Nguyệt Dạ bước ra khỏi nhà vệ sinh nữ thì bắt gặp Thái Bảo Đức đứng đợi cách đó không xa. Chỗ này rất vắng nên có làm gì cũng không ai biết.

Ông ta lại gần:

- Em ra rồi à cưng?

Cô nhếch miệng, ừ thì chơi đùa với gã này chút thì có sao đâu? Phải cho hắn biết sự tàn ác của cô mới mong yên thân được.

Thái Bảo Đức cười hà hà, mặt ngày càng gần. Nguyệt Dạ vẫn lạnh nhạt nhìn ông ta không nói. Ông ta lại tưởng cô không chống cự, được thể lấn tới:

- Nếu nghe lời anh thì cả đời này em sẽ sống trong sung túc, có chịu không?

Anh sẽ nuông chiều, sủng ái em thật nhiều. Em muốn gì thì có đó, không phải lo nghĩ chi cả.

Trán cô xuất hiện ba vạch hắc tuyến. Sao tên cáo già này ngu thế, cô muốn gì chắc chắn sẽ tự mình động thủ, có phải nhờ người khác cũng chẳng đến phiên lão đâu mà mộng tưởng hão huyền. Lão có khẩn khoản cầu mong thì cũng bị Thiên đá bay 10 dặm cho coi. Khí thế lạnh lẽo bức người làm cho Thái Bảo Đức không khỏi lùi lại một bước. Ông ta run rẩy một trận:

- Sao... sao thế? Có chuyện gì không vừa ý ư?

Nguyệt Dạ lập tức thu liễm sát khí lại, khôi phục vẻ xa cách thường ngày:

- Không có gì, ông nói nếu tôi nghe lời thì muốn cái gì ông cũng cho phải không?

- Ừ ừ. - Ông ta gật như gà mổ thóc.

- Vậy cần tỏ một chút thành ý đã. - Cô mỉm cười. Chỉ có người thân cận với Nguyệt Dạ mới biết nụ cười đó âm hiểm tới mức nào. Còn ông ta thì nghĩ rằng mục tiêu của mình đã thành công nên hí hửng lắm:

- Em cứ nói đi, anh sẽ cố gắng làm vừa ý em.

Chẳng biết Nguyệt Dạ nói gì với ông ta mà chưa đến 5 phút sau Thái Bảo Đức vội vã rời khỏi nhà hàng. Vũ Dương Nguyệt Dạ trở về bàn mang theo một tâm trạng vui vẻ.

Mạc Đình ngạc nhiên hỏi:

- Em làm thế nào đuổi được ông ta thế?

- Một chút mẹo nhỏ thôi. - Cô đón lấy li rượu đạo diễn Lương An đưa, cẩn thận ngửi qua, xác định không có gì lạ rồi mới uống.

Lương An khen ngợi:

- Hiếm có diễn viên nào trong sạch như cháu.

Vũ Dương Nguyệt Dạ khẽ cười. Phải, bằng mọi cách cô phải giữ mình sạch sẽ. Đơn giản chỉ vì một lời hứa với Bạch Hoàng Thiên. Nhưng chẳng thể nào nói ra lí do đó được, đây là bí mật mà.

May mắn thay, Mạc Đình vô tình cứu nguy cho cô khi ngó lên đồng hồ:

- 14h hơn rồi, chúng ta về trụ sở chứ, Nguyệt Dạ? Lát nữa còn phải thu âm đấy.

Vũ Dương Nguyệt Dạ nhanh chóng đứng lên, chào tạm biệt Lương An rồi bước theo Mạc Đình.

Cô để Mạc Đình lái xe, còn mình thì ngồi ghế sau. Chợt điện thoại rung lên từng hồi. màn hình hiển thị cuộc gọi đến có cái tên ngớ ngẩn - 'Tiểu nghịch tử ngốc'.

Nguyệt Dạ thở dài, chắc lại gọi để phàn nàn về tin nhắn lúc sáng đây mà:

- A lô?

Quả không ngoài dự đoán của cô, người ở đầu dây bên kia lập tức hét toáng lên:

- Tối nay em không về nhà thật hả Dạ??

- Ừ, thì sao? - Nguyệt Dạ cố ý làm cho giọng mình càng lạnh càng tốt.

Bên kia im lặng vài giây, sau đó nói:

- Vậy tối nay anh cũng không về nhà.

- Tùy anh. - Cô không phản đối. Tên này chắc lại tới Thần Long, ngoài ra còn đi đâu được nữa - Đừng có la cà quá muộn là được.

Bạch Hoàng Thiên phì cười:

- Chắc chắn rồi. Đã bao giờ anh không nghe lời vợ chưa?

Khóe miệng của Vũ Dương Nguyệt dạ bất giác nhếch lên:

- Theo trí nhớ của em thì chưa.

Liếc thấy Mạc Đình đang nhìn mình, cô không vui nói vào điện thoại:

- Thôi em cúp đây. Còn gì để gặp nhau nói sau.

- Ờ thế nhé. Yêu vợ lắm cơ. - Hắn ta hôn chụt cái vào màn hình thay cho lời chào.

̣̣̣̣̣̣̣̣̣̣̣̣

Nụ cười của Nguyệt Dạ vẫn giữ nguyên trên môi cho tới hết ngày. Buổi thu âm không có gì đáng nói.

Lúc tan sở, Mạc Đình lại kéo Vũ Dương Nguyệt Dạ đi chọn đồ dự tiệc. Theo đề nghị của Mạc Đình, cô thử hết bộ này đến bộ khác. Cuối cùng hai người cũng chọn được hai bộ váy hợp với dáng người mình. Nguyệt Dạ yêu cầu cao về phép lịch sự nên mặc loại váy tơ tằm màu trắng kiểu dáng đơn giản, thanh thoát với phần cúp ngực kín đáo, thân váy đính pha lê, gấu váy chạm đầu gối và thuôn dần tới quá gót chân, làm nổi bật vòng cổ hắc ngọc - vật hộ thân của cô. Mạc Đình thì lại thích hơi sặc sỡ một chút nên lựa màu đỏ cam có hoa văn uốn lượn cầu kì, mang dây chuyền và vòng tay ngọc lục bảo.

Lễ phục và trang điểm hoàn tất, họ tới buổi dạ tiệc của Diệc thị, một trong các đối tác của Liberty.

Chiếc nhẫn kim cương ở ngón trỏ của Nguyệt Dạ rung lên nhè nhẹ. Cô hừ lạnh, xoa tay lên nhẫn. Âm thanh truyền tới tai nghe ngầm trên khuyên tai. Giọng nói nữ ngọt ngào vang lên: “Lãnh Thủy quân chủ, có nhiệm vụ khẩn cấp cần ngài giải quyết.”

Cô nhắm mắt lại, truyền sóng não: “Nói đi.”

“Hồ sơ 1F́264 đã xuất hiện. khó khăn là gã có vệ sĩ nên sát thủ của Huyền Tước không thể tiếp cận. Theo thông tin mới nhất của tình báo, gã sẽ tới bữa tiệc từ thiện của Diệc thị tối nay. Vì ngài tiện đường tới đó nên...”

Vũ Dương Nguyệt Dạ liếm đôi môi vẻ khát máu: “Được rồi, vụ này ta nhận.”

“Tôi sẽ cử ám vệ đi theo hỗ trợ ngài.”

“Ok, cứ thế nhé.”, cô ngắt kết nối, ánh mắt mông lung khi tưởng tượng đến sự hỗn loạn xảy ra trong buổi tiệc. Một đêm thú vị đây.