Ôm Diệp Hi vào lòng, Lãnh Hàn Thiên không thèm đếm xỉa tới Quân Việt đang lo sợ nhìn anh, trong mắt anh Quân Việt hay Quân gia đều không đáng để vào mắt, trong mắt anh Diệp Hi là tẩt cả.

Lão tứ vốn là người vô tâm vô tư, nhưng khuyết điểm của anh cũng như những người khác đó chính là, đừng ai chạm vào Diệp Hi, ai bảo Diệp Hi là cục cưng của những gia gia kia chứ, ai bảo Diệp Hi là lão đại của tụi anh, người ta nói có ghét nhau đến đâu thì người trong nhà vẫn là trên hết, Diệp Hi mặc dù lúc nào cũng gây họa cho các anh nhưng chưa bao giờ cô khoing nhận lỗi cả. Thay Lãnh Hàn Thiên, lão tứ nhìn Quân Việt đang nhìn lão đại hắng giọng “Quân thiếu, anh không cần nghi ngờ năng lực của cô ấy, bởi cô ấy dù không có năng lực mua được trung tâm này thì Hoàng gia cũng dư khả năng, huống hồ gì...” Đang nói lão tứ thâm sâu, nheo mắt nhìn Quân Việt.

Quân Việt hoàn hồn, bây giờ anh mới chú ý thấy đi cùng Lãnh Hàn Thiên còn có bốn người khác, mà bốn người này cho dù là một trăm Quân gia cĩng không dám chọc, huống hồ gì còn một Lãnh Hàn Thiên ở kia. Quân Việt trong lòng run sợ nhưng bên ngoài vẫn trấn định. Cái gì chứ, tiệc sinh nhật Triệu Tuyên anh bận không đến được nhưng cũng nghe đến trong bữa tiệc có một tiểu tổ tông, ngổn ngáo được cả năm thiếu chủ của năm tập đoàn lớn nhất nhì thế giới bảo vệ, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa mà gia thế, Quân gia cũng không bì được. Cái gì chứ, chọc ai không chọc lại đi chọc tiểu tổ tông này, trong bữa tiệc hôm đó Viên Thanh Thanh con của tập đoàn JK lớn thứ tư cả nước gây phiền toái cho cô gái này sau đó bị Lãnh gia cắt ngang hợp đồng rơi vào trạng thái tiến thoát lưỡng nan, giá cổ phiếu JK cũng đang tuột dần.

Lúc này Quân Việt hối hận cũng đã muộn, nhìn lại cô gái ôm trong lòng vẫn còn khóc nức nở,tâm anh cũng đau, anh yêu cô bao lâu nay rồi, hôm nay lại được cô đáp trả nhưng đáp trả trong tình huống như vậy anh e là... Quân Việt nhận ra, giữa cô gái trước mặt và Quân gia, anh vẫn sẽ chọn Quân gia, anh là người thừa kế được chọn của Quân gia nhưng sau lưng anh còn có nhiều người đang nhòm ngó vị trí của anh, anh không thể vì một cô gái mà mất đi tương lai. Đẩy cô gái trong ngực ra, Quân Việt do dự, khách sáo với Lãnh Hàn Thiên: “Lãnh thiếu, là Quân Việt có mắt không tròng, chọc phải Diệp tiểu thư, mong Lãnh thiếu giơ cao đánh khẻ, chỉ là đây là chuyện tranh chấp giữa hai cô gái, để họ tự giải quyết là được rồi, chúng ta không nên xen vào phải không Lãnh thiếu?” Nghe tới đây, trong lòng Diệp Hi nổi lên khinh thường, ai bảo chứ, là ai xen vào trước, là ai hùng hồn trách mắng cô? Sao giờ lại đỗ hết lỗi lên cô và cô gái kia rồi? Cô gái kia nghe Quân Việt nói thoáng sững sốt sau đó giật mình, cô ta hét to: “ Quân Việt, anh là đồ khốn, anh nói anh yêu tôi mà vừa có chút chuyện đã đổ lên người tôi mà bỏ chạy, anh làm vậy mà xem được sao?” Quân Việt khẽ biến sắc, anh ta gằng giọng: “Liên tiểu thư, là cô sai lại đổ lên người tôi, trước đây tôi thích cô thì thế nào? Không phải cô trước đây chê tôi không bằng Liên gia sao? Sai hôm nay có việc nhờ vả lại nói cần tôi?” Liên tiểu thư tái mặt, không ngờ Quân Việt lại nói thẳng ra trước nơi đông người như vậy, trong lòng thầm rủa: “ Quân Việt, qua hôm nay tôi xem Quân gia còn với tôi không.”

Mọi người ở đây ai cũng ánh mắt xem cuộc vui nhưng trong lòng lạikhinh thường hai người trước mặt, lúc nãy còn tình chàng ý thiếp bây giờ đụng một phát ta với ngươi thề không đội chung một trời. Diệp Hi nằm trong lòng ngáp ngắn ngáp dài, ngày hôm nay đã đủ mệt với cô, bây giờ lại xem chó mèo đánh nhau, thật sự cô không có hứng thú, muốn trở về làm nũng mà ôm Lãnh Hàn Thiên mà ngủ. Thấy người trong ngực đã mệt mỏi Lãnh Hàn Thiên ân cần hỏi thăm cô “ tiểu Du, buồn ngủ sao? có hay không cần Thiên ca ca đưa về?” Diệp Hi dụi dụi mắt, ngã trên người Lãng Hàn Thiên gật đầu. Lãnh Hàn Thiên Quay lại nhìn Quân Việt, lại nhìn lão tam, lạnh giọng: “Lão tam, mọi chuyện cậu giải quyết, tôi tin năng lực của cậu ngày mai tôi không muốn nghe thấy cái tên Quân gia cùng Liên gia trên top nữa.” Nói xong ôm Diệp Hi rời đi, không nhìn Quân Việt một cái. Diệp Hi cười như nở hoa trong lòng, Thiên ca ca lúc nào cũng thương cô nhất, còn người ngoài anh không quan tâm. Đẹp trai, có gia thế, lại cưng chiều cô như vậy, Diệp Hi đâu còn gì luyến tiếc, mặc dù cô chưa tỏ thái độ với anh nhưng trong lòng đã đồng ý. Kiếp trước là cô ngu muội nên mới đánh mất anh kiếp này cô sẽ không buông tay.