Lam Đa Đa cũng cảm thấy mình nói chuyện thật thiếu uy tín, ngày nào cũng nói không đi bệnh viện, kết quả ngày nào cũng đi, nhưng cậu cũng rất oan. Lúc đầu cứ tưởng chỉ cần đối phó với bố mẹ là xong, nào ngờ giữa đường lại nhảy ra tên Thẩm Nghị này làm cho cuộc sống càng thêm khó khăn, phản kháng thế nào cũng vô ích, mỗi ngày đều phải trải qua một hồi quỷ khóc sói gào.

Thật ra Lam Đa Đa cũng biết đi châm cứu ồn ào thế này rất mất mặt, nhưng cậu sợ hãi không nhịn nổi, mỗi một kim bác sĩ giơ lên quả thực như là thêm một cơn ác mộng.

Châm cứu tới ngày thứ bảy, hình tượng của Thẩm Nghị trong mắt cậu đã từ anh phụ hồ đẹp trai biến thành nhà tư bản bại hoại, sau đó lại biến thành Đại Ma Vương không nói đạo lý. Lam Đa Đa hễ nhìn thấy hắn là bắt đầu vừa tức vừa sợ.

Lam Gia Thụy nhịn không được mà bất bình thay cho nhà tư bản bại hoại, “Con à, bố nói thật chứ phải nhìn xa trông rộng ra đi! Thẩm Nghị cũng đâu phải người rảnh rỗi, mỗi ngày đúng giờ đến đưa con đi viện cũng chỉ để nhờ con giúp cậu ta một chuyện, dạng người này đi đâu tìm được? Con xem con hô hào gào thét, cả phòng đều phải quay ra nhìn, ai dẫn con đi kẻ đó mất mặt, cậu ta còn phải kiên trì đứng đó chờ con châm cứu xong hết nữa chứ. Cậu Thẩm đó quả thật là… quá khó sống.”

Triệu Mộng Khiết trợn mắt nhìn chồng, “Em thấy anh mới phải nhìn xa trông rộng ra đó!”

Bà không tin Thẩm Nghị sao có thể chỉ vì muốn nhờ Lam Đa Đa một chút mà phí công phí sức khổ tâm như thế? Giờ đã quá rõ rồi, Thẩm Nghị có mưu đồ khác, về phần là mưu đồ gì, bà cảm thấy bà cũng đã nhìn ra, nói đúng ra là căn bản người mù cũng thấy! Bởi vì Thẩm Nghị chưa từng cố ý giấu diếm. Ánh mắt cậu ta nhìn con bà so với nhìn mọi người hoàn toàn khác nhau.

Lam Đa Đa co co rút rút ở góc sofa. Lại sắp đến giờ Thẩm Nghị tới đón đi viện, mỗi ngày cứ tới giờ này cậu lại hối hận đã đi ngâm suối nước nóng!

Vậy mà hôm nay, Thẩm Nghị không tới. Người giúp việc nói bên ngoài có khách nhưng cũng không phải Thẩm tiên sinh, mà là một vị nào đó họ La.

La Trạm được mời vào trong nhà, khách khí nói với Lam Đa Đa: “Bà ngoại đột nhiên chuyển biến xấu nên chủ tịch hôm nay đi bệnh viện, bảo tôi đón cậu đi châm cứu, ngoài ra còn bảo tôi đưa cho cậu cái này.” La Trạm đưa ra một tờ giấy bị gấp đôi mấy lần, không mở ra thì căn bản sẽ thấy không rõ bên trong viết cái gì, “Chủ tịch nói, cậu nhìn là sẽ rõ.”

Lam Đa Đa nhận lấy mở ra, bên trong chỉ có hai hàng chữ —— hôm nay ngoan ngoãn cùng La Trợ Lý đi châm cứu, ngày mai tôi mời một vị trung y kê thuốc cao cho cậu.

Vốn còn đang nghĩ lát nữa chạy trốn như thế nào, Lam Đa Đa lúc này lập tức hai mắt sáng bừng như con tinh tinh nhìn La Trạm, “La Trợ Lý, ý anh Thẩm là tôi chỉ cần châm xong hôm nay, ngày mai không cần đi nữa sao?”

La Trạm gian nan gật đầu.

Lam Đa Đa “Hoan hô!” Một tiếng, sau đặc biệt nghe lời, cùng La Trạm đi bệnh viện, đồng thời lần đầu tiên biểu hiện hết sức phối hợp, mặc dù kêu la không bớt chút nào nhưng ít nhất không cố tình bỏ chạy để cho người ta phải đuổi theo túm về.

Lam Đa Đa rất vui vẻ, nhưng La Trợ Lý lại vô cùng chột dạ. Từ lúc ra khỏi bệnh viện anh ta đã không dám nhìn vào mặt Lam Đa Đa. Lam Đa Đa còn đang mải vui vẻ: “La Trợ Lý, hay tôi mời anh ăn cơm nha? Cả tuần này tôi chỉ có mỗi hôm nay mới được vui vẻ đấy!”

La Trợ Lý âm thầm lau mồ hôi, “Đừng khách khí, đều là việc nên làm. Chủ tịch vắng rồi, tôi bận lắm, hẹn sau đi. Lần sau có cơ hội tôi mời cậu.”

Lam Đa Đa đột nhiên nhớ ra, liền hỏi: “Bà của Thẩm Nghị giờ đang ở khoa nào viện nào vậy? Bệnh rất nặng sao?”

La Trợ Lý không hiểu sao lại hạ giọng, chậm rãi nói, “Đang dùng bình dưỡng khí. Thật ra bà cụ cứ lúc khỏe lúc yếu, chỉ là lần này lên cơn tương đối nghiêm trọng.”

Lam Đa Đa xoa xoa cằm, nghĩ một hồi rồi nói, “Hay là La Trợ Lý, để tôi đi thăm bà cụ một chút?”

“Gương mặt này của mày á, chính là tai họa.” Tiêu Bằng ghen tị hận trừng mắt với người trong gương. Đội tóc giả lên cho cậu xong, phối với lớp trang điểm nhẹ nhàng, thằng nhóc Lam Đa Đa này liền ra dáng mỹ nhân tuổi thanh xuân.

Lam Đa Đa lưu manh vỗ vỗ má Tiêu Bằng: “Chờ chị đây khỏe lại sẽ mời chú em ăn cơm!”, Nói đoạn cầm chìa khóa xe của Tiêu Bằng, không khách khí chút nào lái đi.

Tiêu Bằng ở phía sau hô: “Nhớ đổ xăng cho tao đấy nhá!”

Đến bệnh viện, Lam Đa Đa gọi cho Thẩm Nghị, còn vô cùng ra vẻ mà nói: “Hôm nay tôi mặc đồ nữ, nếu anh chưa tìm được ai giúp thì xem như tôi tiện thể làm một việc tốt, để cho bà cụ vui vẻ một chút cũng tốt!”

Thẩm Nghị hơi nhíu mày, kinh ngạc liếc nhìn điện thoại. Thấy em gái hồ nghi nhìn mình, hắn cười cười cúp máy rồi nói, “Chị dâu tương lai tới kìa, nói là muốn thăm bà. Anh ra đón đây.”

Thẩm Hâm sửng sốt một chút, vội phất tay, “Đi mau đi mau.”

Lam Đa Đa trên đường mua một ít đồ bổ, ngoan ngoãn xách theo. Trong lúc chờ ở sân, cậu đi đi lại lại, Thẩm Nghị từ xa đã nhận ra ngay. Hắn sải bước nhanh tới rồi xách giúp cái túi. Lam Đa Đa lắc lắc tay: “Nặng chết mất, biết bậy đã kêu anh lái xe ra đón tôi cho xong.”

“Sao lại tốt như vậy? Trước đó nói thế nào cũng không tới, hôm nay sao em lại chịu tới rồi?”, Thẩm Nghị vừa nghiên cứu lớp makeup của Lam Đa Đa vừa hỏi.

“Thì vì cám ơn anh đã hao tâm tổn trí vì mặt của tôi như vậy, lại còn tìm cho tôi thầy thuốc trung y để sắc cao chứ sao.” Lam Đa Đa nói xong, hiếm thấy nở một nụ cười thật lòng với Thẩm Nghị, “Đi nào anh Thẩm.”

“Ừm, bên này.”

Trong mắt Thẩm Nghị lóe lên một cái, nhưng không nói gì đến thầy thuốc trung y. Hắn nói qua với Lam Đa Đa những thứ cần chú ý khi gặp bà cụ, đồng thời cũng nói em gái mình có mặt ở đây, “Con bé này rất dễ nói chuyện, em không cần lo lắng, nhưng mà bà tôi thì có đôi khi tương đối nhiệt tình, có lẽ phải mất một lúc em mới quen.”

“Yên tâm đi, đại học tôi học hí kịch biểu diễn, học diễn xuất đó, chuyện nhỏ thôi.”

Lúc này bà cũ đang xoa xoa mắt, nghển cổ chờ đợi, “Sao còn chưa tới thế?”

Thẩm Hâm nói: “Bà đừng nóng vội, đã đến rồi mà, sắp đi vào rồi. Bà chờ tí đã, cháu đi rửa hoa quả.”

Bà cụ cười cười: “Ừm, nói cũng đúng.”

Lát sau, Thẩm Nghị dẫn Lam Đa Đa vào phòng bệnh, không thấy em gái đâu, liền nói: “Bà, đây là bạn gái cháu, Lam Đa Đa.”

Lam Đa Đa khéo léo đến bên giường, nói: “Cháu chào bà, cháu là Lam Đa Đa, bà cứ gọi Đa Đa là được ạ.”

“Nam Đa Đa? Tên rất hay!”, nghe xong, bà cũng để cho cậu uốn nắn phát âm, còn vồn vã vừa cười bắt lấy tay cậu mà khen, “Đứa bé ngoan, nghe tên này là biết ngay sau này đẻ xòn xòn~~~!”

Lam Đa Đa: “…”

Lam Đa Đa tỏ vẻ đồng cảm, nghĩ thầm bà cụ này chắc là chờ mong có cháu dâu để được bế chắt từ lâu lắm rồi. Cậu cũng chưa nhìn Thẩm Nghị, cứ thế “nhập diễn”, tìm chút lời thoại để dỗ bà cụ cao hứng là được. Cậu thẹn thùng nói: “Đợi bà khỏe rồi cháu với Thẩm Nghị nhất định sẽ cho bà ôm chắt ạ.”

Bà cụ mừng rỡ cả người, “Ngoan ngoan ngoan, đứa nhỏ này thật sự là quá hiểu chuyện, nhất định phải thưởng!”

Lam Đa Đa trong lòng “A?” một tiếng, thầm nghĩ chẳng lẽ còn có chuyện tốt như vậy sao? Thấy bà cụ thoăn thoắt lấy ra một hộp màu xám từ trong tủ đầu giường, mở hộp ra, ở trong trông như là mấy viên đạn xếp một hàng, nhưng lại không phải. Lam Đa Đa chưa từng thấy thứ này, liền tò mò nhìn trong chốc lát. Bà cụ liền gỡ ra 3 hạt có màu ngà sữa, “Lại đây, bà cho kẹo, ăn đi!”

Lam Đa Đa không biểu lộ một chút vẻ mặt ghét bỏ nào, nhận lấy rồi ngọt ngào nói, “Cháu cảm ơn bà.”

Lúc này bà cụ cũng bỏ một hạt vào miệng, còn nói với Lam Đa Đa: “Cháu cũng ăn đi.”

Lam Đa Đa thấy bà cụ cũng đang ăn, liền không khách khí, bỏ vào miệng một hạt. Cậu phát hiện thứ này có vị rất kỳ quái, không thơm không ngọt, căn bản không tính là ăn ngon, nhưng nếu nhổ ra thì quá thiếu lễ phép, với lại không nhổ được vì nó đang tan dần trong miệng.

Thẩm Nghị hỏi: “Bà, Hâm Hâm đâu?”

“Hâm Hâm đi rửa hoa quả.”

Thẩm Nghị nhẹ gật đầu, ngồi xuống ghế.

Thẩm Hâm lúc này đẩy cửa vào, thấy Lam Đa Đa, hai mắt liền phát sáng, “Oaaa, anh hai trâu già gặm cỏ non sao, chị gái này nhìn thật trẻ trung! Chào chị, em là Thẩm Hâm.”

Lam Đa Đa có ấn tượng không tệ với Thẩm Hâm, cười: “Xin chào, chị là Lam Đa Đa.”

Bà cụ cũng nói: “Đúng vậy, Đa Đa lớn lên thật là xinh đẹp, còn đang đi học sao?”

Lam Đa Đa nói: “Không ạ, cháu đã tốt nghiệp năm năm, hiện đang dạy dương cầm.”

Thẩm Hâm nói: “Bảo sao khí chất ngời ngời như vậy!”

Sau đó cô đặt đĩa trái cây lên bàn trà, ra hiệu cho Lam Đa Đa ăn. Cô cũng cầm một quả anh đào đưa cho bà cụ, “Bà, ăn đi.”

Bà không nhận, nói trong tay mình đang cầm đồ vật. Thẩm Hâm kỳ quái nhìn thoáng qua, hỏi, “Đây là cái gì?”

Lam Đa Đa cười nói: “Là kẹo bà cho chị, hương vị rất là đặc biệt.”

Thẩm Hâm có linh cảm xấu, hỏi: “Trong phòng này làm gì có kẹo, anh, anh mua à?”

“Bà lấy từ trong ngăn kéo ra.”

“Trong ngăn kéo???!” Thẩm Hâm đần mặt, hận không thể đập đầu vào tường chết luôn… Cô nhìn Lam Đa Đa, giọng nói run rẩy, “Chị, chị chưa ăn đấy chứ?”

Hỏi thừa rồi phải không, chính mồm người ta còn vừa nói là hương vị đặc biệt mà!

Thẩm Nghị nhìn ra có gì đó sai sai, vội hỏi: “Làm sao thế?”

Thẩm Hâm mở ra ngăn kéo, lấy ra cái hộp trống không, Thẩm Nghị và Lam Đa Đa xem xét, phía trên viết ba chữ to đùng… Lam Đa Đa đọc xong “Ọe” một tiếng, cứ thế nôn khan!

Bà cụ hưng phấn nhìn cháu trai, “Tiểu Nghị, mau kìa! Mang Đa Đa đi gặp bác sĩ đi còn gì nữa? Đa Đa thế này là mang thai rồi, mau mau gọi bác sĩ tới xem!”

Sắc mặt Lam Đa Đa càng thêm khó coi, nhưng nhất định phải gọi bác sĩ, liền cùng Thẩm Nghị đi khoa tiêu hóa. Lam Đa Đa vừa thấy mặt bác sĩ liền sụp đổ, “Bác sĩ ơi xin hãy cứu tôi với!!!”

Bác sĩ giật mình, trong lòng tự nhủ tuổi trẻ như này, chẳng lẽ đã bị bệnh nan y gì rồi sao? Ông ta thận trọng hỏi, “Cậu khó chịu ở chỗ nào?”

Lam Đa Đa: “Tôi… tôi uống nhầm viên đạn trĩ.”

Bác sĩ: “…”

- -----oOo------