Lục Dĩ Nhi về đến nhà, tắm xong liền thoải mái ngã người xuống giường. Gương mặt xinh đẹp hơi xanh xao, chứa đầy tia mệt mỏi. Hôm nay đúng thật là ngày gì không biết xui xẻo đến như vậy, đi làm về lại có thể mắc mưa để bị cảm rồi.

Thật là mệt quá, dù sao cũng phải cố gắng đi làm nếu không Hướng Ngọc kia sẽ có chuyện để gây sự với cô. Như thói quen Lục Dĩ Nhi đưa tay lên nắm lấy mặt dây chuyền nhưng lần này lại trống không.

"Đâu mất rồi" Dây chuyền, dây chuyền của cô đâu mất rồi?

Lục Dĩ Nhi cố nén mệt mỏi nén mệt mỏi đi tìm sợi dây chuyền. Nhưng kết quả vẫn tìm không được, cô đã lục tung khắp nhà nhưng vẫn không có. Chẳng lẽ bị mất ở bên ngoài. Lục Dĩ Nhi đỡ chán, cô thật ngốc mà lại có thể không giữ gìn tốt nó. Sợi dây chuyền này không có gì quý giá nhưng chính là kỉ vật duy nhất của mẹ dành cho cô. Đối với cô đó là bảo vật vô giá. Nếu thật sự mất đi cô sẽ rất hối hận. Bên trong đó còn có ảnh của cô và mẹ. Lục Dĩ Nhi do bị cảm nên mệt mỏi ngủ lúc nào cũng không hay.

Biệt thự Trác gia

Trác Diệu lúc này cũng về đến nhà. Chưa thay quần áo đã đi vào thư phòng. Thân hình vạm vỡ cao lớn ngồi trong thư phòng làm việc. Trời cũng đã rất khuya, hắn sớm đã quen ngủ muộn như vậy. Trác Diệu ngồi xem tài liệu làm việc không biết bao lâu cũng đứng dậy cầm lấy áo khoác ra khỏi phòng.

"Cạch" từ trong áo rơi ra một vật gì đó do rơi xuống nền gạch nên phát ra âm thanh.

Trạc Diệu nhìn xuống sợi dây chuyền rồi nhặt lên. Là sợi dây chuyền lúc sáng nay hắn giữ lại. Trác Diệu cẩn thận quan sát kĩ sợi dây chuyền, không quá đặc biệt nhưng lại mang cho hắn cảm giác quen thuộc. Trác Diệu nhìn kĩ thì ra mặt dây chuyền có thể mở ra, hắn không biết tại sao như có điều gì đó thúc giục hắn mở ra. Trác Diệu từ từ cẩn thận mở mặt hình trái tim của dây chuyền ra. Gương mặt anh tuấn hết sức kinh ngạc.

Bên trong mặt dây chuyền là bức ảnh một người phụ nữ chừng sáu mươi chụp cùng một cô gái. Hai gương mặt có nét tương đồng có thể thấy là mẹ con. Thứ hắn quan tâm chính là cô gái này. Gương mặt đầy đặn xinh đẹp, nước da trắng hồng, chiếc mũi nhỏ cao, môi đỏ mọng, đôi mắt to tròn chứa đựng sự thuần khiết, khuôn mặt cười đến rạng rỡ xinh đẹp. Trên người là chiếc váy trắng vô cùng giản dị mà xinh đẹp, tựa như tiểu thiên sứ không nhiễm bụi trần, đẹp đẽ đến kì lạ. Gương mặt này dù có đánh chết hắn cũng không thể quên... Chính là cô gái hủy hoại trong sạch cả đời hắn xong lại bỏ trốn, không chịu trách nhiệm. Chính là cô gái không biết điều này.

Thì ra chính là nhân viên của hắn nhưng tại sao hắn chưa từng gặp mặt. Thảo nào hắn lại có cảm giác khác lạ như vậy thì ra là cô gái này, hắn sẽ không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào nữa. Cô gái này đem tài liệu thường ngày Hướng Ngọc đem đến, chắc chắn là nhân viên phòng nhân sự. Long Hạo Kỳ đúng là vô tích sự, hắn vẫn tự tìm sẽ tốt hơn. Xem hắn đem cô gái này về trừng trị thế nào. Cho dù có đi đâu cũng đừng mong thoát khỏi hắn. Trác Diệu môi mỏng nhếch lên nụ cười quỷ dị.

----

Hôm sau Trác Diệu vừa đến công ty liền nói với nhân viên: "đem tất cả hồ sơ của nhân viên phòng nhân sự cho tôi" làm nam nhân viên cảm thấy lạ. Chủ tịch tại sao lại cần hồ sơ của nhân viên phòng nhân sự, lần này không phải có chuyện gì chứ. Âm thầm quan sát sắc mặt của Trác Diệu không có vẻ gì khác thường, nam nhân viên liền thở phào trong lòng rồi vâng một tiếng.

Không bao lâu tất cả hồ sơ đều được đưa đến phòng chủ tịch. Trác Diệu vẫn không thay đổi sắc mặt, tập trung xem từng hồ sơ còn nghiêm túc hơn cả khi làm việc.

Xem đến chỉ còn tập hồ sơ cuối cùng, Trác Diệu không tin mình lại sai được. Chắc chắn cô gái đó ở công ty này, cho dù hắn có nhìn nhầm người đi chăng nữa, mùi hương trên sợi dây chuyền lại không thể nhầm. Trác Diệu lật xem hồ sơ cuối cùng, gương mặt hắn mong đợi rốt cuộc cũng hiện ra. Thì ra chỉ mới đến làm chưa được bao lâu, hắn không nhận ra cũng đúng.

"Lục Dĩ Nhi, 20 tuổi" Trác Diệu đọc đến đây bỗng dưng dừng lại, môi mỏng nhếch lên một chút "đã đủ tuổi rồi nhỉ" -_-!

Trác Diệu gọi cho trợ lí Trương "Gọi Lục Dĩ Nhi phòng nhân sự đến gặp tôi"

Trác Diệu bỗng nhiên hôm nay tâm trạng rất tốt. Đột nhiên thông báo với tất cả người trong công ty hôm nay không cần tan ca, hắn sẽ mời tất cả đi ăn. Trợ lí Trương vốn dĩ còn đang vui mừng, gọi lại cho Trác Diệu. Nhưng đâu ngờ một cuộc điện thoại lại thay đổi mọi thứ.

"Chủ tịch, hôm nay cô Lục không đến công ty. Không ai biết lí do" vốn dĩ hôm nay không hiểu sao trời xui đất khiến tâm trạng hắn lại tốt như vậy lại không ngờ đầu dây bên kia sau khi nhận được câu trả lời.

"Thông báo với cả công ty, hôm nay vẫn phải tan ca. Doanh thu tháng này không tăng các người nghỉ hết cho tôi" Trác Diệu giọng lạnh đến không thể lạnh hơn. Vừa nghe đã biết tâm tình là đang không tốt. Sau đó liền tắt máy.

Trợ lí Trương bị Trác Diệu làm sợ đến run người đành ngậm ngùi đi thông báo với cả công ty. Chủ tịch của họ lại bị gì vậy, thật đúng là đa nhân cách thái độ chỉ sau 10 phút liền có thể thay đổi. Đúng là có sở thích ngược đãi nhân viên mà, Haizz. Vào lúc này tốt nhất không nên đến gần hắn.