú đấm vừa rồi của cô không tính là quá mạnh, nhưng đối với cái mũi yếu ớt của anh mà nói chắc cũng khá nghiêm trọng rồi đây. Đánh chỗ nào không đánh, lại cứ nhắm thẳng đánh vào mũi của anh, hình như khóe miệng cũng bị rách, còn cảm thấy vị máu. Nhã Kỳ rút mấy tờ khăn giấy ấn vào mũi anh, mặt mày vô tội, “Em xin lỗi, em không cố ý, ai bảo tính lưu manh của anh tự dưng bộc phát làm gì.”

“Tạ Nhã Kỳ, em chán sống rồi à.” Hà Thích ngoan ngoãn ngửa đầu, một tay giữ khăn, một tay thoải mái bắt lấy tay cô, nắm chặt. Xương của cô rất nhỏ, hoặc là bởi vì gầy, thế nên anh nắm trong tay có cảm giác kì lạ, rất khó để diễn tả thành lời. Anh nói, “Em gầy quá.”

Vốn Tạ Nhã Kỳ đang định rút tay mình ra khỏi, nhưng vì anh nắm quá chặt, vậy nên cô cũng chẳng buồn động tay thêm nữa. Mũi anh vốn đã có tiền sử lại bị một phát này, cô cũng thấy áy náy, “Em không cố ý đánh trúng mũi của anh đâu, thật ra… em định đánh vào miệng anh cơ…”

“Em đi ngay cho anh…” Hà Thích nói được một nửa thì dừng lại, thở một cách nặng nề, hình như máu chảy xuống càng lúc càng nhiều, anh hơi buồn bực, đầu ngửa cao hơn chút nữa.

Tạ Nhã Kỳ thấy anh khó chịu bèn đứng lên, đưa tay không bị nắm vỗ nhẹ lên trán anh, “Anh mau buông tay ra, để em xem thử giúp anh.”

Hà Thích ngoan ngoãn thả tay ra, Nhã Kỳ xé khăn tay thành từng mảnh nhỏ, vê lại nhét vào mũi cho anh. Hà Thích tức giận kêu lên, “Bẩn chết mất.”

“Thì có sao đâu, làm như vậy mới có thể cầm máu.” Nhã Kỳ lại vê nhẹ một cái khác nhét vào lỗ mũi bên kia, sau đó nghiêm túc nói một câu, “Nhìn anh bây giờ trông rất buồn cười đấy.”

Hà Thích liếc mắt uy hiếp không muốn nhìn cô nữa, đáng nhẽ anh không nên rời trường học rồi chạy tới tìm cô, không nên tỏ tình với cô, càng không nên hôn cô hay nói chuyện với cô.

Tạ Nhã Kỳ thấy anh nhắm mắt, cô không kiêng nể gì nữa mà chăm chú nhìn anh, thực ra là cô nói dối thôi, dù có như thế này đi nữa, trông anh vẫn rất đẹp. Lông mi dài hơi nhếch lên cao. Sống mũi tinh tế, sau mày cô sẽ không bao giờ đánh vào mặt anh nữa, nhỡ đánh lệch mũi thì làm sao bây giờ? Mặc dù trên miệng có ít vết thương, đôi môi anh vẫn đỏ hồng mím chặt tạo thành một độ cong đẹp mắt. Cô vô thức vươn tay ra nhẹ nhàng vỗ trán anh, “Có cần em đi mua đá chườm cho anh một chút không, hay muốn đi thẳng tới bệnh viện.”

Lúc này Hà Thích vẫn không nói lời nào, anh tức giận bĩu môi, trên khuôn mặt có chút gì bướng bỉnh.

“Vậy em đi mua đây.” Tạ Nhã Kỳ thấy anh không nói gì nên nhanh chóng đi ra ngoài mua một cây kem cùng một bì kem gói, lúc trở về cô đặt gói kem lên trán anh, còn mình thì ngồi bên cạnh vui vẻ thưởng thức cây kem.

“Hà Thích à, anh cứ thoải mái chườm đi, lát nữa xong thì ăn hết gói kem đi đấy, lãng phí không tốt đâu.”

“Cút!”

Tạ Nhã Kỳ được ăn kem nên trong lòng vô cùng vui vẻ, Hà Thích vẫn ngửa ra sau một lúc lâu, bỗng anh cảm thấy có gì đó lành lạnh đang bắt đầu chảy xuống, đưa tay sờ thử thì còn thấy dinh dính, anh mở to mắt, kinh ngạc nói, “Đây là cái gì?”

“À xin lỗi, vừa rồi em quên nói, ông chủ bán kem bảo chỉ còn một gói kem cuối cùng này thôi, vỏ của nó có bị rách vài chỗ, nhưng mà em thấy không vấn đề gì cả…chắc là kem bị chảy thôi mà.” Dáng vẻ của Tạ Nhã Kỳ không giống như cố ý mà đúng là cô thật sự vô tình, nhưng rồi chỉ câu nói tiếp theo của Hà Thích lại khiến cô nuốt hết những lời định nói vào trong bụng.

Hà Thích ngồi dậy, cầm gói kem trên trán ném ra ngoài, sau đó lấy khăn giấy lau hết sạch nước kem dính trên mặt, lôi luôn cả hai mẩu giấy trong lỗ mũi còn dính máu ném ra ngoài nốt, anh oán hận nói, “Tạ Nhã Kỳ, anh không bao giờ muốn gặp lại em nữa.”