Thần sắc ban đầu của  Tiêu Nhất Mặc là không chút để ý giờ đây đã bị đánh vỡ bởi câu nói đó, sau khi mời ông đến phòng khách ngồi sau đó nói muốn cùng vào phòng bếp dọn dẹp cùng Ưng Tử.

Trong phòng bếp có chút hỗn loạn, dụng cụ làm bếp yêu thích dính đầy cặn thức ăn và mỡ vứt chất đống trên kệ bếp.

Trái tim Tiêu Nhất Mặc không khỏi run rẩy một chút.

Nhìn lại Ưng Tử đứng bên kệ bếp, mày nhíu lại môi không tự giác mà vểnh lên, nhìn qua cũng có cảm giác như không hài lòng.

Tiêu Nhất Mặc đưa lực chúy ý từ dụng cụ làm bếp chuyển sang Ưng Tử, đi đến sau lưng vòng tay ôm eo cô, đưa cằm đặt lên vai cô: “Sao vậy?”

Cái ôm như vậy có lẽ làm cho người khác có cảm giác an toàn, Ưng Tử thẳng thắn nói: “Tôi ghét việc rửa chén bát.”

Tiêu Nhất Mặc bị cô làm cho nghẹn lời: “Vậy mà cô còn thích xuống bếp? Không phải cho người giúp việc làm là được sao?”

“Nhưng tôi thích xuống bếp, mỗi lần nghiên cứu ra một món ăn mới tôi rất vui vẻ.” Ưng Tử nhỏ giọng lẩm bẩm.

Tiêu Nhất Mặc nhìn bồn nước, chần chừ một chút: “Vậy hôm nay để tôi rửa nhé?”

Ưng Tử hoảng sợ: “Như vậy sao được? Anh mau ra bên ngoài đi, tôi dọn một lúc là xong rồi.”

Tiêu Nhất Mặc cười khẽ một tiếng, cúi đầu hôn lên cổ Ưng Tử. Cổ cô hết sức tinh tế, anh có thể cảm nhận hết sức rõ ràng mạch đập, từng nhịp từng nhịp làm trái tim người khác ngứa ngáy. Anh nhịn không được ở chỗ kia mút mút, nhìn lại thấy trên da thịt trắng nõn hiện lên dấu hôn màu hồng nhạt.

Nhìn thật mềm mại.

Da thịt mềm mại yếu ớt như vậy không nên rửa bát, da thịt trên tay sẽ bị thô ráp.

“Để cho lão gia tử ngoài kia thấy tôi yêu thương cô như thế nào,” Tiêu Nhất Mặc xắn tay áo lên, “Nào, đến lượt tôi rửa chén.”

Thịnh tình không thể chối từ, Ưng Tử giúp anh đeo tạp dề, lại lấy giúp anh giẻ rửa bát, chuẩn bị nước rửa chén cho anh.

Hiển nhiên đây là lần đầu tiên Tiêu Nhất Mặc rửa bát, bàn tay chạm đến dầu mỡ trong nồi có chút chần chừ hai giây, mày hơi nhíu nhíu lúc này mới cho dầu rửa bát vào bên trong.

Ngón tay Tiêu Nhất Mặc rất đẹp, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, mỗi ngón tay đều được cắt móng sạch sẽ.

Bàn tay chuyển động  này mỗi phút mỗi giây kiếm số tiền hàng trăm triệu, còn bây giờ lại nỗ lực rửa hết chén bát trong bồn lãng phí từng phút từng giây.

Ưng Tử bị tưởng tượng của mình chọc cười, dựa vào kệ bất tri bất giác đưa tầm mắt dừng trên mặt Tiêu Nhất Mặc.

Đỉnh mũi, khóe môi hơi mím, vầng trán đầy đặn  (-.-)......Góc nghiêng khiến người khác hít thở không thông.

Trái tim Ưng Tử nhảy bụp bụp, nhanh chóng dời tầm mắt.

“Tiểu Tử.” Tiêu Nhất Mặc gọi cô một tiếng.

Vừa nhìn Ưng Tử thấy trên mặt Tiêu Nhất Mặc dính hai giọt bọt rửa bát, chóp mũi dính một cái nhìn giống y hệt mặt mèo, anh cảm thấy không thoải mái đang cố gắng dùng khuỷu  tay cọ cọ.

Ưng Tử “phụt” cười một tiếng.

“Chê cười tôi?” Tiêu Nhất Mặc giả vờ tức giận nhăn mặt.

Tiêu Nhất Mặc mặc tạp dề nhìn không có bộ dáng cao cao tạo thượng như thường ngày mà nhìn như một người đàn ông trong gia đình bình thường.

Ưng Tử không sợ anh, đi đến dùng tay lau thay anh: “Không có không có, anh rửa chén nhìn vẫn rất đẹp trai.”

“Đương nhiên rồi,” Tiêu Nhất Mặc dương dương tự đắc, “Trời sinh rồi không có cách.”

Đây cũng tự luyến quá đi.

Ưng Tử nhịn không được muốn phá hoại biểu tình làm người khác ngứa răng kia, vẩy vài giọt nước lên khuôn mặt đó, Tiêu Nhất Mặc nhe răng uy hiếp nói: “Tiểu Tử, lá gan cô lớn thật, chờ tôi rửa xong thu thập cô sau.”

Sau khi đùa giỡn, chén bát đã được rửa xong Ưng Tử bỏ vào ngăn tiêu độc, phân loại mấy cái nồi xong phòng bếp trở lại như ban đầu.

Không biết có phải do hai người cùng nhau dọn dẹp hay không Tiêu Nhất Mặc cảm thấy phòng bếp đẹp hơn so với lần trước rất nhiều, làm anh nhớ đến một câu đã từng đọc qua: Bời vì em, pháo hoa cũng trở nên có hương thơm.

Nếu trước kia, anh không thể nào tưởng tượng sẽ có một người phụ nữ dùng đồ làm bếp quý báu của anh, cùng anh lau chén đĩa.

Quay lại nhìn, thấy Sử Mật Tư đang đứng trước cửa phòng bếp mỉm cười nhìn bọn họ, giơ ngón cái hướng về phia anh.

Quả nhiên ông già này thích nhìn trường hợp như vậy.

Gánh nặng trong lòng Tiêu Nhất Mặc được gỡ xuống.

Lấy hiểu biết của anh đối với Smith, biểu cảm của ông già này hẳn là rất hài lòng với hiện tại, thành công chắc chắn sẽ đến.

Ban ngày Smith ở nội thành Tế An dạo một vòng, buổi tối ba người đến một quán ăn Trung Quốc. Smith cũng là người yêu thích mỹ thực, gắp vài đùa đã khen không dứt miệng, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, không khí hài hòa.

Ăn xong bữa tối Smith chủ động đi ra khách sạn, Tiêu Nhất Mặc gãi đúng chỗ ngứa, đưa người đến phòng khách sạn hạng sang đã đặt trước.

Cuối cùng cũng thoát khỏi tầm mắt của Smith, Ưng Tử thở một hơi nhẹ nhõm. Cô không thể không bội phục Tiêu Nhất Mặc bình tĩnh vững vàng, thử thách quan trọng trước mắt như vậy mà thần sắc vẫn tự nhiên, không có chút nào chột dạ, khẩn trương.

Thang máy từ từ đi xuống, Ưng Tử có chút chóng mặt.

Eo bị ôm,một lực mạnh kéo cô ngã vào trong ngực Tiêu Nhất Mặc, gương mặt bị bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve, Tiêu Nhất Mặc cẩn thận chỉnh trang lại cho cô: “Như thế này đã mệt rồi? Thân thể quá yếu, cần bồi bổ hơn.”

“Không phải, chủ yếu  là do diễn kịch quá khẩn trương.” Ưng Tử nhanh chóng giải thích, “Ngài Sử Mật Tư muốn ở mấy ngày vậy?”

Diễn kịch?

Hai chữ này lọt vào trong tai có chút không dễ nghe.

Tiêu Nhất Mặc không tự chủ mà nhíu mày.

Trầm mặc xuất hiện làm Ưng Tử có chút bất an, cô hoang mang ngẩng mặt, lo sợ hỏi: “Tôi...nói sai cái gì sao?”

Tiêu Nhất Mặc lấy lại bình tĩnh, sửa lại: “Không phải diễn kịch, giữa chúng ta không có gì là giả cả.”

Ưng Tử liên tục gật đầu, rất bội phục nói: “Đúng vậy, chính bản thân mình thấy đây cũng là sự thật thì như vậy người khác mới có thể tin tưởng.”

Tiêu Nhất Mặc bị nghẹn một cái, cuối cùng từ bỏ thông não cho cô: “Theo kế hoạch là một tuần, nhẹ nhàng như bình thường là được.”

“Đinh” một tiếng, thang máy mở.

Hai người nắm tay đi ra ngoài.

“Nhất Mặc.” Một tiếng vui sướng vang lên, Tiêu Nhất Mặc quay đầu lại nhìn, bên cạnh hành lang đi theo sau cô còn có vài người, Tiêu Dục Hành và bạn gái Du Tiếu Tiếu, Bùi Chiêu Dương và vợ của anh Tân Nguyễn.

“Chú nhỏ.” Tiêu Dục Hành kêu một tiếng, hơi hoang mang xấu hổ nhìn về phía Ưng Tử gật gật đầu, hàm hồ một câu: “Hai người đi với nhau ạ.”

Ưng Tử không biết nên chào đón như thế nào, nắm chặt cánh tay Tiêu Nhất Mặc khẩn trương mà cười cười với những người này.

“Cùng đi chơi đi, chúng cháu hẹn nhau đi uống rượu ở quan bar,” Tiêu Dục Hành hứng thú bừng bừng nói, “Nhiều người thêm náo nhiệt.”

Đinh Giai Lam rất có hứng thú mà nhìn chằm chằm Ưng Tử đánh giá từ trên xuống dưới, cười ngâm ngâm nói: “Sao vậy,  Nhất Mặc, anh muốn giấu cô vợ nhỏ của đi không cho bọn em nhìn à? Đi ra ngoài uống rượu mà cũng phải che chở vậy à?”

“Hay là một mình tôi tự về cũng được,” Ưng Tử nhỏ giọng nói, “Anh đi cùng họ đi.”

Cư nhiên muốn bỏ anh muốn một minhg về nhà, thật là không có chút khác niệm về nguy cơ.

Không thấy nơi này còn có một người phụ nữ độc thân sao?

Trong lòng Tiêu Nhất Mặc càng thêm không thoải mái, nhàn nhạt quyết định thay cô: “Được, cũng không có việc gì, đi ngồi chơi một lát vậy.”