Chú thấy thanh niên sững sờ tại chỗ, vừa định mở miệng nói chuyện thì đã thấy cậu vội vàng kéo khăn xuống, do dự nói: “Cháu phải đi về rồi.”

Dáng vẻ của cậu rất sợ hãi, khiến chú bất giác dùng giọng điệu ra lệnh: “Lại đây.”

Thanh niên nhìn hắn, rốt cuộc vẫn không có cách nào từ chối. Cậu đi tới, đến gần người đàn ông khiến mình ngày nhớ đêm mong.

Mới tới gần người ấy, cậu đã ngửi thấy mùi nước hoa trên người chú, có hơi nhạt, lại vô cùng quen thuộc.

Chú vẫn chưa đổi nước hoa, cũng chưa đổi bố trí trong căn nhà.

Hình như khăn mặt là đồ mới. Vì sao lại mua khăn giống như trước, chú cảm thấy sớm muộn cũng có một ngày cậu sẽ quay về ư?

Rõ ràng chú mới biết cậu kết hôn giả thôi mà…

Chờ một người có thể sẽ không quay về.

Rốt cuộc chú đã nghĩ gì vậy, là vì thói quen, hay là vì… có tình cảm.

Thanh niên không dám hỏi, sợ lại tưởng bở nữa.

Chú cách khăn nhẹ nhàng lau tóc cho cậu, động tác có hơi thô bạo. Thanh niên không mở miệng, chú lại nhẹ tay hơn nhiều, cũng chậm rãi hơn.

Chờ tóc gần khô rồi, chú lấy khăn ra, nhìn mái tóc rối bời của thanh niên, không nhịn được cong môi nở nụ cười.

Hắn lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc thanh niên, lại bị người nắm chặt tay.

Thanh niên chỉ dám chạm vào đầu ngón tay hắn, còn run lên một cái. Cậu ngẩng đầu lên, chú cúi xuống nhìn, tầm mắt của hai người dây dưa quấn quít, không ai nói gì.

Chuông di động vang lên, thanh niên bỗng chốc dời tầm mắt, cũng thu tay về, giống như một chú rùa chui vào mai, vô cùng sợ hãi.

Là điện thoại đến từ nhà thanh niên, cậu ấn nhận. Âm thanh vang dội của An Bảo vang lên, sau đó đổi thành tiếng của cha, ông hỏi tại sao cậu vẫn chưa về nhà.

Thanh niên cầm di động, không thoải mái lắm, cứ như bị bắt quả tang tại trận. Cậu đứng lên đi về phía ban công, sau khi gọi điện xong quay lại thì thấy chú có mấy phần không giống với lúc nãy.

Nhìn như đã đi rửa mặt, tóc xoã ra, cổ áo buông lỏng, trên quần áo còn mấy vệt nước, cổ tay áo xắn lên, nhìn gợi cảm đến mức thanh niên không dám dừng tầm mắt quá lâu.

Chú nhìn cậu: “An Bảo biết nói rồi hả?”

Thanh niên thấy chú hỏi đến An Bảo bèn gật đầu: “Vốn đã biết rồi, chẳng qua lúc chú ôm lấy nó, có lẽ nó không biết gọi chú là gì nên mới…”

Lời này vừa nói ra sắc mặt chú lập tức tối đi. Thanh niên hận không thể tự cắn lưỡi mình, sao lại nói năng bất cẩn vậy.

Sau đó chú vẫn kéo cậu lại gần, ngón tay vòng qua tai cậu mà đỡ lấy sau gáy.

Gáy thanh niên tê rần, kỳ quái là trước ngực cậu lại không nhịn được mà căng xót, chảy ra một ít sữa.

Chú như không phát hiện mùi sữa dần lan ra không khí, lạnh nhạt nói: “Cũng coi như xong rồi, cháu nhanh về đi.”

Thanh niên gật đầu. Lúc cậu chuẩn bị đi liền nghe thấy chú nói: “Chủ nhật có rảnh không?”

Thanh niên suy nghĩ một chút, không có lớp. Đáng lẽ ra là có nhưng mà cậu muốn đến cửa hàng để trông coi.

Chú nói: “Tôi sẽ đến đón cháu.” Hắn dừng một chút mới tiếp tục nói: “Cháu và An Bảo.”

Thanh niên còn chưa trả lời, đã nghe thấy chú dùng một giọng nói vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi muốn theo đuổi em, Lê Khâm, em có đồng ý không?”

_____________

Đoán xem thanh niên có đồng ý không nào ha ha