Sáng hôm sau, tiểu An tỉnh dậy rất sớm vì cô bé vẫn chưa quen được múi giờ noei đây.

Vừa ngồi dậy dụi mắt thì quay qua bên thấy ba mẹ cô đang ôm nhau ngủ rất ngon lành.

Tiểu An thấy cảnh này thì rất vui và liền trèo lên người Lục Minh và Kiều Lam.

Cả hai người đang nằm ngủ cảm thấy có vật nặng đè lên liền nhăn mặt rồi từ từ mở mắt ra

“Tiểu An, sao con dậy sớm vậy?” Lục Minh quan tâm hỏi cô bé

“Con không biết nữa ạ.

Ba ơi, mẹ ơi,”

“Sao vậy con gái?” Kiều Lam nhẹ nhàng hỏi

“Ba mẹ làm hoà với nhau rồi sao ạ? Sau này cả nhà chúng ta sẽ sống cùng nhau phải không ạ?”

“Đúng vậy.

Sau này ba mẹ và con sẽ ở cùng nhau.” Lục Minh vui vẻ trả lời tiểu An

“Vậy thì sau này ba nhớ bắt mẹ chơi với con nhiều hơn nhé! Mẹ toàn ngủ thôi à! Ba nhìn kìa, mẹ vừa mở mắt giờ lại ngủ tiếp rồi.”

“Tiểu An ngoan, để yên cho mẹ ngủ nhé? Ba đưa con đi đánh răng.”

“Dạ không cần ạ.

Con tự đi được, ba ôm mẹ ngủ tiếp đi.”

“Thật không?” Lục Minh hỏi lại

“Dạ thật ạ.”

Nói rồi tiểu An vui vẻ nhảu xuống giường, Lục Minh thì ôm Kiều Lm vào lòng.

Kiều Lam tuy không mở mắt nhưng cô vẫn nói với Lục Minh

“Anh đừng có chiều hư con bé đấy!”

“Anh biết rồi mà.”

“Lát nữa em và con về Kiều gia.

Anh có về không?”

“Được chứ! Chúng ta cùng về.”

“Nhưng mà lát nữa đi.

Giờ lại đây cho em ôm ngủ tiếp đi nào.”

“Vâng, bà xã.”

Lục Minh nhích người sát lại cô, anh đặt đầu cô kê trên tay của mình rồi ôm cô vào lòng.

Mấy năm qua đây luôn là điều anh luôn mong muốn, khát khao.

Cả hai ôm nhau nằm thêm nửa tiếng nữa rồi cũng tỉnh giấc hẳn.

Cả hai vệ sinh cá nhân xong liền cùng tiểu An ăn sáng.

Trong lúc chuẩn bị bữa sáng thì cũng có người đem quần áo tới cho Lục Minh thay mới.

Xong xuôi hết, Lục Minh lái xe đưa Kiều Lam và tiểu An về Kiều gia.

Ông bà Kiều thấy đôi vợ chồng cùng cháu ngoại quay trở về thì rất vui trong lòng.

Chuyện năm xưa, sau khi nghe Lục Minh giải thích và đưa ra bằng chứng thì ông bà Kiều cảm thấy rất tội cho anh nhưng mà ông bà cũng không biết nói với Kiều Lam như nào vì lúc đó Kiều Lam cứng đầu, không muốn nghe ai giải thích nói năng gì cả.

Tiểu An vừa vào tới nơi thì đã được ông bà nội thi nhau bế khiến cho cô bé cảm thấy rất vui

“Lam Lam, Minh, hai đứa lần này thật sự lại ở bên nhau rồi sao?” bà Kiều hỏi

“Dạ vâng ạ.” Kiều Lam trả lời trong sự hạnh phúc

“Con về cũng đúng lúc lắm.

Hai tuần nữa cũng là đám cưới của anh trai con.

Cả nhà ta đều đông đủ, chắc chắn sẽ vui.” ông Kiều lên tiếng

“Nói mới nhớ, con vẫn chưa biết mặt chị dâu.”

“Thật ra, người này em từng gặp rồi đấy.” Lục Minh nhẹ nhàng nói với cô

“Là ai vậy?”

“Diệp Thanh- tiểu thư nhà họ Diệp, hôn thê cũ của Cảnh Nam.”

“Thật sao?” Kiều Lam ngạc nhiên hỏi

“Đúng vậy đó, bà xã.”

Ông bà Kiều thì bây giờ đã vui lại còn vui thêm khi mà hai đứa con của họ đều đã yên bề gia thất.

Hai ông bà có lẽ cũng nên bắt đầu tính toán chuyện du lịch hưởng tuổi già rồi.

Lục Minh và Kiều Lam đang chơi cùng ông bà Kiều, tiểu An thì Kiều Long và Diệp Thanh tay trong tay bước vào

“Chào ba mẹ, tụi con mới tới.” Kiều Long và Diệp Thanh đồng lên tiếng

“Anh hai.” Kiều Lam vui vẻ chạy tới chỗ Kiều Long

“Chịu về rồi sao? Sao không chơi trò mất tích thêm mấy năm nữa rồi hẵn về.” Kiều Long quở trách cô

“Anh đừng mắng em.

Nếu không em sẽ cho chị dâu xem ảnh hồi bé của anh đó!”

“Cái con bé này! Muốn chết hả?”

“Hai cái đứa này, có thôi đi không? Nhà có con dâu con rể ở đây còn có cháu ngoại của mẹ nữa mà hai đứa cãi nhau à?” bà Kiều lên tiếng la hai anh em nhà này

“Thanh Thanh, con đang mang thai, lại đây ngồi với mẹ.”

“Dạ vâng ạ.” Diệp Thanh đi tới kế bên chỗ bà Kiều

“Con chào mợ ạ.” tiểu An khoanh tay chào Diệp Thanh

“Chào con.” Diệp Thanh cũng vui vẻ chào lại

“Chị dâu chị đang mang thai sao ạ?” Kiều Lam lên tiếng hỏi

“Đúng vậy.

Đã ba tháng rồi.” Diệp Thanh từ tốn đáp

“Anh hai ghê vậy sao? Làm con gái người ta có bầu rồi mới chịu cưới?”

“Này, mày đang khịa anh mày à?”

“Lam, Long, hai đứa còn cãi nhau nữa là sẽ bị phạt đấy!” bà Kiều nghiêm giọng nói

“Mẹ vợ à, đừng phạt vợ con.

Để con đưa Kiều Lam đi nhé? Tụi con phải đi tới một nơi nữa ạ.” Lục Minh lên tiếng

“Ý con là tới chỗ đó sao?” ông Kiều hỏi

“Dạ vâng ạ.”

“Ừ hai đứa đi đi.

Nhớ mua hoa tươi và nhiều trái cây vào nhé!” bà Kiều nhẹ nhàng nói

“Vâng ạ.”

“Đi đâu vậy anh?” Kiều Lam nãy giờ không hiểu gì liền lên tiếng hỏi

“Tới nơi em sẽ biết thôi.” Lục Minh nắm tay dắt Kiều Lam và tiểu An rời khỏi Kiều gia.

Kiều gia lúc này chỉ còn mỗi Kiều Long và Diệp Thanh

“Long, con lớn rồi nhưng mà sao cứ cãi nhau với em con miết thế?” ông Kiều hỏi

“Do con bé đó thôi.”

“Có vợ rồi mà như trẻ con.”

“Có trẻ con thì Thanh Thanh cũng yêu mình con.”

Diệp Thanh nghe cầu này thật sự rất cạn lời với anh.

Ông bà Kiều cũng không nói gì nữa chỉ lắc đầu ngao ngán.

Kiều Long ngày trước vốn không như vậy.

Từ ngày yêu Diệp Thanh liền thay tính đổi nết thành con người khác khiến ạ cũng khó hiểu và bất ngờ..