Đầu óc thanh niên đang vô cùng lộn xộn, cậu ngồi xổm trên mặt đất lặng lẽ rơi lệ. Lúc này bầu trời không đẹp, có mấy hạt mưa to rơi xuống.

Không lâu sau, mưa rào xối xả đổ xuống.

Thanh niên che sách trong ngực rồi đứng dậy chạy vào trong cửa hàng cạnh đó. Cậu vào đấy mua ô, nhưng mà trong cửa hàng có nhiều người, không đủ ô, ông chủ đang đi lấy hàng.

Trong cửa hàng người trú mưa chen chúc nhau. Thanh niên đứng trong góc, nhìn giá để ô trống không mà đờ ra.

Cậu đứng quay lưng với cửa hàng nên  không biết rằng chiếc xe mà cậu vừa xuống kia, sau khi đi đã quay lại chỗ thanh niên vừa đứng.

Chú ngồi trên xe, sắc mặt âm trầm. Hắn lấy di động ra cầm hồi lâu, cuối cùng vẫn không thể ấn số điện thoại trên đó.

Hắn hạ cửa xe xuống, tầm mắt lướt qua màn mưa mờ mịt, nhưng không thể tìm được người mình muốn tìm.

Chú dựa mạnh vào ghế ngồi, huyệt Thái dương nảy lên đau đớn. Một hồi lâu sau hắn mới mở mắt ra, vô cùng tức giận.

Giận đến mức không cần phong độ không cần mặt mũi mà đuổi người xuống xe.

Nhưng giờ hắn tức giận vì bản thân mình thấy trời mưa nên quay về tìm người. Tại sao lại mềm lòng, dựa vào gì mà mềm lòng chứ.

Hết thảy đều do thanh niên làm, nên hắn nhất định phải tiếp nhận ư.

Thanh niên nói chia tay, thanh niên muốn kết hôn, thanh niên mang thai con trai của hắn, lại tự mình lén sinh ra.

Thanh niên đã có rất nhiều cơ hội để nói cho hắn biết tin tức này, để hắn có thời gian suy tính.

Nhưng không, hết thảy chỉ có lừa gạt, thanh niên chọn cách tự mình sinh con.

Rõ ràng là người đã tước đi cái quyền được biết mọi chuyện của hắn, là người đã lừa gạt người khác.

Vậy mà cậu lại trưng ra dáng vẻ vô cùng đáng thương, run rẩy vô cùng sợ hãi, cứ như nếu hắn biết con là của ai thì sẽ làm tổn thương đến cậu ta.

Lúc hắn đi tìm thanh niên, lúc hắn hầu như mất hết tôn nghiêm mà dừng xe đứng dưới căn nhà thanh niên và bạn gái ở chung, những lúc ấy thanh niên có thể nói cho chú biết.

Nhưng không, cậu không làm thế.

Mà bây giờ dựa vào gì mà thanh niên có thể bày ra cái dáng vẻ mình mới là người bị hại chứ.

Cậu biết rõ hắn ở dưới lầu, hắn biết điều đó.

Bởi vì thanh niên đứng trên lầu xem, nên từ đó chú không tới tìm nữa.

Hắn lấy thân phận gì mà đi tìm đây, người thứ ba ư, một người thứ ba không hề biết chuyện, cũng không đủ phân lượng.

Giờ chú đã biết mình không phải là người thứ ba, nhưng phía sau lại giấu một lời nói dối càng lớn hơn.

Hắn có một đứa con trai mà mình không biết, đứa bé đó cũng không biết hắn. Hắn bị tin tức đột ngột kia giáng xuống không kịp chuẩn bị, thậm chí không có chỗ phát tiết.

Phát tiết với ai, với người thanh niên kể từ khi hắn biết được chân tướng liền mặt xám như tro tàn ư?

Chú hung hăng nện bánh lái một cái rồi đẩy phanh tay xuống muốn đi, cửa sổ xe lại bị gõ vang.

Ngoài cửa xe là thanh niên, cậu bị dính nước mưa ướt sũng, lại rất cẩn thận gõ cửa xe, một lần, hai lần.

Chú nhìn chăm chú vào cái người ngoài cửa sổ kia, lòng nói đi đi. Nhưng thân thể hắn lại mở cửa ra, để cho thanh niên người đẫm nước mưa kia lên xe mình.

Trên xe có cần gạt nước mưa, âm thanh vang lên soàn soạt.

Chú hỏi lại một lần nữa: “Cháu có gì muốn nói không?”

Thanh niên túm lấy quần áo ướt đẫm của mình, rũ mi mắt.

Cậu nói: “Xin lỗi.. Cháu chỉ là… Quá sợ.”