Thẩm Nghị không phải ngày đầu tiên biết Lam Đa Đa, cho nên hắn hiểu Lam Đa Đa dù tâm tính thiện lương nhưng đôi khi cũng sẽ bốc đồng nảy ra một vài trò nghịch ngợm, hơn nữa còn chơi khá vui. Nhưng bộ đôi dưa leo với hoa cúc cũng thật sự sỉ nhục thường thức quá sức rồi, thế là hắn vung tay lên, kêu thợ làm vườn, “sửa lại như cũ!”

Thợ làm vườn thật muốn phát điên, nhưng vì tiền lương hắn cảm thấy hắn phải nhịn!

Lam Đa Đa dán thuốc cao mỗi ngày một lần là được, để khỏi hù dọa người khác nên cậu luôn chui về phòng mới dán, vừa dán vừa nghịch Weibo hơn nửa tiếng sau mới được gỡ, sau đó lại mời bác Chung ấn huyệt.

Thẩm Nghị đang xem báo, ngẩng lên thấy miệng Lam Đa Đa hình như thật sự đã cân hơn một chút, không khỏi tự nhủ ông thầy thuốc này cũng khá đáng tin cậy. Hắn hỏi, “Đa Đa, hôm nay muốn ra ngoài không?”

Lam Đa Đa thật ra không thích thành phố B lắm, liền nói: “Chắc là không đi, anh Thẩm ra ngoài sao?”

Lam Đa Đa nhớ Thẩm Nghị đến đây là để tham quan một trại chăn nuôi, nhưng vì vướng chuyện của y nên mới ở nhà nghỉ ngơi một ngày chưa đi.

“Sáng nay anh định đi đến trại chăn nuôi, em muốn đi cùng không?”

“Nuôi con gì?” Lam Đa Đa nghe xong liền vểnh tai lên, cậu rất thích các loài động vật nhỏ.

“Con bò.”

“…”

(ủa kỳ thị con bò hay gì =.=)

Lam Đa Đa đột nhiên nhớ tới, công ty của hắn bán tất cả những sản phẩm làm từ sữa, da bò, sữa bò, thịt bò lạp xưởng hun khói, thịt bò khô, phân bón… Ngay cả mở nhà hàng Lẩu Đại Lí cũng là để bán lẩu bò.

Thẩm Nghị nửa ngày không thấy cậu trả lời, hỏi: “Có đi không?”

Bác Chung nhận chi phiếu, ho nhẹ một tiếng, “Nhưng mà làm thế này là trái với đạo đức nghề y, thuốc xài nhiều dù sao cũng không tốt…”

“Cái này không cần bác nhọc lòng, đến lúc đó cháu tự có thu xếp.”

Lam Đa Đa ăn mặc nhẹ nhàng, đi giày thể thao, lưng đeo ba lô đi xuống cầu thang. Cậu còn mang cả sạc dự phòng, khăn ướt và một ít đồ ăn vặt xin từ chỗ quản gia.

Thẩm Nghị thấy Lam Đa Đa bày ra vẻ mặt phấn khích trước trước bánh gato, không khỏi hỏi: “Thích ăn bánh gato sao?”

“Ừm, tôi thích ăn vị blueberry và vị phô mai. Đầu bếp nhà anh tay nghề cao thật đấy, bánh này trông ngon thật!”

Thẩm Nghị gật đầu, đột nhiên kêu tài xế dừng xe, đi vào siêu thị mua ít sữa bò và nước ép trái cây.

Lam Đa Đa nhận lấy, trong lòng chợt ấm áp, đột nhiên cảm thấy Thẩm Nghị mặc dù bề ngoài cứng rắn, nhưng thật ra rất biết quan tâm.

Trại chăn nuôi nằm ở phía Tây thành phố, lái xe mất nửa giờ. Dọc đường, Lam Đa Đa cùng Thẩm Nghị nói chuyện phiếm. Trước kia cậu cũng từng nghe đồn ít nhiều về Thẩm Nghị, nhưng nghe đồn so với việc nghe người trong cuộc tự kể lại thì sao có thể bằng được? Ví dụ như giang hồ đồn rằng Thẩm Nghị bán thịt bò là bởi vì hắn át vía bò, bò sợ hắn, nhưng cái này rõ ràng không đáng tin!

Thẩm Nghị nghe xong cũng muốn cười, “Chẳng qua là ông ngoại khi còn sống đã nuôi bò, vả lại những năm đó thị trường cũng khá sôi động nên cứ bán tiếp thôi, cái gì mà bò phải sợ anh? Quả thực là nói vớ vẩn.”

“Bò không sợ anh sao? Anh cao lớn như vậy.”

Thẩm Nghị nói không cần nghĩ: “Em còn không sợ anh, làm sao bò lại có thể sợ anh?”

Lam Đa Đa: “…”

Nói đi nói lại, quanh co lòng vòng một hồi cuối cùng không phải chỉ để ám chỉ tôi không bằng con bò sao?! Mẹ nó khốn kiếp!

Lam Đa Đa lén trừng mắt nhìn Thẩm Nghị một cái, “Anh Thẩm, vậy đến tận giờ anh vẫn chưa kết hôn là bởi vì anh chỉ thích đàn ông sao?”

Thẩm Nghị không trả lời mà hỏi lại: “Em quyết định ở bên anh rồi đó à?”

“Không hề.” Lam Đa Đa cảm thấy Thẩm Nghị quả thực khó hiểu.

“Vậy thì thật xin lỗi, tôi đây xin phép không trả lời câu hỏi điều tra hộ khẩu từ bất kỳ ai ngoài bà xã tôi.” Thẩm Nghị quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Lam Đa Đa hận hận nhét một miếng bánh gatô vào miệng. Vô tình thấy ven đường có một biển chỉ đường tới trang trại nuôi bồ câu, cậu lại hỏi: “Hôm nay trại chăn nuôi mà chúng ta tới có nuôi động vật nào khác ngoài bò không?”

“Có, em hỏi cái này làm gì?”

Lam Đa Đa vui mừng nói: “Tôi thích nhất là các loại động vật nhỏ, nhất là thỏ, cả bồ câu và chó con nữa.”

Thẩm Nghị quay đầu, im lặng nhìn Lam Đa Đa một hồi, sau đó đột nhiên nở nụ cười thần bí: “Nơi đó có một loại động vật còn đáng yêu hơn mấy loài mà em vừa nói. Tối nay em khắc biết.”

Lam Đa Đa lập tức cảm thấy chuyến này đi thật đáng giá!

Lúc xuống xe, Thẩm Nghị nói, “Bảo tiểu La dẫn em đi dạo quanh đây trước đi, anh với chủ trang trại bàn một chút chuyện, mất chừng 40p, sau đó sẽ tới tìm em.”

Hôm nay trời đẹp, đi xung quanh phơi nắng, hòa mình vào thiên nhiên cũng rất thoải mái. Cách chỗ cậu chừng 200m chính là chuồng bò, cậu cũng có thể đi tới đó xem.

“Chuồng bò thối lắm, cậu thật sự muốn tới sao?” La Trạm vẻ mặt đau khổ.

“Đi thôi, dù sao chúng ta cũng rảnh. Lát nữa tôi còn muốn chụp ảnh với con bò.”

La Trạm vừa dẫn đường vừa kể chuyện về khu trang trại này cho Lam Đa Đa nghe. Khu này vì mấy năm nay chăn nuôi kém hiệu quả nên ông chủ không có ý định tiếp tục kinh doanh. Thẩm Nghị lần này tới để khảo sát, nếu thấy thích hợp mới thu mua.

Lam Đa Đa đến chỗ chuồng bò, phát hiện chỗ này quả thật không có nhiều bò lắm, tất cả chỉ chừng 6-70 con, mặc dù với quy mô trang trại này thì nuôi 500 con cũng không thành vấn đề.

Lam Đa Đa đi loanh quanh một lúc liền chán. Cậu đột nhiên nhớ ra lúc ở trên xe Thẩm Nghị đã nói là ở đây còn nuôi một loại động vật nhỏ khác. Cậu vội hỏi La Trạm, “Ở đây trừ bỏ ra còn nuôi con gì vậy?”

La trợ lý nghĩ nghĩ, “Trừ bò ra thì cũng chỉ có người thôi mà? Hình như làm gì có con gì khác.”

Lam Đa Đa nhíu mày, “Nhưng anh Thẩm đại nói là có mà.”

La Trợ Lý đành phải đến hỏi nhân viên trang trại, nhưng đối phương cũng nói rằng ở đây chỉ nuôi mỗi bò.

Lam Đa Đa có chút buồn bực, nhưng lại cảm thấy Thẩm Nghị sẽ không lừa mình. Chỉ là nhân viên trang trại đã nói vậy thì cậu cũng ngại không hỏi lại. Nhìn đồng hồ có vẻ cũng đã qua gần 40 phút.

Thẩm Nghị lúc này đã đàm phán hòm hòm. Hắn đứng dậy bắt tay với chủ trang trại, “Trong vòng hai ngày tôi sẽ có câu trả lời chắc chắn cho ông.”

“Cùng ăn một bữa chứ? Hiếm khi có dịp cậu đến đây.”

“Thôi, bên ngoài còn có người chờ tôi. Hẹn ông ngày khác vậy.” Thẩm Nghị nói xong lại hỏi: “Phải rồi, thứ vừa nãy mà tôi hỏi ông…”

“A, phải rồi, tiểu Mạnh, cái tôi hỏi lúc nãy đâu?”

Nhân viên trang trại chạy đi một lát rồi cầm về một cái túi nhựa màu đen, dúi cho Thẩm Nghị, cười hỏi: “Anh muốn cái này làm gì?”

“Để cho bộ trưởng hậu cần nhà tôi chơi.”

“Bộ trưởng hậu cần?” Nhân viên trang trại không khỏi nghĩ tới chàng trai lúc nãy anh ta nhìn thấy, liền thuận miệng hỏi: “Không phải là cái cậu đi cùng anh hôm nay đấy chứ?”

“Chính là cậu ấy.”

Nhân viên trang trại: “…”

Thẩm Nghị vừa lên xe đã thấy Lam Đa Đa nhìn mình chằm chằm, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”

“Anh Thẩm, không phải anh nói nơi này ngoài bò ra còn nuôi động vật khác sao?”

“Có mà. Anh còn bảo người ta bắt hai con mang đến cho em nữa nha.”

Lam Đa Đa nghi ngờ nhìn hắn, “Thật hay giả? Anh đừng gạt tôi, mọi người đều nói là không có.”

“Em tin người khác hay tin anh?”

“Đương nhiên là… Tin anh.”

“Trả lời đúng rồi.” Thẩm Nghị xoa xoa tóc Lam Đa Đa, sảng khoái lấy ra cái túi đen lúc nãy, đưa cho Lam Đa Đa, “Cầm chơi đi.”

“Quả nhiên anh Thẩm là tốt nhất!”

Lam Đa Đa hưng phấn mở cái túi ra. Nhìn thấy thứ bên trong cậu liền xanh cả mặt.

Mẹ nó!

Trong túi là vỏ hộp bánh gato lúc nãy cậu ăn, ở giữa là hai con… bọ hung đang liều mạng tranh nhau đống cứt

- -----oOo------