Bạn thân cùng thi đỗ vào một chỗ với thanh niên, nhưng không cùng trường. Thanh niên kể cho bạn thân nghe chuyện tối hôm đó, cậu ta chỉ nói với cậu ba chữ, nén bi thương.

Đúng vậy, từ hôm đó về sau chú không hề liên lạc với cậu nữa.

Chú cũng ít đến nhà, hai người họ căn bản không chạm mặt.

Thanh niên cứ lo được lo mất, mỗi lần nhìn di động là một lần thất vọng. Bạn thân không nhìn nổi việc thanh niên treo cổ trên một cái cây, bảo phải giới thiệu đàn ông cho thanh niên.

Thanh niên không muốn, cậu bảo phải học cho thật giỏi.

Ở đầu dây bên kia bạn thân trợn trắng mắt. Trên thực tế đúng là thanh niên đang gắng học. Cậu biết chú dạy môn nào, nếu như cậu muốn lên lớp của chú thì chỉ có thể tự chọn môn thôi.

Trước mặt người đàn ông mình thích, làm gì có chuyện vô tư được. Có lẽ vẫn có một chút chờ mong, liệu có phải chú sẽ nảy sinh cái nhìn khác về cậu, chứ không giống với những người trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp vây quanh chú. Khác chỉ bởi vì thanh niên là con trai của bạn tốt.

Sau khai giảng là huấn luyện quân sự một tháng. Thanh niên không những không bị đen mà còn trắng hơn, khiến đám con gái quanh cậu vô cùng ao ước.

Tính thanh niên ấm áp, bị trêu chọc cũng không giận, lại còn trắng, xinh trai nhã nhặn.

Không lâu sau đã quen thân với mấy bạn trai khác, kề vai sát cánh với nhau, thường bị đùa giỡn.

Người ngoài không biết xu hướng tình dục của cậu, trong phòng ngủ cậu còn thích dọn dẹp sạch sẽ, lại còn đối xử tốt với bạn cùng phòng nên rất nhanh đã bị người ta gọi vợ ơi vợ ơi.

Thanh niên nghiêm túc bảo không muốn bị gọi như vậy, nhưng mà còn gây ra nhiều lời trêu chọc hơn.

Thanh niên hết cách, chỉ đành kệ bọn họ.

Sau khi tan lớp, lão đại lớn nhất phòng ngủ ôm vai cậu, hỏi, vợ, lát nữa chúng ta đi đâu ăn đây?

Sau đó cậu ta đụng phải một người. Lão đại ngẩn ra, thuận thế nhìn, lại đón lấy ánh mắt của người kia. Cậu ta cảm thấy tóc gáy dựng hết lên, tất cả đều là bản năng.

Tiếc là lão đại là một tên thần kinh thô, cậu ta nhìn người đàn ông trước mặt này, chỉ cho rằng đối phương bị va phải nên không vui, lại nhìn giáo án trong tay người đó, vội thu lại dáng vẻ lưu manh, hô to chào thầy ạ.

Thanh niên ở bên cạnh lại không lên tiếng. Vị thầy giáo đó cũng không để ý đến lão đại, chỉ lạnh nhạt liếc cậu ta một cái, lại nhìn về phía thanh niên. Lần này ánh mắt dừng lại khá lâu.

Lão đại cho rằng vì thanh niên không chịu chào thầy nên đã chọc giận thầy ấy rồi.

Nhưng lão đại lại rất bao che, không nhịn được mà đứng trước mặt thanh niên, ngăn trở tầm mắt của thầy. Cậu ta cười hì hì xin lỗi, sau đó nửa ôm thanh niên mà đi về phía trước.

Lúc này một thanh âm mới truyền đến từ phía sau: “Lê Khâm, lát nữa đến văn phòng của thầy.”

Lão đại ngẩn ra, vừa muốn quay đầu lại thì bị thanh niên kéo tay.

Bước chân của cậu hơi vội vàng, mãi đến khi cách đó khá xa mới dừng lại. Lúc này lão đại mới phát hiện mặt thanh niên đỏ ửng bất thường, hô hấp cũng khá gấp gáp.

Thanh niên chỉ đơn giản nói rằng, thầy giáo kia là bạn tốt của cha mình, bảo lão đại  không cần lo lắng.

Lão đại chỉ đành nói cẩn thận, sau đó tự mình về phòng ngủ tìm những người khác.

Thanh niên đứng dưới tán cây hoè già, hít một hơi thật sâu, sau đó gửi tin nhắn hỏi địa chỉ của văn phòng.

Cũng không biết rốt cuộc chú có bao nhiêu cổ phần trong trường, nên trường lại cấp cho hắn một văn phòng riêng.

Điều hoà đang mở khá lạnh, sắc đỏ hây hây trên người thanh niên không vì nhiệt độ hạ thấp mà rút đi.

Chú đang đứng trước bàn làm việc, hững hờ gỡ đồng hồ trên cổ tay xuống.

Hắn mặc chính trang, cởi bỏ áo khoác, áo sơmi bỏ vào quần, để lộ vòng eo mạnh mẽ.

Mặt thanh niên càng đỏ hơn, cậu biết dáng vẻ khi cái eo này ra sức trên người cậu.

Chú liếc nhìn cậu: “Lại đây.”

Thanh niên vừa mới động, mệnh lệnh tiếp theo của chú đã truyền đến: “Cởi quần áo.”