Trong mắt của Lăng Tĩnh Tuyết, dáng dấp người đàn ông này rất đẹp, thậm chí còn hơn cả yêu nghiệt. Vẻ mặt còn đẹp hơn phụ nữ, mà thân hình cao lớn, không biết hình thể tốt hơn người mẫu gấp bao nhiêu lần đây. Cô cảm thán, tại sao trên đời lại có người đàn ông có dáng dấp khiến người căm phẫn như vậy!!! Mà ở trong mắt của người đàn ông, da dẻ của Lăng Tĩnh Tuyết rất trắng, mắt to khó bề phân biệt, bởi vì uống rượu mà mặt đỏ ửng, càng thêm có vẻ đẹp động lòng người, hơn nữa lộ ra vóc dáng tinh tế với chiều cao 1m 68, có vẻ cả người càng giống như là báu vật trời sinh. ( Dĩ nhiên có thể nhìn ra chiều cao của Lăng Tĩnh Tuyết 1m68 cũng là bởi vì anh vô duyên vô cớ vượt qua nhiều phụ nữ ha ha ~~~~囧)
Chỉ liếc mắt một cái, người đàn ông giống như là mê muội vậy, nên anh nâng cằm Lăng Tĩnh Tuyết lên hôn xuống, sau khi môi chạm môi, người đàn ông chỉ cảm thấy cái mùi này khiến anh say đắm, khiến anh không muốn buông ra. Vậy mà, Lăng Tĩnh Tuyết lại bị hành động đột ngột của người đàn ông này làm cho rung động, "Ưm" cô ngọ ngoạy, muốn kêu to, nhưng cô bị người đàn ông ở trước mắt ôm thật chặt, không nhúc nhích được chút nào, và nuốt hết toàn bộ lời cô muốn kêu vào trong miệng. Mặc dù nụ hôn của anh mạnh mẽ, nhưng lại không mất đi sự dịu dàng. Anh hôn rất thành thạo, dĩ nhiên dẫn theo Lăng tĩnh Tuyết đã uống say cũng chầm chậm tập trung vào nụ hôn này.
Vừa lúc đó, sau lưng vang lên một giọng nói trong trẻo: "Hạo, cậu làm gì ở đây? Tại sao lại chậm như vậy?" Người đàn ông nói chuyện cũng là một người rất đẹp trai.
Vậy mà, chỉ vì một câu nói làm thức tỉnh hai người đang hôn nhau, dáng vẻ người đàn ông rất tự nhiên, nhưng nơi nào đó trong lòng Lăng Tĩnh Tuyết không thể coi như không có chuyện gì xảy ra được, a, vì vậy cô không cần suy nghĩ vung tay lên, tát một cái lên mặt người đàn ông, có thể thấy rõ được dấu năm ngón tay. Một tát này không ngừng kinh hãi người bị đánh Lục Doãn Hạo và Bùi Cảnh Hòa bên cạnh, hơn nữa ngay cả Lăng Tĩnh Tuyết cũng kinh hãi. Cô không thể tin được nhìn bàn tay đau của mình và ngẩn người, trong lòng đang suy nghĩ ‘Tôi đây là thế nào? Tại sao mình lại ra tay đánh anh ấy?’
Lúc này bên kia Lục Doãn Hạo và Bùi Cảnh Hòa đã có thể không bình tĩnh, nghĩ đến anh là Tổng giám đốc của hai đại tập đoàn, tại sao lại khiến người ta đánh, trong lòng không khỏi tức giận. Mặc dù Lục Doãn Hạo bị đánh, nhưng khá bình tĩnh, và nhìn người phụ nữ trước mặt, khóe miệng nâng lên nụ cười sâu xa, cũng không nói lời nào. Nhưng Bùi Cảnh Hòa thật sự không bình tĩnh, nhìn về phía Lăng Tĩnh Tuyết quát: "Người phụ nữ đáng chết sao lại thế này, tổng giám đốc Lục hôn cô là nể mặt cô rồi đó, để mắt cô … nhưng cô lại không nể mặt, cô nhìn xem có biết bao nhiêu người xếp hàng chờ anh ấy đến gần ở bên ngoài, thực con mẹ nó không biết điều..." Bùi Cảnh Hòa còn muốn nói tiếp những thứ gì, nhưng anh bị Lục Doãn Hạo ngăn lại, quay đầu mỉm cười nhìn về Lăng Tĩnh Tuyết đang ngẩn người, nói: "Cô hôn tôi, sẽ phải phụ trách đối với tôi đấy".
Đứng ở nơi đó, trong lòng Lăng Tĩnh Tuyết rối như tơ vò và suy nghĩ: "Cậu mạnh mẽ đoạt đi nụ hôn đầu của chị, chị còn phải phụ trách đối với cậu, đây cũng quá không có thiên lý rồi." Chỉ thấy Lăng Tĩnh Tuyết trợn to hai mắt, nhìn về phía hai người đàn ông cặn bã quát: "Gì cơ, con mắt của cậu mù sao? Đụng vào chị, còn mạnh mẽ hôn chị, không những không nói câu xin lỗi, cư nhiên còn có mặt mũi nói cho chị đây phụ trách. Choáng nha, đầu của cậu bị lừa đá à! Tôi cũng chưa nói để cho cậu phụ trách đấy, thật là mau cút ngay cho chị, chị phải về nhà." Ngoài miệng nói xong dưới chân đã đi ra cửa, nhưng rốt cuộc là uống không ít rượu nha, hơn nữa lại là lần đầu uống rượu, có thể tưởng tượng được cô còn có thể đứng được vững sao?