“Ta nhớ rõ người mà ngươi đang ôm trong lòng kia là nữ nhân của ta.”

Thanh âm lạnh như băng mang đầy vẻ trào phúng đột ngột vang lên ở phía sau hai người. Hồng Liên và Lôi cùng đồng loạt quay đầu lại mới phát hiện Nguyệt Hiên Hoa mặt không chút thay đổi đang đứng ở nơi đó, đôi mắt xinh đẹp lại mang ánh lạnh lùng trừng mắt nhìn đôi bàn tay của Lôi đang ôm lấy mặt cùa Hồng Liên.

“Không phải ngươi có nhiệm vụ quan trọng cần chấp hành sao?” Nguyệt Hiên Hoa chậm rãi tiêu sái gần, rồi vươn tay cầm lấy tay phải của Hồng Liên kéo mạnh về phía mình, cũng chẳng thèm để ý rằng như vậy có làm nàng đau hay không, mà hắn chỉ đang tuân theo một ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ, ôm lấy bả vai của nàng.

Nhìn thấy động tác vô thức không tự chủ được này của chủ nhân, chỉ sợ rằng ngay chính bản thân chủ nhân cũng không nhận thức được rằng mình đã yêu thích Hồng Liên đến độ nào, đã vượt qua cả tri thức nhận biết mà hắn sở hữu, đây thật sự là kiểu cách của một Vua Sư tử đang muốn bảo hộ một con sư tử cái nhỏ xinh đáng yêu.

Lôi nhẹ nhàng nhún vai, rồi mới nhìn sang khuôn mặt nhỏ nhắn đang biểu lộ ra vẻ áy náy sâu sắc, mỉm một nụ cười vốn khó thấy trên khuôn mặt hắn, “Ta thấy sắc mặt Tiểu Liên không tốt lắm, sợ là đã sinh bệnh, cho nên mới muốn quan tâm hỏi thăm nàng một chút, xem nàng có ăn ngon ngủ tốt hay không.”

“Có ta ở đây, không cần ngươi quản nhiều việc.”

“Vậy sao?”

“Nếu ngươi có nhiều thời gian rảnh rỗi để quan tâm nữ nhân của ta như vậy, sao không nhanh chóng đi hoàn thành nhiệm vụ mà ngươi nên hoàn thành đi.” Nguyệt Hiên Hoa lạnh lùng ra lệnh.

Lôi vẫn mỉm cười, lại quay sang nói thêm với Hồng Liên, “Chờ ta trở lại, ta nhớ rõ sẽ mang muội đi ăn món điểm tâm mà muội yêu thích nhất.”

“Cám ơn Lôi đại ca.” Hồng Liên nhỏ giọng trả lời, lại bị cái bàn tay to đang cầm tay phải của nàng nhéo mạnh một cái, làm nàng tuy đau nhưng lại không dám kêu ra tiếng.

Nhìn bóng dáng của Lôi đại ca đang nhanh chóng biến mất, Hồng Liên phát hiện hóa ra mình cũng không muốn huynh ấy rời đi, bởi vì điều này có nghĩa là nàng lại phải một mình yếu ớt mặt đối mặt với Nguyệt Hiên Hoa.

Hồng Liên hít một hơi thật sâu, rồi dùng một giọng khách khí xa cách nói với hắn: “Ta đi chuẩn bị cơm trưa.”

“Đây là cái gì?”

Một nắm tóc sợi trắng sợi đen đan xen kết chặt vào nhau lẳng lặng nằm ở trong lòng bàn tay hắn, nàng đột nhiên giật thót trong lòng.

“Không phải ta cố ý cắt đi tóc của ngươi, chẳng qua chúng nó cứ xoắn xuýt cùng một chỗ, ta không cách nào tháo ra được, mà lại sợ động đến giấc ngủ của ngươi, cho nên......” Hồng Liên vội vàng giải thích, “Đừng lo, ta không có cắt quá nhiều tóc của ngươi đâu, không nhìn kỹ thì căn bản cũng nhìn không ra đâu.”

Nàng mới vừa nói xong thì cả người đã bị kéo đến trước mặt hắn, cánh tay cứng như sắt ôm chặt lấy nàng, làm nàng gần như không thể hô hấp.

“Ngươi vì muốn mau chóng chạy tới gặp tình nhân của mình, ngang nhiên dám cắt cụt tóc của ta, phải chăng ngươi không muốn sống nữa?”

“Ta không có.” Nàng không phải như vậy.

“Đừng mơ tưởng hão huyền, nếu ngươi tưởng rằng sẽ lợi dụng hắn đến phản kháng ta, ta sẽ không cho ngươi thực hiện được ý định đó đâu.”

“Ta không có, hắn thực sự chỉ đem ta trở thành muội muội đã chết, ta cũng chỉ xem hắn giống như đại ca của mình, ngươi không nên suy nghĩ bậy bạ.” Hồng Liên lo lắng sợ hắn suy đoán lung tung rồi lại ảnh hưởng đến an toàn sinh mệnh của Lôi đại ca.

Nam nhân này, nếu có cái gì mà không thuận tâm của hắn, thì cũng không khó đoán là hắn sẽ làm ra những chuyện gì.

“Bộ ngươi không biết hắn có triệu chứng ‘luyến muội tình kết’ (= yêu em gái) sao?”

Hồng Liên hơi hơi mở to hai mắt, “Cái gì?”

“Ta không lo chuyện liệu hắn có phản bội ta hay không, nhưng thật ra người nên lo là ngươi. Nếu ngươi muốn dụ dỗ hắn, thì rõ ràng nên tự lo lắng một chút đi, bởi vì ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, hơn nữa hắn cũng tuyệt đối không có cơ hội giữ lại mạng sống.”

“Ngươi không cần nói hươu nói vượn.”

Hắn không trả lời, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào nàng, giống như nàng là một nữ nhân hạ lưu đến cùng cực, chỉ cần có một nam nhân nào đó là sẽ liều lĩnh dán sát vào mà chàng chàng thiếp thiếp.

Thật sự là rất đáng giận!

Nàng dùng sức đẩy hắn ra, rồi quay đầu đi chỗ khác.

Nguyệt Hiên Hoa không ngăn cản nàng, vẫn lẳng lặng nhìn nàng như cũ, hắn dường như thật sự vui vẻ khi nhìn thấy nàng tức giận đến phát run cả người.

“Ngươi không cần lo lắng, nếu ta đã đáp ứng lấy thân báo đáp, thân thể của ta cũng chỉ phục vụ cho một mình ngươi.”

“Tốt nhất là như vậy.” Hắn tàn nhẫn trả lời.

Hồng Liên không nói một câu xoay người rời đi. Nàng không thể tiếp tục ở cùng một chỗ với nam nhân này, nếu không nàng nhất định sẽ chịu không nổi mà phát tiết giận dữ.

Nàng cố gắng chạy một mạch đến phòng bếp, dùng sức đóng mạnh cửa lại, sau đó cả người như mất hết sức lực mà xụi lơ tựa vào cánh cửa, có cảm giác rằng mình sắp thở không nổi.

Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy nàng không thích bị chú ý sát sao như vậy, bị người ta cần như vậy, bị chiếm hữu như vậy, nhưng người kia cũng đâu phải thật tình thích nàng, chẳng qua là đem nàng trở thành đối tượng xuất dục mà thôi.

Lúc trước buộc nàng lấy thân báo đáp, thật ra là bởi vì hắn vừa vặn đang cần có cái kia, hết thảy trùng hợp như vậy, liệu có thể nói là vận mệnh an bài không?

Hay lại là do nàng thiếu nợ hắn?

Hồng Liên cảm giác được đầu mình như muốn nổ tung, lần đầu tiên trong đời nàng cảm giác được sự bất lực và mất tự do của mình.

Hắn không hề trói chặt nàng lại hoặc giam giữ nàng, ngược lại, hắn để cho nàng được hoàn toàn tự do, nhưng vì sao mà bản thân nàng không thể tự rời khỏi hắn?

Nhớ tới lời nguyền mà hắn đã từng nhắc tới......

Có lẽ, một lời nguyền này không chỉ ảnh hưởng đến riêng mình hắn, mà chỉ sợ là ngay cả những người bên cạnh hắn cũng khó thoát khỏi một kiếp.

Hồng Liên đưa tay cầm lấy mớ cải trắng tươi mới, chuẩn bị nấu cơm trưa cho Nguyệt Hiên Hoa, giống như một tiểu thê tử ngọt ngào muốn tự mình nấu ăn cho chồng, chỉ tiếc là hắn không phải là trượng phu ôn nhu của nàng.

Hắn có thể chiếm giữ thân thể của nàng, mà nàng cũng đã từng đồng ý lấy thân để báo đáp ân cứu mạng của hắn, nhưng điều đó không có nghĩa là ngay cả trái tim của nàng cũng sẽ dâng tặng luôn cho hắn.

Nàng đây là đang chờ đợi thời cơ, chỉ cần có cơ hội, nàng nhất định sẽ cố gắng tìm một con đường để lấy lại tự do cho bản thân.

Nhưng mà, nàng không chắc chắn lắm là mình có thể kháng cự được bao lâu, bởi vì hắn là một mẫu người làm cho người ta khó có thể kháng cự được lâu dài, cũng là một đại nam nhân không cho phép người khác kháng cự.

------------------------

Tuy rằng Nguyệt Hiên Hoa là môn chủ duy nhất, nhưng hôm nay hắn không có ở tại bản doanh, hắn mang theo Hồng Liên đi vào một chỗ u tĩnh bên cạnh một dòng suối chảy róc rách, bên cạnh dòng suối là một gian phòng nhỏ tao nhã, không hề bày biện xa hoa lộng lẫy mà lại có vẻ thanh nhã thoát tục.

Hồi lúc nàng vừa thấy nơi đây đẹp như đào nguyên tiên cảnh thế này, liền nghĩ sao mà nó giống như là khung cảnh căn nhà trong mơ ước của nàng.

Hồng Liên vì thích thú chuyên tâm vào hết loại hoa này đến loại cỏ kia nên bàn tay nhỏ bé trắng nõn đã biến thành bẩn nhem nhuốc, nhưng mà nàng lại cảm thấy vui đến quên đất quên trời.

Đột nhiên cảm giác được một ánh mắt nóng rực chiếu vào mình, nàng hơi hơi ngẩng đầu thì thấy ngay một bộ mặt đen xì đang nhìn nàng lườm một cái, vẻ mặt như tuyên bố tuyệt đối không thích nàng vọc bùn đất.

Nàng vốn nghĩ ‘đại bạo quân chắc bắt đầu nóng giận rồi đây’, nhưng mà sau đó lại ngạc nhiên không hiểu nguyên nhân vì sao, khi thấy hắn chỉ lạnh lùng trừng mắt liếc nàng một cái, rồi tìm một nơi râm mát gần đó có thể nhìn thấy chỗ nàng đang vầy vọc kia, liền ngồi xuống rồi sa ngay vào trong thế giới thư sách.

Một đại ác ma giết người không chớp mắt thế mà lại là một con mọt sách nha!

Có nói ra thì cũng không ai tin đi!