Cách ngày dự sinh tầm nửa tháng, Cung mẫu liền đưa ra chủ trương muốn Sở Ấu Cơ nằm viện chờ sinh, "Đề phòng sinh bảo bảo sớm, đến lúc đó mọi người lại luống cuống tay chân."

Lâm Dịch Huyên lại giữ thái độ phủ định, "Nằm viện sớm sẽ dễ làm Sở Ấu Cơ căng thẳng, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe nàng, có thể dẫn tới khó sinh," dừng một chút lại nói, "Sinh em bé cũng là cả một quá trình, từ lúc tử cung co thắt đến lúc chuyển dạ cũng phải mất tám tiếng, hoàn toàn có thời gian đi viện."

Cung mẫu nhíu lông mày nói, "Bà mới chỉ sinh một mình Sở Ấu Cơ, tôi đã có kinh nghiệm sinh đẻ 2 lần," dừng một chút, lại nói, "Vì lẽ đó, tôi có quyền phát ngôn ở phương diện này -------- Nằm viện chờ sinh từ sớm chỉ có lợi, không có hại."

Lâm Dịch Huyên khoanh hai tay trước ngực, bày ra tư thế hung hăng, "Có quyền lên tiếng hay không liên quan gì đến sinh đẻ mấy lần ?"

Cung mẫu, "..............."

Ánh mắt Lâm Dịch Huyên đặt lên người Cung Thanh Hạ, "Thanh Hạ, con cảm thấy thế nào ?"

"Ạch." Cung Thanh Hạ nhíu mày, "Nằm viện trước nửa tháng có hơi sớm, theo con thấy ......... Nằm viện trước 1 tuần sẽ tốt hơn." Giữ thái độ trung lập.

Lâm Dịch Huyên cười cợt không nói gì.

Cung mẫu thì lườm Cung Thanh Hạ một cái, "Con có thể có chút cốt khí không ?" Nói xong cũng cười. Cũng không dị nghị gì với ý kiến của Cung Thanh Hạ.

Cuối cùng, Sở Ấu Cơ nghe theo ý kiến của Cung Thanh Hạ, nằm ở phòng hạng nhất của bệnh viện phụ sản trước ngày dự sinh 1 tuần, chờ sinh.

Toàn bộ công việc của Cung Thanh Hạ tạm thời giao cho Diêu Nhữ Ninh quản lý, mỗi ngày 24h đều ở bệnh viện phụ sản, lúc Sở Ấu Cơ tỉnh nàng sẽ ở bên cạnh bầu bạn, lúc Sở Ấu Cơ ngủ, nàng sẽ lẳng lặng ngồi ngắm dung nhan người yêu, ánh mắt ôn nhu, chứa đựng trìu mến cùng không nỡ.

Một lần, Sở Ấu Cơ tỉnh lại, mở mắt ra, ánh mắt Cung Thanh Hạ chiếu vào mâu tâm, không khỏi đưa tay kéo cánh tay Cung Thanh Hạ, ôn nhu an ủi, "Không cần khẩn trương như vậy, ta không sao đâu."

Lúc này Cung Thanh Hạ mặc quần áo ngủ màu trắng, mái tóc tùy ý xõa trên vai, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu lên người nàng, làm cho Cung Thanh Hạ thật giống như tiên tử hạ phàm, tuyệt trần thoát tục, như thật như ảo, khiến cho Sở Ấu Cơ cảm giác như mình đang mơ, cảm thấy mình như đang ở trong phò mã phủ, người ngồi trước mắt chính là Trường Ninh công chúa .........

"Ánh mắt của em lại xuyên đi đâu rồi ?" Giọng nói u oán của Cung Thanh Hạ vang lên bên tai.

Sở Ấu Cơ lấy lại tinh thần, ánh mắt ngập tràn hơi nước trong vô thức, lông mi run rẩy, hai hàng lệ rơi xuống hai bên gò má, trong lòng chua xót, nhất thời nghẹn ngào khôn kể.

Giọng nói nhàn nhạt của Cung Thanh Hạ vang lên, "Cho đến bây giờ, trong lòng em vẫn chỉ có một mình nàng." Nghe không ra tâm tình bên trong, "Du học Anh Quốc 4 năm, em chưa từng liên lạc với tôi, chỉ vì trong lòng em có nàng, vì lẽ đó không cảm thấy cô đơn, có phải là ở bên tôi hay không cũng không khác biệt ?"

"Nàng còn nói những điều không đâu ?" Sở Ấu Cơ nắm chặt tay Cung Thanh Hạ, "Biết rõ trong lòng ta, nàng và người ấy căn bản là cùng một người."

Cung Thanh Hạ nhíu lông mày, "Hà tất phải lừa mình dối người ?"

Sở Ấu Cơ dở khóc dở cười, "Nàng còn muốn giận dỗi ta chuyện này đến bao giờ đây ?" Cảm thấy ngữ khí có chút nặng nề, lập tức ôn nhu nói, "Nữ nhân mang thai đều sẽ trở nên đa sầu đa cảm, tính khí cũng biến hóa thất thường, nếu như ta làm gì không phải, kính xin nàng cảm thông cho ta."

Cung Thanh Hạ không khỏi cười lên, "Được rồi, tôi chỉ ghen vu vơ chút thôi, em không cần để trong lòng." Nhìn chăm chú Sở Ấu Cơ chốc lát, "Em có khát hay không ? Có muốn uống chút gì không ?"

Sở Ấu Cơ lắc đầu, "Không muốn." Lát sau ngoác miệng làm nũng, "Ta muốn nàng ôm ta một cái."

Cung Thanh Hạ mỉm cười ôn nhu, nằm xuống bên cạnh Sở Ấu Cơ, nhẹ nhàng ôm người yêu vào ngực, "Thật muốn biết con của chúng ta sau này lớn lên sẽ thế nào ........"

Sở Ấu Cơ cười tít mắt, "Ta cũng muốn biết."

Hai ngày sau, tức ngày 28 tháng 10, 7h20' sáng, Sở Ấu Cơ thuận lợi sinh hạ hai bé gái khỏe mạnh, trắng trẻo phúng phính, vô cùng đáng yêu.

Toàn bộ quá trình từ phòng chờ sinh đến phòng sinh, Cung Thanh Hạ đều nắm chặt tay Sở Ấu Cơ, mắt thấy toàn bộ quá trình lâm bồn, tự tay cắt cuống rốn cho 2 đứa bé, cho đến lúc này, Cung Thanh Hạ mới cảm nhận được làm mẫu thân không dễ, mới hiểu được hàm ý của câu nói, 'Sinh nhật của đứa bé chính là ngày mẫu thân chịu khổ.'

"Ấu Cơ, cực khổ em rồi." Nói xong câu nói này, lệ rơi đầy mặt.

Sở Ấu Cơ mỉm cười yếu ớt, "Người cực khổ nhất chính là nàng --------- khoảng thời gian này ta được nuôi béo trắng, chỉ có nàng gầy đi rất nhiều." Dừng một chút, "Ta còn chưa thấy mặt hai đứa bé .........."

Lúc này hộ sinh đã bế hai đứa bé đi tắm, cân trọng lượng, đo chiều cao, kiểm tra nhịp tim và kiểm tra có dị tật bẩm sinh gì không, đó là lí do Sở Ấu Cơ chưa nhìn thấy hai đứa bé.

"Tôi thấy qua rồi." Hai giọt lệ lăn dài trên má Cung Thanh Hạ, bên môi là nụ cười hạnh phúc, ôn nhu nói, "Như chúng ta kì vọng vậy."

Sở Ấu Cơ đang mệt mỏi, nghe Cung Thanh Hạ nói vậy, ánh mắt không khỏi sáng lên, "Ý nàng là ------ hai đứa bé kia, một đứa giống ta, một đứa giống nàng ?"

Cung Thanh Hạ gật gù, "Đứa bé giống ta kia, thậm chí còn có cả bớt đỏ sau tai giống ta, có lẽ là do di truyền," nói xong nắm chặt tay Sở Ấu Cơ "Ấu Cơ, em tin nổi không ?"

Sở Ấu Cơ, "......" Trong lòng tràn đầy hạnh phúc, trong lúc nhất thời nói không ra lời.

Hai người vẫn đang nói chuyện thì hai vị hộ sinh bế bảo bảo đã kiểm tra xong đi vào, đặt hai đứa bé nằm cạnh Sở Ấu Cơ, ánh mắt trìu mến không nỡ rời đi, cười nói với Sở Ấu Cơ, "Chúng ta làm hộ sinh mười mấy năm, xưa nay chưa nhìn thấy em bé sơ sinh nào xinh đẹp như vậy."

Lâm phu nhân, Lâm Dịch Huyên, vợ chồng Cung gia, Cung Thanh Hàn, Chu Tiểu Kiều, Diêu Nhữ Ninh, Đường Tuyết Nhu đứng ở ngoài phòng sinh, lúc thấy bác sĩ cho phép người nhà vào thăm, liền tranh nhau vào ngắm nhìn tướng mạo đứa bé, không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền vui như bắt được vàng, ngay cả Lâm Dịch Huyên cũng thán phục không ngớt, "Có hai đứa cháu như này, đời này Lâm Dịch Huyên không còn mong ước gì hơn," cẩn thận ôm lấy một đứa vào trong lòng, mừng đến rơi lệ.

Cung mẫu đứng một bên khẽ nói, "Tiểu bảo bối của bà, để bà nội ôm một cái nào .........." Nghiêng người muốn ôm đứa bé còn lại, không ngờ lại bị Diêu Nhữ Ninh giành trước một bước, ôm đứa bé bước đi, nhẹ nhàng đặt vào trong lòng Lâm Dịch Huyên, Lâm Dịch Huyên bế 2 đứa hai bên, nhất thời cảm thấy mình là bà nội hạnh phúc nhất thế gian.

Cung mẫu trơ mắt nhìn người khác ôm cháu gái mình vào lòng, cả hai đứa cháu gái đều bị Lâm Dịch Huyên chiếm đoạt đi, cũng không nghĩ ra được kế gì khả thi.

Lâm phu nhân từ ái đưa tay ra, "Đến, để ta ôm cái nào."

Lâm Dịch Huyên ôm chưa đủ, vô cùng không nỡ, để hai tay Lâm phu nhân chờ đợi trong không trung rất lâu mới được ôm một cháu gái, Lâm Dịch Huyên trao một đứa khác cho Cung mẫu ôm, "Đến, nhìn, cháu ngoại của bà thật xinh đẹp."

Cung mẫu oán thầm, 'Dựa vào cái gì bảo đây là cháu ngoại tôi ? Rõ ràng chính là cháu nội .......' Nhưng thời khắc tiếp nhận đứa bé vào lòng, Cung mẫu không còn tâm trí nào trách móc Lâm Dịch Huyên nữa, "Tiểu bảo bối của bà, tiểu bảo bối ơi ......."

Những người khác xếp hàng ôm hai đứa trẻ vào lòng, trong đó có Chu Tiểu Kiều là tâm tình phức tạp nhất, thầm nghĩ, "Hai đứa bé này thật giống như Tô Manh, Tô Nhược năm đó, thời gian trôi đi, đã cách xa nhau đến ngàn năm ........" Không khỏi cảm khái vạn lần.

Nửa giờ sau, 3 mẹ con được chuyển về phòng bệnh riêng.

Vì là phòng bệnh hạng nhất, trong phòng còn có phòng khách rộng rãi, mọi người tìm chỗ ngồi xuống, hai đứa bé đặt ở bên cạnh Sở Ấu Cơ, để 3 mẹ con thân cận.

Sở Ấu Cơ nhìn chăm chú hai đứa bé hồi lâu, ngẩng đầu nói với Chu Tiểu Kiều, "Tiểu Kiều, chụp cho 4 người chúng em một kiểu ảnh đi."

Chu Tiểu Kiều vui vẻ nhận lời, lấy điện thoại trong túi xách ra, chụp một bức ảnh cho 4 người.

Sở Ấu Cơ lại nói, "Gửi cho Cổ tỷ tỷ giúp em, nói em và Thanh Hạ đều rất nhớ nàng, hi vọng nàng dành thời gian trở về thăm chúng em."

"Tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô, gặp mặt  phải đánh một trận ra trò mới thôi." Cung Thanh Hạ nói xong nhìn về phía Chu Tiểu Kiều, "Gửi những lời này đến Cổ Lệ Tiệp giúp tôi."

Ngón tay Chu Tiểu Kiều bay lượn trên màn hình điện thoại, rất nhanh gửi một tin nhắn cho Cổ Lệ Tiệp.

Ba phút sau Cổ Lệ Tiệp trả lời lại, "Oa a ! Tôi có chắt nội rồi hả ? Hơn nữa còn là 2 đứa ? A a a a ! Thật muốn ôm các nàng vào lòng."

Cung Thanh Hạ nghe xong, khóe môi ngoắc ngoắc, lấy điện thoại di động của mình ra, "Khi trở về phải mặc áo sắt chuông vàng vào, nếu không đừng hòng được bế con tôi."

Cổ Lệ Tiệp trả lời lại rất nhanh, "Bạo Quân, cô không thay đổi chút nào ! Làm mẹ vẫn hung hăng như vậy ! Tôi ở trong rừng sâu núi thẳm, đào đâu ra áo sắt chuông vàng chứ ? ------ Cô không biết Minh Trúc Ngữ ép tôi thảm đến thế nào đâu, không muốn bị người của nàng phát hiện ra hành tung, tôi chỉ có thể ân cư thâm sơn, có điều, tìm nguồn gốc thì là nữ nhân sườn xám kia sai ! Tôi ước mong một cuộc sống tiêu dao tự tại thế nào, nhưng giờ đây thì sao ? Mây đen trong lòng chất thành núi rồi, bức tôi không thể thở nổi, vừa bi ai vừa không còn cách nào khác, chỉ có thể ngửa mặt lên trời than với lão Thiên ----------- Tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy a !"

Ý cười trên môi Cung Thanh Hạ càng đậm, đáp lại bằng hai chữ, "Đáng đời."

Cổ Lệ Tiệp, "........."

Sở Ấu Cơ đọc tin nhắn, nghĩ thầm trong lòng, 'Tình cảnh hiện giờ của Cổ tỷ tỷ không tốt chút nào .......... Hơn nữa, hình như nàng có ý định trở về,' liền nói với Lâm Dịch Huyên, "Mẹ, đưa điện thoại di động cho con." Đến khi Lâm Dịch Huyên đưa điện thoại cho nàng, nàng liền gửi tin nhắn cho Cổ Lệ Tiệp, "Cổ tỷ tỷ, trở về gặp chúng em đi, em rất nhớ tỷ."

Cổ Lệ Tiệp trả lời, "Nếu như tôi trở lại .......... Em sẽ bảo hai đứa gọi tôi là cụ nội sao ?"

Sở Ấu Cơ, "............."

Cổ Lệ Tiệp, "Nếu như cháu gái của tôi ngầm thừa nhận rồi, người bà nội này có thể suy nghĩ một chút."

Sở Ấu Cơ, ".........."

Diêu Nhữ Ninh cười nói, "Xa nhau lâu như vậy, thư kí Cổ vẫn thân mật với chúng ta như vậy, hành động cùng với lời nói chẳng thay đổi chút nào, có thể thấy được trong lòng nàng cũng nhớ chúng ta," Dừng một chút, lại nói, "Chỉ là chưa vượt qua được, nên chưa tiện trở về mà thôi."

Sở Ấu Cơ nói, "Em chỉ hi vọng nàng vẫn giữ liên lạc với chúng ta, cũng không hi vọng nàng phải thay đổi cuộc sống nàng mong muốn."

Chu Tiểu Kiều nói, "Tôi cũng có ý này."

"Không phải cô chỉ có ý này," Diêu Nhữ Ninh cười đầy hàm ý nói, "Cô còn có ý khác."

Tác giả có lời muốn nói: Bảo bảo sinh ra rồi, mọi người cùng hoan hô với Tiểu Bình Quả đi \(^o^)/

【 Nên đặt tên cho hai đứa bé là gì ? Tiểu Bình Quả muốn trưng cầu ý kiến của bạn đọc, mọi người đùng ngại ngùng, phát biểu ý kiến của mình đi (*∩_∩*)】( Tiểu Bình Quả muốn đặt tên cho 2 đứa bé là 'Nhược' và 'Ý', cảm giác có chút tục khí, mọi người cảm thấy thế nào ?  o_O